Kiếm Vương Triều

Chương 153: Linh Hư chân truyền​



Bánh xe không ngừng lạo xạo chuyển động trên đường, chạy về phía Ngô Đồng Lạc.

Đinh Ninh nghiêm mặt.

Chỉ trong vài hơi thở, hắn đã hiểu rõ rất nhiều khâu.

Người trong xe ngựa tới Ngô Đồng Lạc là vì hắn, nhưng người đó rốt cuộc có thân phận gì, lại dẫn tới nhiều Tu Hành Giả ám sát như vậy?

Điểm quan trọng là, phát động quy mô giết người như vậy, tuyệt đối là đã biết trong ngõ hẻm này còn có hắn và đám người Trương Nghi.

Ngô Đồng Lạc nằm ở chỗ giao giới xa nhất của thành nam và thành đông, tòa vọng lâu gần đây nhất cũng khó phát hiện hiện động tĩnh nơi đây, nhưng nếu muốn ám sát người trong xe ngựa, căn bản không cần phải tới Ngô Đồng Lạc để động thủ.

Vì ở khu vực càng có nhiều Tu Hành Giả tồn tại, thì lại càng có nhiều nhân tố không thể biết trước.

Nên chỉ có một khả năng, chính là kẻ lên kế hoạch ám sát lần này, đã bỏ luôn cả hắn và bọn người Trương Nghi vào trong.

Cũng có nghĩa là người đó muốn một lần diệt cả người trong xe ngựa lẫn bọn họ.

Binh quý thần tốc, thành công thất bại, chỉ hơn kém nhau có nửa phần, Đinh Ninh trong mắt mọi người, chỉ là một Tu Hành Giả tầng dưới chót danh khí nhưng là một cánh chim căn bản không có gió, nhưng không ai biết hắn lại có kinh nghiệm chiến đấu mà không ai tưởng tượng ra nổi.

Không cần biết người trong chiếc xe ngựa là ai, hắn quát lên một tiếng rất to: "Có thích khách!"

Ngay lúc hét to, một tiếng nổ đã vang lên, như có người ở lầu hai dội một thùng nước xuống.

Đinh Ninh híp mắt.

Thanh âm này hắn biết, là "Trường Phong phá giáp nỏ" .

Trường Phong phá giáp nỏ là cải tiến từ "Sở Phong Trọng Nỗ" của Đại Sở vương triều, trên nỏ có vẽ phù văn, tinh tế hơn nỏ cơ của Đại Sở vương triều, sức nặng phân phối trên nỏ nhẹ hơn "Sở Phong Trọng Nỗ" hai thành, tốc độ lại nhanh hơn, có khả năng xuyên thủng sức phòng ngự của Tu Hành Giả Ngũ Cảnh.

Loại phá giáp nỏ này, vốn được cất trong kho binh khí của Binh Mã Ti, quân đội ra ngoài chinh chiến, mỗi trăm người mới được phân phối một cái, mỗi bộ đều được ghi đăng ký trong hồ sơ. . . bây giờ xuất hiện ở giữa phố phường, cho thấy kẻ tổ chức ám sát là bậc quyền quý, và là bậc quyền quý không phải bình thường, mà người ở trong xe ngựa, cũng tuyệt không phải người thường!

Tiếng đè nghiến vang lên, thứ làm ra ánh kim loại phản quang rút cuộc đã lộ diện mục ra ngoài.

Mái nhà kia không chịu nổi sức chấn động của nỏ cơ chấn động, vỡ ra sụp xuống.

Một vật màu đen to nặng ở trên mái nhà bị rớt xuống theo.

Cùng lúc đó, một mũi có đuôi cánh bằng kim loại chĩa ra bốn hướng, xoay tròn bay với tốc độ như tia chớp, bắn trúng và chiếc xe ngựa vừa mới đi vào ngõ hẻm!

"Đ... a... n... g... g!"

Mũi nặng bắn trúng thùng xe, nhưng thùng xe không hề bị xé rách như người ta tưởng.

Cả thùng xe phát ra một tiếng nổ đùng nặng nề của kim loại, lớp vật liệu gỗ mặt ngoài bị chấn vỡ bắn ra tung tóe, lộ ra lớp kim loại màu trắng bạc bên trong.

Lớp kim loại màu trắng bạc nhìn qua cực mỏng, nên mới làm cho chiếc xe ngựa này nhìn qua có sức nặng không hề khác gì với xe ngựa bình thường, nhưng lớp kim loại mỏng này không ngờ lại có tính bền dẻo cực kỳ kinh người, một mũi nỏ ngay cả trọng giáp cũng bắn thủng vậy mà lại không xuyên qua được nó, chỉ là lực bắn quá mạnh khiến cho cả thùng xe bị đâm nghiêng bay ra ngoài mà thôi.

Rầm một tiếng, thùng xe đâm thẳng vào tường của tiệm mì mà đám Đinh Ninh thường ăn mỗi sáng, đụng sụp nửa mặt tường trước, tiếp tục trượt vào bên trong, đâm vào bếp lò đang đỏ lửa.

"Sư đệ, xảy ra chuyện gì?"

Trương Nghi lúc này mới từ trong hậu viện chạy ra, thấy cảnh đáng sợ như vậy, vội hỏi.

"Một cuộc ám sát, e rằng đã tính luôn cả chúng ta ở bên trong, ngươi với Thẩm Dịch sư đệ bảo vệ động chủ, không được đi ra!"

Đinh Ninh biết Trương Nghi hay do dự, nên dùng tốc độ nhanh nhất giải thích, sau đó hét to: "Không được nghĩ thêm gì nữa, để ta ứng phó!"

Bị Đinh Ninh quát, Trương Nghi vô thức xoay người chạy trở về, thiếu chút nữa tông vào Thẩm Dịch đang chạy ra.

Trong không gian vang lên một tiếng rít vang dội.

Trương Nghi vốn rất tin Đinh Ninh, nhưng nghe thấy tiếng rít, thì không yên lòng, quát to với Thẩm Dịch: "Ngươi nhanh mang động chủ giấu đi!"

Miệng quát, thân hình hắn đã quay ngược, phóng về phía Đinh Ninh.

Vì tiếng rít kia, chính là vang ra từ một đường kiếm quang màu xanh nhạt!

Đường kiếm quang này, mới một khắc trước còn ở trên mái hiên phía xa, sau chớp mắt đã bay tới ngõ hẻm, tiếng rít ở xa khi tới gần trở nên vang dội như phong lôi gào thét, kéo theo Thiên Địa Nguyên Khí đằng sau như một đám khói trắng.

Đây chính là đặc điểm phi kiếm của tu vi Ngũ Cảnh.

Nhìn theo khoảng cách bay của phi kiếm mà xem, thì Tu Hành Giả này đã tu luyện phi kiếm chi thuật nhiều năm, tuyệt không phải Tu Hành Giả mới vừa vào Ngũ Cảnh, và Niệm lực cũng tuyệt đối cường đại hơn người thường rất nhiều.

Trương Nghi không buồn cân nhắc xem mình có phải là đối thủ của thanh phi kiếm hay không, hắn chỉ cần nhận ra rằng sát ý của phi kiếm kia chính là vì Đinh Ninh mà tới, hắn nghĩ mình là sư huynh, hắn nhất định phải bảo vệ cho Đinh Ninh an toàn.

"Không được ra tay bậy!"

Đinh Ninh cảm giác ra được tâm ý hắn, nên tức giận quát to, hắn lùi lại nửa bước, kéo mạnh tay áo Trương Nghi.

Choang!

Một tiếng thanh minh!

Nhưng vào lúc này, từ bên trong tiệm mì bị sụp tường có một đường kiếm quang sáng như tuyết thẳng tắp bắn ra, xuyên qua mái nhà của tiệm mì, đuổi theo đánh thẳng vào đường kiếm quang màu xanh nhạt, trong tích tắc tương giao hơn mười kích, không có hoả tinh bắn ra, mà chỉ nổ bung ra mười vòng ánh sáng quỷ dị.

Người ở trong xe cũng là Ngũ Cảnh Tu Hành Giả.

Trương Nghi cứng người, hắn còn chưa kịp thở gấp, một tiếng nổ mạnh vang lên, cả con đường đều lay động kịch liệt, mặt đường trước tiệm mì nổ bung một đống đất đá, bức tường sau nhà của tiệm may đối diện cũng bị nổ tung.

Một nam tử cả người tỏa ra màu hồng sáng, cao to như Ma Tướng, giơ một cây búa lớn màu xanh còn to hơn cả cơ thể hắn dữ tợn bay tới, bổ một nhát búa vào trong thùng xe đang ở trong tiệm mì.

Trong đám bụi mù, nam tử ở trong tư thế vung búa, cả cơ thể chìm trong ánh mặt trời vàng rực, lưỡi búa sáng xanh phản chiếu ánh nắng mặt trời mới mọc, trông vô cùng chói mắt và uy mãnh.

Trương Nghi như ngừng thở.

Phi kiếm của người trong xe ngựa đã bay ra ngoài, căn bản không kịp quay về cứu.

Dưới một búa này, lớp kim loại của thùng xe ngựa dù dai bền tới cỡ nào, cũng không cản được nữa, bị nện bẹp hẳn xuống.

"Các ngươi là người phương nào? Không biết sống chết?"

Một tiếng quát lạnh vang lên.

Người xa phu vốn bị hất bay ra ngoài cùng với đầu xe và hai con ngựa, trên người không hề khí tức Tu Hành Giả nào, đột ngột xuất hiện phía trước thùng xe.

Xa phu này ban nãy nhìn hơn bốn mươi tuổi, mặc một cái áo cũ, dáng vẻ khá là tiều tụy, hơi rúm người lại vì lạnh, nhưng bây giờ lại hoàn toàn khắc hẳn, vô cùng phiêu dật, dưới chân là một đám Thiên Địa Nguyên Khí tụ lại như một đám mây trắng.

Đối mặt với tu hành giả cao to, cầm búa bay tới với khí thế uy mãnh, hắn chỉ thẳng tắp đánh ra một quyền.

Theo một quyền oanh ra, phía trước nắm đấm xuất hiện một tuyến đường thẳng tắp, không khí bị áp súc bắn ra phía trước, tạo thành một thanh cuồng phong đại kiếm, đáng sợ ở chỗ cuồng phong kia là vô hình.

Một quyền này, chính là một kiếm.

"Ngươi là Thu. . ."

Giữa không trung, tu hành giả nhìn thấy một quyền kia, không kịp thu hồi cự phủ, biến sắc kêu lên.

Nhưng không còn kịp thay đổi gì nữa.

"Đang" một tiếng trầm đục.

Thanh đại kiếm vô hình đụng vào Cự Phủ, thanh Cự Phủ bị đánh bay đi, cán búa bị chấn động, lực chấn đập vào cánh tay, rồi dọc theo cánh tay trùng kích vào trong cơ thể hắn, trong tích tắc chấn đả thương phổi của hắn.

Máu phun ra khỏi miệng tu hành giả khôi ngô, cả người hắn bay ngược ra sau, rơi vào trong đám bụi mù.

"Chân Không Phá Sát Kiếm Thu Tái Hưng, đệ tử Linh Hư Kiếm Môn, rời núi năm Nguyên Võ thứ ba."

Lúc này hai thanh phi kiếm vẫn còn ở trên mái hiên đấu với nhau, trông vô cùng đẹp mắt. Thân thể tu hành giả khôi ngô còn chưa rơi xuống đất, trong xe ngựa đã vang lên âm thanh tán thưởng.

Một thư sinh mặc áo dài vàng, cầm một cây quạt giấy, từ ngoài ngõ đi vào.

"Thu Tái Hưng. . ."

Trương Nghi nuốt nước miếng, trong miệng vô cùng đắng chát. Hắn chưa từng nghe tới Thu Tái Hưng, nhưng đệ tử Linh Hư Kiếm Môn mà được rời núi, thì chỉ có đệ tử chân truyền chính tông thông qua được Linh Hư Kiếm Môn đại thí, những người đệ tử chân truyền như vậy, mỗi năm, Linh Hư Kiếm Môn chỉ có hơn mười người.

Dù không có một quyền vừa rồi kinh khủng kia, Trương Nghi cũng biết một Tu Hành Giả có thân phận như vậy là cường đại đến mức nào.

Nhưng là Linh Hư Kiếm Môn đệ tử chân truyền, mà chỉ làm một người hộ vệ cho người ở trong xe, vậy người trong xe rút cuộc tôn quý tới cỡ nào?

Hắn không thể tưởng tượng ra được.

Nghe thấy đối phương gọi ra lai lịch của mình, Thu Tái Hưng vẫn bình thản, ngữ khí vô cùng đồng tình nói với thanh niên áo vàng: "Ra tay ở đây, các ngươi còn nghĩ chạy thoát được sao?"