Nhìn Đinh Ninh tiện tay lẳng cái chén sứ thô vào chậu nước, Trưởng Thiển Tuyết đang rót lứa rượu mới ủ vào những chiếc vò nhỏ nhíu mày tỏ ra không vừa lòng: “Chẳng lẽ ngay cả loại chuyện giang hồ chợ búa này cũng làm ngươi phiền lòng ư?”
Đinh Ninh đương nhiên biết với cảm giác của Trưởng Tôn Thiển Tuyết nhất định đã nghe rành mạch được cuộc nói chuyện ở trước nhà giữa mình với lão nọ. Hắn cũng nhíu mày bảo: “Đây không phải là chuyện giang hồ chợ búa bình thường. Lưỡng Tằng Lâu bề ngoài chỉ chiếm mối thu tiền thuê đất một khu vực nhỏ ở nam thành, nhưng ta nghe nói đại đa số hoa lâu, sòng bài ngầm ở Trường Lăng bọn họ đều chiếm mấy phần mà lại đã làm tầm mười năm, nền móng đã rất ổn định. Cẩm Lâm Đường thì trước giờ ta thực sự không hề chú ý tới, hình như là chỉ làm vài chuyện thồ hàng và vận chuyển thôi, giờ lại đột nhiên nhảy ra muốn cướp địa bàn của Lưỡng Tằng Lâu, không biết là sau lưng đã xảy ra chuyện gì."
“Vậy thì sao?”
Trưởng Tôn Thiển Tuyết lạnh lùng liếc hắn rồi hờ hững bảo: “Bất kể Lưỡng Tằng Lâu hay là Cẩm Lâm Đường gì gì đó không phải đều là con chó được những đại nhân vật trong triều nuôi cả ư. Xem chừng cũng chỉ là mấy quý tộc trong triều phân chia của cải không đều nên muốn thử chia lại lần nữa mà thôi.”
“Ở nơi khác thì có khả năng như thế nhưng tại đô thành vương triều thì không đơn giản như vậy.”
Đinh Ninh hiểu trong lòng nàng suy nghĩ cái gì, hắn nhẹ nhàng lắc đầu rồi nhẫn nại giải thích: “Tất cả đô thành trong vương triều có quy mô kém quá xa với đại thành. Cứ lấy Trường Lăng làm ví dụ, từ tiền triều đã đạt tới nhân khẩu mấy trăm vạn. Hơn nữa lúc diệt Hàn, Triệu, Ngụy lại cuốn theo nhiều phụ nữ và trẻ em đến làm nô ở Trường Lăng. Từ đó về sau lại lương người gia nhập không giới hạn. Đến nay nhân khẩu cư trú lâu dài e rằng không chỉ tăng gấp đôi, huống chi còn chưa tính tới khách vãng lai, đoàn buôn các nước. Mà đây chỉ là chuyện trong thời gian mấy chục năm… Thế lực quý tộc tiền triều trong vài chục năm ngắn ngủi đó còn chưa sụp đổ được. Hiện giờ dù là những Hầu phủ thì khi cưới vợ nạp thiếp gả con vẫn muốn lựa chọn những quý tộc đó làm thông gia để mượn nhờ chút lực lượng. Trường Lăng thực quá phức tạp, đan xen lẫn lộn không có tay ai có thể thọc quá sâu, kể cả Nghiêm Tướng hay Lý Tướng đều vậy thôi. Bằng không thì dựa vào ý tưởng và năng lực của hai lão đó, Trường Lăng hiện thời sao có thể có nhiều bang phái giang hồ như thế, nhiều lắm chỉ còn lại mấy nhóm bán mạng thay cho họ mà thôi.”
“Thời gian thì ngắn mà có quá nhiều chuyện trong triều và trong dân muốn chen chân vào, lại còn muốn bảo tồn vây cánh của mình. Trong phố phường Trường Lăng ẩn chứa biết bao giao long, nếu giao chiến với nước khác thì chúng vẫn có thể xuất lực nhưng nếu dứt khoát muốn những con giao long này thuần phục thì không chỉ gãy mất mấy cánh tay của bản thân mà vị trí trong triều cũng khó giữ."
Dừng một chút, Đinh Ninh lại nói: “Các đô thành của các nước khác không khác gì nhiều lắm. Dù lập triều đã lâu nhưng con cái Hoàng đế đã được sinh ra quá nhiều, đất đai chia cho phong hầu quý tộc cũng không thu hồi, thế lực quý tộc và vương hầu thậm chí còn có thể tác động tới quyết định của hoàng cung. Hoàng tử nào có thể kế vị, người con gái nào có thể là Hoàng hậu đều phải xem xem nhà cô gái đó lúc ấy có chiếm thượng phong tuyệt đối hay không."
Trưởng Tôn Thiển Tuyết hiểu rõ ý tứ của Đinh Ninh, hơn nữa những câu này làm cho cô liên tưởng đến chuyện cũ của bản thân nên trên mặt dần phủ một lớp băng sương.
Có điều lúc này Đinh Ninh không để ý tới nét mặt nàng, hắn đang nhớ tới lão già lưng còng chống gậy trúc đen ở Ngư Thị, nghĩ đến nhiều năm trước vì để những vương hầu quý tộc nhượng bộ, vì để cho Vương triều Đại Tần và tất cả các vương triều khác có chỗ bất đồng mà phải trả giá cao, tâm trạng của hắn liền khá nặng nề. Hắn bất giác cúi thấp đầu xuống.
“Nếu giống như ngươi nói thì môn phái giang hồ phố phường chẳng qua là con chó do ai đó nuôi dưỡng, dù có chết cũng không đáng kể lắm. Tuy nhiên, phần lớn môn phái giang hồ chợ búa ở Trường Lăng chỉ dâng cho mấy nhân vật lớn chỗ tốt, quan hệ lợi dụng lẫn nhau thôi. Sợ nhất là lúc này đây có một đại nhân vật nào đó có dã tâm, thầm tìm cách thúc đẩy, muốn chỉnh đốn bố cục ở vài chỗ. Thế thì sẽ khiến máu chảy khá lênh láng, không biết sẽ phải chết bao nhiêu người.
"Ta không sợ giết người mà chỉ sợ mọc ra nhiều phiền toái. Quá loạn mà muốn làm rõ vài manh mối thì phải dùng rất nhiều công sức, mà giờ ngay cả thân phận Tu hành giả chúng ta cũng không thể để lộ ra, ta ngay cả đệ Tam cảnh cũng chưa tới, nếu bị cuốn vào thì sẽ không biết sinh ra hậu quả thế nào." Lúc Đinh Ninh cúi thấp đầu nói như thế, trong lòng hắn đang lo lắng không biết ông lão lưng còng ở Ngư Thị và người sau lưng lão có bị cuốn vào cuộc sóng gió này không.
Hai con ngươi của Trưởng Tôn Thiển Tuyết thật lạnh giá, rút cuộc nàng cũng không có hứng thú với câu chuyện của Đinh Ninh. Bởi vì đối với nàng mà nói, kế hoạch của Đinh Ninh có bị xáo trộn hay không, tu vi của hắn quá thấp, thậm chí là mưu đồ của hắn có thành hay không đều là chuyện của riêng Đinh Ninh mà thôi.
Nàng ở Trường Lăng chỉ có mỗi một việc chính là đuổi kịp rồi vượt qua tất cả Tu hành giả phía trước mình.
Điều nàng suy tính chỉ có kiếm và tu vi của mình, thậm chí nàng có thể hằng ngày đều không ra khỏi quán rượu này. Nàng tối đơn giản.
Trước kia nàng cũng đơn giản như thế.
***
Lời lão gia sư áo vàng Từ Niên kia nói không hề sai tí nào, cho dù rượu tự ủ chẳng ra gì nhưng quán rượu này của Trưởng Tôn Thiển Tuyết và Đinh Ninh quả thật là quán làm ăn tốt nhất ngõ Ngô Đồng.
Đến gần giữa trưa, các bàn trong quán rượu gần như đã đầy, đại đa khách đều có mang theo đồ nhắm, tới đây chỉ để gọi rượu.
Đinh Ninh uể oải nằm úp trên quầy gà gật, thế nhưng tai dỏng lên nhạy bén bắt lấy từng câu từng chữ trong không trung.
Một cỗ xe ngựa gọn nhẹ chạy vào ngõ Ngô Đồng. Chiếc xe dừng lại dưới ngọn cờ màu xanh của quán rượu, hành khách trên xe ngựa nhanh nhẹn nhảy xuống đi vào cửa chính.
Đó là một người thanh niên mặc áo gấm màu hoa cà thêu hình mãng xà, mái tóc đen thẳng thắn sạch sẽ buộc trên đỉnh đầu bằng hai sợi dây màu xanh.
Ở Trường Lăng này, chỉ có người xa xứ từ bên ngoài tới mới làm như vậy.
Thường thì người Tần ở Trường Lăng đều đơn giản, chỉ để thả suông mái tóc dài hoặc buộc mái tóc lại đằng sau, kể cả những quý nhân cũng chỉ có thói quen lấy vòng ngọc túm lại hoặc dùng trâm ngọc bó tròn lại.
Kẻ xa xứ này chọn lấy một chiếc bàn còn chỗ trống ngồi xuống, khoát tay kêu với Đinh Ninh đang cúi mặt trên quầy một câu: "Tiểu nhị, mang rượu tới."
Tất cả khách uống rượu trong quán nhìn y một cái, nụ cười không có hảo ý.
Đinh Ninh ngẩng đầu lên, lười nhác hô to: “Muốn uống rượu tự lấy là quy củ bổn điếm.”
Kiêu ngạo thế cơ à?
Kiêu ngạo thế mà làm ăn vẫn tốt, rượu của cái quán cóc này ngon vậy sao?
Người thanh niên mặc đồ gấm màu tím thêu hình rắn này ngẩn người ra, cuối cùng cũng hiểu vì sao khách uống rượu bốn phía lại nhìn mình như thể một con lừa.
Y hơi bực tức đứng dậy đi tới trước mặt Đinh Ninh.
"Hai mươi đồng một bình, lạc rang muối năm đồng một đĩa."Không đợi y mở miệng, Đinh Ninh đã chỉ vào mấy vò rượu và mấy cái đĩa lạc ý bảo y tự mà lấy.
Người thanh niên cau mày lại nhưng cũng không nói gì thêm. Y ném ra hai mươi đồng tiền, chỉ cầm lấy một bầu rượu.
Trở lại ngồi ở bàn của mình, người thanh niên này uống rượu với dáng vẻ khá khí phách, y không uống từ từ bằng chén nhỏ như khách thường mà mở ngay nắp vò ra, trút thẳng vào miệng một ngụm.
Thế nhưng chỉ nháy mắt sau đó, sắc mặt y trở nên khó coi vô cùng, yết hầu như thể bị ai đó bóp chặt. "Phụt" một cái, ngụm rượu đã đến cổ lại phun thẳng từ miệng ra.
"Chua lòm như thể trộn với nước gạo thiu ấy, đây còn tính là rượu sao?"
Y ngó thoáng qua khách uống rượu bốn phía rồi lại dòm vào trong vò của mình, bực đến run cả ngón tay, nhịn không được hét lên: "Cả hèm rượu cũng không lọc cho sạch, đồ này còn xứng gọi là rượu à! Không ngờ còn nổi danh thế cơ đấy?"
Nhìn bộ dạng cáu giận của y, khách uống rượu xung quanh hai mặt nhìn nhau, hiểu rằng kẻ này nhất định rất yêu rượu, có điều đồng thời trên mặt họ cũng hiện lên ý châm biếm chê cười.
Chẳng lẽ thực sự mi chạy tới quán này là để đánh giá rượu hử?
Có bị ngu không đấy?
Đáp lại tiếng la tức giận của người tha hương đó, vẻ mặt Đinh Ninh vẫn bình tĩnh, hắn gật đầu rất nghiêm túc mà trả lời: "Rượu của quán này vị đều thế cả."
"Choeng!" một âm thanh rạn vỡ vang lên.
Người thanh niên nổi cáu ném vò rượu vỡ vụn trên mặt đất, y thực sự vô cùng giận dữ, lại lần nữa hét lên: "Cái này mà là rượu ư?"
"Không là rượu thì là cái gì?"
"Rượu người Tần chúng ta thế đấy, uống được thì uống mà uống không được thì là do bản thân mi cả thôi."
"Mi là người Sở, không lẽ còn định giương oai ở Trường Lăng hả?"
Người Trường Lăng không có hảo cảm với dân ngụ cư, hơn nữa tên ngụ cư này rõ ràng là âm điệu Sở, chắc hẳn cũng không phải là người Tần. Cùng với mấy tiếng vỗ bàn ầm ầm, người trong quán đã đứng dậy quá nửa.
"Người Sở thì làm sao?"
Người thanh niên này nhìn bóng người bốn phía, trái lại trên gương mặt phẫn nộ hiện lên nét trào phúng lẫn vẻ kiêu ngạo: "Dương Sơn Quận của các ngươi không phải bị cắt cho nước ta ư?"
Lời vừa nói ra, trong quá rượu liền không một tiếng động. Ánh mắt các khách uống rượu đều bừng đỏ.
Đây cũng không phải là chuyện cãi vã không chịu hơn thua.
Tại năm Nguyên Vũ thứ ba, Vương triều Đại Tần liên tiếp diệt ba nước Triệu, Hàn, Ngụy cùng nước Sở đã có lần đại chiến đầu tiên. Trong cuộc đại chiến đó, quân Tần bị diệt hai mươi vạn người, tổn thất vô số chiến xa, lâm cảnh đại bại cho nên không thể không cắt đất cầu hòa.
Cho tới giờ Dương Sơn Quận bị cắt vẫn chưa cách nào thu về được.
Vương triều Đại Sở chiếu theo minh ước đó chỉ đưa gã vương tử không được yêu thích tới làm con tin ở Trường Lăng.
Một đứa con đổi lấy sáu trăm dặm, mà lại còn là đứa con không được Sở Vương yêu thích đổi lấy sáu trăm dặm đất đai màu mỡ cùng mười vạn người Tần, chuyện này là sự sỉ nhục đối với tất cả người Tần.
Có thể thấy hơi men đã bị đốt thành sát khí, sẽ có máu nóng đổ xuống trên nền đất lạnh. Nhưng vào lúc này từ bên trong quán chợt vọng ra một tiếng nói lạnh như băng: "Ra trận chém giết là chuyện của quân nhân và Tu hành giả, các ngươi không uống rượu cho tốt mà muốn lý sự mấy chuyện này với người ta thì đi ra ngoài ngay đi, đừng có gây lộn ở chỗ ta."
Cùng với giọng nói lạnh như băng đó, rèm vải thông ra nhà sau bị xốc lên để lộ ra gương mặt lạnh giá muốn đuổi khách của TrưởngTôn Thiển Tuyết.
Vẻ bực tức và sát khí trong ánh mắt các khách uống rượu tiêu biến, chuyển thành sự khao khát và cháy bỏng.
Mấy người đứng dậy trước hết cười ngượng ngùng ngồi xuống.
Vẻ mặt trào phúng của người thanh niên chợt hóa đá.
Y không thể nào ngờ được ở trong quán rượu dạng này lại có thể gặp một mỹ nhân đẹp như đóa hoa tươi rực rỡ thế này.
Nhìn thấy dung nhan đẹp chấn động lòng người của Trưởng Tôn Thiển Tuyết, nhịp thở của y thoáng rối loạn. Rốt cục y đã hiểu làm sao lại có nhiều khách thường xuyên tới cái quán này uống rượu như vậy.
Rượu phải làm ấm lòng người.
Rượu có thể làm ấm lòng người mới là rượu ngon.
Dù rượu ở quán này chua nồng khó nuốt trôi nhưng chỉ cần cô ta khẽ đưa mắt nhìn thì e rằng không chỉ là ấm lòng mà mấy gã phố chợ này sẽ nóng ran cả người không biết trong bao lâu.
"Đây là vẻ đẹp có thể một người so một quận..."(*)
(*) Ý là đẹp đến mức cứ một người đẹp như thế sẽ đem đổi được một quận,cách so sánh này cho thấy tư duy và tính cách của kẻ này.
Trong khoảnh khắc đó, người thanh niên tha hương này chợt cảm thấy ngây dại, trong lòng bừng bừng chỉ muốn hỏi ngay tên họ người con gái đó.
"Ê, đập vỡ vò rượu là phải bồi thường đấy."
Song ngay lúc đó, Đinh Ninh ở quầy ngẩng đầu lên uể oải kêu lên với y: "Còn nữa, lúc đi nhớ thuận tay quét sạch mảnh vơ trên đất nhá, kẻo lại găm thủng chân người ta."