Kiếm Vương Triều

Chương 163: Chiết vũ​



Chiêu của Liên Ba bị phá, khí tức trong cơ thể chấn động mãnh liệt, còn bị Triệu Nhất cười nhạo, trong lòng vô cùng phẫn hận.

Bình thường không đấu lại Bạch Sơn Thủy cũng thôi đi, vì tu vi của Bạch Sơn Thủy đã vượt qua Thất Cảnh trung phẩm, nhưng bây giờ đều là Thất Cảnh hạ phẩm, thời gian tu hành cũng không ngắn hơn Triệu Nhất, lại được trui rèn qua bao nhiêu năm chém giết ở Hung Khương, không lẽ bây giờ ngay cả Triệu Nhất cũng không đánh được?

Tình thế bây giờ, Chương Cuồng Đao vốn là người có tu vi kém cỏi nhất, nhưng trong tay có Tích Sơn Kiếm Bàn, lại trở thành nhân vật quan trọng nhất.

Hắn sầm mặt, dồn hết Chân Nguyên còn lại trong người vào trong Phù Binh trong tay.

Oanh một tiếng.

Chân Nguyên hao hết, hắn cũng không khống chế được lực phản chấn của Tích Sơn Kiếm Bàn nữa, cả người rơi vào trong nước, nhưng mười thanh tiểu kiếm đã lại bay ra.

Mười thanh tiểu kiếm mang theo Thiên Địa Nguyên Khí bay lên không trung, không đâm vào Triệu Nhất, mà đâm vào Bạch Sơn Thủy đang đi sau lưng Triệu Nhất.

Mười thanh tiểu kiếm tạo thành kiếm trận lao xuống, như một nhà ngục giam Bạch Sơn Thủy vào trong.

Bạch Sơn Thủy cảm giác được ý định của những thanh tiểu kiếm, nhưng cô không hề có ý ra tay, chỉ lạnh mắt nhìn kiếm trận.

"Tần dùng kiếm Sở, mà không cảm thấy thẹn?"

Triệu Nhất cười to, lúc tiếng cười vang lên, thanh tiểu kiếm màu đen ở trên không trung đã bẻ hướng, đánh qua những thanh tiểu kiếm.

Oanh một tiếng nổ mạnh, trên đỉnh đầu hắn bay tung những luồng chân hỏa đỏ thẫm, giống như có một cái lò luyện ở ngay giữa không trung, đang luyện những thanh tiểu kiếm kia.

Phốc phốc phốc phốc. . . Mấy chục âm thanh dày đặc liên tiếp vang lên, mười thanh tiểu kiếm bị sóng lửa đánh ra tứ tán.

Nhưng ngay lúc này, Lợi Đạo Chu ra tay.

Lợi Đạo Chu là một đại tướng quân, mấy năm nay chỉ huy biên quân, song kiếm trên lưng không biết đã uống máu không biết bao nhiêu cường giả, nhưng lần này hắn không xuất kiếm, mà vung song chưởng đánh ra.

Hai cái vòi rồng xuất hiện trước người hắn, đẩy lên người Liên Ba.

Liên Ba kêu to một tiếng, bay vèo ra xa, trong nháy mắt, chỉ còn là một cái chấm đen.

Lúc này trong bầu trời, còn có một chấm đen nữa, là thanh đại kiếm màu xanh lá của Liên Ba.

Thanh kiếm bay vèo qua không trung.

Liên Ba thò tay, tiếp lấy kiếm.

Trong không khí vang lên một tiếng hú làm cho màng nhĩ người ta phải đau đớn.

Hai cái chấm đen hiện ra to dần trong mắt Triệu Nhất.

Triệu Nhất nghiêm mặt.

Hắn cảm giác được Thiên Địa Nguyên Khí đang mãnh liệt hòa nhập vào trong hai chấm đen kia.

Hắn híp mắt.

Hắn dùng cả hai tay nắm lấy đại kiếm màu đen, vung mạnh đập tới.

Chung quanh cơ thể hắn xuất hiện một vòng tròn sóng khí, lan ra bên ngoài nổ bung.

Tất cả hỏa diễm quanh người hắn đều biến mất, một cây dương thụ đang cháy bị kích thành những mảnh gỗ vụn, bay tung tóe.

Bùn đất bị sóng xung kích khủng bố chấn lên, ném vãi ra bốn phía.

Bên bờ sông đột nhiên bị đào thành một cái hố to.

Trong bụi mù, dưới đáy hố có hai bóng người hiện ra.

Hai tay Triệu Nhất vẫn đang cầm chặt đại kiếm, nhưng thanh kiếm đã uốn lượn biến hình.

Lúc Triệu kiếm lô chưa bị diệt, Tu Hành Giả của Triệu kiếm lô phần lớn cả đời đều làm nghề rèn, kiếm thai của Triệu kiếm lô được công nhận là đệ nhất thiên hạ, Triệu Nhất là học trò đứng đầu Triệu kiếm lô, kiếm thai của hắn đương nhiên không hề tầm thường.

Thế mà bây giờ nó bị đánh đến mức xuất hiện uốn lượn, đủ thấy một kích vừa rồi mạnh đến mức nào.

Liên Ba tay phải cầm kiếm, đầu cánh tay cũng bị vặn vẹo kỳ dị, cánh tay rủ xuống, khóe miệng có máu chảy ra, sắc mặt tái nhợt.

Cho thấy xương cốt của cánh tay phải đã bị gãy nhiều chỗ.

"Ai cũng biết Triệu Tứ mạnh mẽ, nhưng không ngờ ngươi cũng mạnh như vậy."

Liên Ba lấy tay trái tiếp kiếm, nhìn theo bóng Bạch Sơn Thủy biến mất, trong lòng tràn ngập hận ý nhìn Triệu Nhất: "Thì ra là lấy mạng của ngươi để đổi mạng cho Bạch Sơn Thủy, Triệu kiếm lô các ngươi thấy đáng giá sao?"

Triệu Nhất từ từ xoay người.

Từ bờ sông nơi xa, có một thân ảnh đang đi tới.

Người kia rất cao rất gầy.

"Ta còn tưởng là ai, thì ra là cái thứ ăn cây táo, rào cây sung Thân Huyền, cả ngày giống như chuột trốn trong cống để gặm thi thể Thất Cảnh, để không bị nhiều người chú ý, lại tới đây."

Triệu Nhất nhìn ra người tới là ai, hắn cũng hiểu thì ra nhiệm vụ của Liên Ba chỉ là cuốn lấy hắn, bây giờ hai người liên thủ, hắn tuyệt đối không thể nào thắng nổi, nhưng trong mắt hắn chỉ có ý chí cuồng nhiệt mà thôi.

"Mạng của ta không phải do trời."

Hắn khảng khái.

Từ thân người cao gầy kia, xuất hiện luồng kiếm ý làm cho lòng người kinh hãi.

Ánh nắng mặt trời rơi xuống, bị hút chặt trên người hắn, tạo thành một lớp viền vàng, khiến hắn nhìn như một vị Thánh.

Cùng lúc đó, trong bầu trời như xuất hiện một cái cầu vô hình. Cùng là tu vi Bàn Sơn, thường Tu Hành Giả mang Thiên Địa Nguyên Khí phù hợp với bản thân mình từ nơi xa tới gần để sử dụng, còn hắn thì ngược lại, đưa Nguyên Khí ở trong cơ thể mình ra, tạo thành rất nhiều Kiếm Khí, thông qua cây cầu vô hình, đưa ra xa.

Ánh sáng trên đầu Triệu Nhất càng ngày càng sáng, sáng tới mức làm cả người Triệu Nhất trắng bệch, như muốn tan thành ánh sáng giống mình.

Triệu Nhất từ lúc nói câu "Mạng của ta không phải do trời", hắn đã biết uy hiếp thật sự của mình là từ người nào, nhưng hắn mặc kệ những bóng kiếm đang từ trên đầu rơi xuống, mà vô cùng nghiêm túc xuất kiếm công kích Liên Ba.

Mấy năm đi theo Triệu Diệu du lịch thiên hạ, hắn đã ngộ ra một chân lý, người của Triệu kiếm lô, dù lùi, cũng phải lấy tiến làm lùi.

Thanh đại kiếm bị uốn lượn lại nện mạnh xuống.

Thợ rèn, khi hạ chùy chính là lúc tất cả mọi thứ đều được dồn hết ra, một búa đó chính là lúc mạng sống của người thợ rèn thăng hoa, nhiều người xưa nay đều không thể nào hiểu được làm sao người thợ rèn có thể đánh ra một búa vượt xa khỏi sức người bình thường như vậy, chính là ở chỗ này.

Một tiếng vang trầm đục.

Hố sâu tiếp tục lõm xuống.

Trong cánh tay trái của Liên Ba, và cả trong cơ thể hắn, đều vang lên âm thanh xương nứt.

Liên Ba quát to, hai chân dẫm mạnh xuống, mặt đất dưới chân hắn vỡ ra, tuôn ra hai luồng nước sông, nâng cơ thể, lẫn kiếm của hắn lên.

Nhưng thanh tiểu kiếm kiếm màu đen đã bay tới.

Liên Ba chém lên thanh tiểu kiếm, thanh đại kiếm trong tay hắn không ngừng chấn động.

Những luồng chấn động chấn ngược lên người hắn, làm vỡ nát Nguyên Khí trên người hắn.

Liên Ba chán nản ngồi phịch xuống, sức nước đẩy hắn trượt ra, vì đáy hố bị cong nên cơ thể hắn cứ trượt tới trượt lui, cuối cùng bị ném bay ra ngoài.

Triệu Nhất đuổi theo, xông ra.

Hắn không nhìn thấy thân ảnh của Liên Ba được, vì hắn đã phải nhắm mắt lại.

Ánh sáng từ trên trời rơi xuống đã sáng thêm mấy phần.

Những tia kiếm khí như tia nắng đâm vào cơ thể hắn.

Hắn kêu lên một tiếng buồn bực, tất cả Chân Nguyên trong Khí Hải đều hóa thành Chân Hỏa, bốc cháy mãnh liệt.

Nung cháy tất cả những tia Kiếm Khí ở trong cơ thể hắn.

Nhưng khắp người hắn, khí huyết bị bốc hơi bay ra, làm cho cơ thể khô héo hẳn đi.

Thân ảnh cao gầy ở nơi xa quát lên một tiếng giận dữ.

Những tia sáng đâm vào Triệu Nhất sáng rực hẳn lên, ánh sáng trên bầu trời bỗng nhiên biến mất.

Triệu Nhất dùng hết tất cả hơi nước có trong người, huyết mạch khô cạn đến mức đứt gãy, biến thành vụn.

Ánh mắt Triệu Nhất tối sầm, hắn biết sau này mình sẽ không bao giờ nhìn thấy ánh sáng được nữa, không nhìn thấy màu sắc được nữa, nhưng gương mặt của hắn chỉ càng thêm cứng cỏi.

Thanh đại kiếm màu đen trong tay hắn lại vung mạnh ra.

Nó rít lên, bắn thẳng về phía thân ảnh cao gầy ở xa xa kia.

Cơ thể hắn mượn lực phản xung của chiêu kiếm, chỉ sau mấy cái lên xuống đã biến mất trong cánh đồng hoang vu ở bờ sông.

Thân Huyền thò tay túm một cái.

Âm thanh kim loại vang dội, năm ngón tay của hắn biến thành màu đồng cổ, bắt lấy mũi kiếm của thanh đại kiếm màu đen.

Lợi Đạo Chu hạ xuống sau lưng Liên Ba, hai tay đỡ lấy Liên Ba.

Một trận chiến này, Bạch Sơn Thủy trọng thương, Triệu Nhất mù cả hai mắt, mất đi một kiếm. . . Nhưng một sát cục như vậy mà vẫn không diệt được hai tên đại nghịch, trong lòng những danh tướng Đại Tần không hề thấy vui chút nào, mà chỉ thấy sợ.

Thân Huyền không nói gì với Liên Ba, hắn cầm thanh đại kiếm của Triệu Nhất, quay người nhìn về phía Hoàng Thành.

Đường phố ngang dọc của Trường Lăng, trong mắt hắn, chính là một bàn cờ.

Trận đại chiến này, đám đại nghịch dù chạy thoát được, nhưng đều bị trọng thương, trong thời gian tới, họ chỉ còn có thể cố gắng nghĩ cách để giữ lại mạng sống của mình.

Tình hình trước thềm Lộc Sơn hội minh, thế là hoàn toàn yên ổn.

Cường giả trên Thất Cảnh thì cũng chỉ là quân cờ, kiếm thuật có mạnh hay không thì đã sao?