Kiếm Vương Triều

Chương 226: Cần phải nhớ và cần phải quên



Bạch Sơn Thủy đứng im như tượng bên cửa sổ gian phòng trên lầu hai của một khách sạn, lẳng lặng dõi mắt về phía Ngô Đồng Rụng Lá ở đằng xa, quan sát Đinh Ninh và Trường Tôn Thiển Tuyết.

Lý Vân Duệ đứng ở phía sau nhìn nàng.

Lúc trước, khi ở trên sông Vị Hà, nàng mặc áo chẽn trắng. Nhưng lúc này khi đang ở Trường Lăng, nàng chỉ mặc một chiếc áo gấm trắng tinh thường thấy của phụ nữ Trường Lăng, đứng im lìm bên cạnh cửa sổ của cái khách sạn này. Mắt Lý Vân Duệ chỉ có khả năng nhìn thấy những mái nhà đen xì cùng với đám cỏ dại bên trên đang lay động trong gió. Nhưng nhìn nàng từ sau lưng càng lâu, gã lại càng cảm thấy bất kể lúc nào nàng cũng có thể mượn gió lướt sóng mà đi, những mái nhà đen xì kia sẽ biến thành một hải dương tăm tối.

"Thiếu niên quán rượu này thực ra có liên quan tới ta một chút."

Bạch Sơn Thủy không quay đầu lại, hờ hững khoanh tay, nói: "Ta có một vị sư huynh muốn giết hắn, nhưng sư huynh ta lại chôn xác tại Trường Lăng."

Bàn tay Lý Vân Duệ vô thức nắm chặt. Gã nín lặng một lúc rồi mới đáp lại: "Có lẽ ta đã đoán ra ngươi là ai rồi."

"Trận chiến tại Ngư Thị khi ấy, Triệu Tứ đã bị mất kiếm Bản Mệnh, ta thì Nguyên Khí tổn thương nghiêm trọng, Nguyên Vũ giải quyết xong mối họa Trường Lăng, yên tâm tới Lộc Sơn. Kế đó, hắn một kiếm chém phăng ngọn núi, đồng thời cũng chém phăng lòng tự tin của rất nhiều người." Bạch Sơn Thủy khoan thai xoay người lại, nhìn Lý Vân Duệ: "Lúc trước ta cứ lưỡng lự quanh quẩn mãi trên dòng Vị Hà, nhìn Trường Lăng gần ngay trước mắt, nghĩ xem liệu có còn cần phải đi vào trong đó nữa hay không, rồi lại nghĩ cho dù có được vài thứ mình muốn thì vẫn không thể nào là đối thủ của Nguyên Vũ Hoàng Đế."

"Nếu đã đồng ý cho ngươi đi theo, ta sẽ không có ý định che giấu thân thế của mình. Ta là ai thì không khó đoán, người khó đoán chính là ngươi." Sau khi dừng lại một chút, Bạch Sơn Thủy nói tiếp bằng giọng đều đều: "Tu vi ngươi đã là Lục Cảnh đỉnh phong, bước vào Thất Cảnh chắc chắn là chuyện sớm hay muộn. Nhưng ngươi lại âm thầm phóng thích Chân Nguyên khiến cho toàn bộ dòng sông sôi sục, giống như đã biến cả một con sông thành một Phù Khí, nên mới bị ta cảm nhận được. Mẫu người giống như ngươi, mỗi vương triều có được mấy kẻ? Nhưng mà ngươi, một mẫu người như vậy lại thản nhiên chịu chết vì thiếu niên quán rượu đó. Theo đánh giá của ta, người thiếu niên quán rượu đó đã lập tức biến thành người tiềm tàng có năng lực vô hạn. Ngươi cùng với người thiếu niên quán rượu đã trở thành chìa khóa để ta một lần nữa mở ra cánh cửa để vào Trường Lăng. Nếu xét trên một vài khía cạnh đó, lẽ ra ta phải là người cám ơn trước."

Lý Vân Duệ nhìn nàng, sâu thẳm trong đôi mắt lại thoáng hiện lên niềm thống khổ.

"Trong lúc hôn mê, ta đã nói những gì?" Gã do dự một thoáng rồi hỏi.

"Ngươi chỉ gọi tên hắn mấy lần mà thôi."

Bạch Sơn Thủy nhìn gã bằng đôi mắt mang vẻ chế giễu, nói: "Nhưng mà, một kẻ giống như ngươi vậy, chắc hẳn phải coi việc này quan trọng hơn cả tính mạng mình, cho nên kể cả lúc hôn mê vẫn còn tự nhắc nhở chính mình không được quên."

Lý Vân Duệ nín lặng không nói.

"Ngươi tên là gì?" Bạch Sơn Thủy lạnh nhạt hỏi.

Mi tâm Lý Vân Duệ hơi giần giật, nhưng gã vẫn tiếp tục giữ im lặng.

Thần thái Bạch Sơn Thủy Thần vẫn thản nhiên như cũ, nhưng giọng nói đột nhiên trở nên hết sức áp bức: "Ngươi phải nói cho ta biết."

Lý Vân Duệ cúi đầu. Hai tay run run, nhưng gã vẫn không hề mở miệng.

"Tên thiếu niên quán rượu kia rất thú vị! Vừa rồi khi nhìn hắn, ta đã hạ quyết định." Bạch Sơn Thủy mím môi, nở một nụ cười ma mị: "Ngươi không nói cho ta biết. . . Ta sẽ lập tức đi giết hắn."

Lý Vân Duệ ngẩng phắt đầu lên, sâu trong đôi con ngươi lập tức bùng lên ngọn lửa âm u khác thường.

"Đừng có nói sống chết vớ vẩn gì đó với ta!" Môi Bạch Sơn Thủy vểnh lên, giống như đã nhìn thấu suy nghĩ suy nghĩ trong đầu lúc này của gã vậy, nàng nói bằng giọng mang hàm ý châm chọc: "Có lẽ ngươi thừa hiểu, người giống như ta vậy sẽ hoàn toàn không thèm để ý đến sống chết. Cho dù nếu ra tay ở chỗ này, ta nhất định sẽ phải chết, nhưng ta vẫn cứ ra tay. Hơn nữa, tuy rằng ta tổn thương Nguyên Khí nghiêm trọng, nhưng lúc này vẫn mạnh hơn so với ngươi một cấp. Cho nên, ngươi mới chỉ bám riết theo ta, mà không thẳng tay giết chết ta."

"So với hạng người đại nghịch như ta, ngươi quá mức do dự. Giờ ta đã nhìn thấy gã thiếu niên này, ngươi đã không còn cơ hội cự tuyệt."

Bạch Sơn Thủy kiêu ngạo nheo mắt lại.

Ngay khi nàng nheo mắt lại, một giọt nước màu trắng ngà lóng lánh đột nhiên hiện ra trước mặt, khẽ chấn động.

"Ta cho ngươi thời gian ba hơi thở để cân nhắc. Sau ba hơi thở, ta sẽ ra tay. . . Đến lúc đó, cho dù ta phải chết, người thiếu niên quán rượu tên Đinh Ninh kia cũng sẽ chết chắc. Ngươi tình nguyện chết vì hắn, ta tin ngươi không muốn nhìn thấy hắn chết."

Lý Vân Duệ trầm ngâm. Nhưng chỉ một hơi thở sau, gã đã ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Bạch Sơn Thủy, nói: "Ngươi không thể giết hắn, hơn nữa ngươi và ta còn phải tìm mọi cách rời xa hắn."

Lông mi Bạch Sơn Thủy chớp một cái, giọt nước ẩn chứa sát ý quyết tuyệt trước mặt nàng lập tức tan biến, nhưng vẻ mặt nàng lại trở nên lạnh lùng hơn, "Vì sao?."

"Bởi vì ta là người Sở."

Lý Vân Duệ nhìn xoáy vào mắt nàng, thong thả nói: "Trước khi về trời, Ngô Hoàng đã giao cho ta chuyển cho hắn một vật. Việc này, ngay cả Triệu Hương phi lẫn tân quân cũng không biết."

Dù những chi tiết của sự việc này được gã kể lại hết sức nhẹ nhàng, nhưng Bạch Sơn Thủy đương nhiên vẫn có thể hiểu được sức nặng bên trong.

"Vật gì?" Nàng nhíu chặt mày, hỏi.

Lý Vân Duệ nhìn nàng, lập tức lắc đầu.

Bạch Sơn Thủy hít sâu một hơi, nàng không hỏi gì nữa mà nhắm mắt lại, làm như Lý Vân Duệ không hề tồn tại trước mặt mình vậy, bắt đầu trầm ngâm suy nghĩ.

Đối với Sở Đế, người nào còn quan trọng hơn cả Triệu Hương phi lẫn đứa con nuôi sắp ngồi lên đế vị, Ly Lăng Quân?

Thậm chí còn quan trọng hơn cả một vương triều?

Một câu hỏi như vậy, đối với nàng quá mức đơn giản.

Bởi vì chỉ duy nhất có một đáp án.

Nàng lại hít sâu một hơi, sau đó lắc đầu, cực kỳ nghiêm túc nói với Lý Vân Duệ: "Không thể nào ngờ, không thể nào ngờ Cửu Tử Tằm. . . lại ở ngay chỗ này."

Hai bàn tay nắm chặt của Lý Vân Duệ chợt buông lỏng ra.

Bởi hiểu rõ Sở Đế hơn ai hết, cho nên, nếu muốn, gã sẽ chẳng mất bao nhiêu chất xám sẽ suy đoán ra đáp án đó. Trước đây, gã chẳng qua là không muốn suy đoán mà thôi, giờ đã được Bạch Sơn Thủy đưa ra đáp án, vẻ mặt gã không có quá nhiều biến đổi.

"Cho nên ngươi không thể giết hắn."

"Nếu như suy đoán của ngươi là sự thật. . . Hắn chính người duy nhất mà Ngô Hoàng cho rằng tương lai có khả năng đánh bại được Nguyên Vũ Hoàng Đế."

"Ta có thể chết, nhưng ngươi phải bảo vệ hắn."

Lý Vân Duệ bình thản nhìn thẳng Bạch Sơn Thủy, nói nhấn mạnh từng chữ: "Sau khi ta chết, sẽ không còn ai có thể thấy hắn và Đại Sở Vương Triều có dính dáng gì đến nhau. Nhưng cũng giống như cái cách ngươi đã suy đoán ra điều đó, chỉ cần có người phát hiện ra ta và hắn có quan hệ, sẽ rất dễ dàng suy đoán ra thân thế của hắn."

Nói xong, Lý Vân Duệ cúi gập người hành lễ với Bạch Sơn Thủy.

Bạch Sơn Thủy cười gằn lắc đầu, khóe môi kiêu ngạo nhếch lên, nheo mắt lại, nói: "Không nên suy xét bất cứ chuyện gì chết dí theo một hướng. Trường Lăng là một ngôi thành tràn ngập vô số biến hóa, ai biết được sau này sẽ xảy ra chuyện gì. Người đó giúp Nguyên Vũ Hoàng Đế diệt ba Triều, ai biết được truyền nhân của hắn tương lai sẽ làm gì? Huống hồ, ngươi còn chẳng biết là ta sẽ làm gì."

"Ta không cho phép ngươi chết."

Sau khi dừng lại một chút, nàng nhìn Lý Vân Duệ bằng đôi mắt tràn ngập tự tin: "Ta sẽ truyền cho ngươi pháp quyết của Vân Thủy Cung. Ngươi đi theo ta, sẽ không có ai nghĩ rằng ngươi là người Sở."

Lý Vân Duệ lặng im không nói.

Lặng im thông thường có nghĩa là chấp nhận.

"Ta không bao giờ thích gửi gắm hy vọng vào người khác. Huống chi, đây chỉ là một ấu tằm chưa có thành tựu gì. Theo đánh giá của Sở Đế, hắn là người duy nhất có khả năng, nhưng mà ngươi cùng với sự xuất hiện của hắn đã làm hiện ra rất nhiều khả năng trước mắt ta."

Bạch Sơn Thủy thực sự trở nên vui vẻ, cười tít mắt lại thành một đường cong cong.

. . .

"Thiếu niên kia đang làm gì?"

"Hắn chuyển nguyên cả Ngô Đồng Rụng Lá tới bên đó. . . Thậm chí còn phá hủy đoạn tường bao mặt trước của Mặc Viên, dựng lên vài cửa hiệu mặt tiền, cho người khác tiến hành buôn bán miễn phí."

"Ai bỏ tiền, Vương Thái Hư? Hay là nhà của thiếu niên họ Thẩm đang theo đuôi hắn?"

"Là tiền của chính bản thân hắn. . . Những năm vừa rồi, quán rượu buôn bán rất tốt, dường như đã tích cóp được không ít tiền. Hơn nữa, có vẻ như hắn chẳng quan tâm mấy đến tiền bạc."

Trong một thư phòng yên tĩnh, ánh sáng mặt trời lấp loáng lọt qua song cửa trang trí hoa văn. Ả mỹ nhân đã tới Ngô Đồng Rụng Lá lúc trước đã thay đổi cung trang, ngồi tắm mình trong vầng sáng tươi đẹp.

Nghe người đàn ông trung niên mặc quan phục màu đen trước mặt bẩm báo xong, gương mặt bình thường tươi sáng như đồ sứ của thị lập tức sa sầm, ngay cả ánh mặt trời rực rỡ cũng không thể chiếu rõ được đường nét.

"Hắn làm vậy là muốn thể hiện trong lòng đang bất mãn, hắn rất bất mãn."

Thị trầm ngâm một lát rồi nặng nề phán một câu.

Mặc dù tên quan viên trung niên mặc đồ đen không hề phản ứng gì, nhưng sâu trong đôi mắt lại lóe lên cái nhìn mỉa mai. Lão ta thầm nghĩ, lập công lớn nhưng lại nhận được "Ban thưởng" như vậy, bất cứ một ai không phải là thằng đần rồi cũng sẽ bất mãn. Nhưng qua cách nói của vị quý nhân bên cạnh hoàng hậu này, việc bất mãn đó lại hoàn toàn giống như là bị cấm đoán.

"Hắn nên biết đó là ý của ai. Nếu như đã biết rõ ý chỉ của ai mà còn dám dùng phương thức này để thể hiện bất mãn. . . vậy thì sẽ vì việc đó mà phải trả một cái giá rất đắt."

"Cúi đầu mới có thể trưởng thành. Thân là thần tử, đầu tiên là phải biết tôn kính và tuân lời. Hy vọng sau chuyện này, hắn có thể hiểu được điều đó."

Vẻ lạnh lùng trên gương mặt ả mỹ nhân trong nội cung càng lúc càng lộ rõ. Thị nhìn tên quan viên trung niên, thong thả nói: "Vốn liếng để hắn tự tin có lẽ chính là tốc độ tu hành rất nhanh chóng của mình. Có lẽ hắn nghĩ trước khi Mân Sơn Kiếm Hội diễn ra, tu vi của hắn còn có đột phá lớn. Nếu là như vậy, ta sẽ không cho hắn quá nhiều thời gian. . . Ngươi thay ta đi Mân Sơn Kiếm Tông, ép Mân Sơn Kiếm Hội cử hành sớm vào mười ngày sau."

Tên quan viên trung niên hít sâu một hơi, gật đầu tuân lệnh, nhưng trong lòng lại đang lắc đầu than thở thay cho kẻ khác.

Chỉ là một quý nhân bên cạnh hoàng hậu đã có thể bắt Mân Sơn Kiếm Hội diễn ra sớm hơn dự định. . . Với cách làm như vậy, còn có kẻ nào dám thể hiện ra một chút bất mãn nào nữa sao?

Trong lòng lão ta lập tức ngập tràn thương cảm với tương lai của tên thanh niên trong quán rượu kia.

"Việc sắc lập Thái Tử sẽ xác định ngay dịp Mân Sơn Kiếm Hội mười ngày sau."

Nhưng dường như ả mỹ nhân trong nội cung còn chưa thấy đủ, hờ hững nhìn tên quan viên, nói thêm: "Đến lúc đó, có lẽ hắn sẽ hiểu rõ hơn nhiều, có một số việc không phải cứ muốn là hắn có thể làm."