Phía tây nam Trường Lăng là nơi sông Bạch Thủy và Vị Hà nối liền nhau. Cuối nguồn sông Bạch Thủy có một vùng núi non, theo truyền thuyết thì Mân Sơn Kiếm Tông chính là nằm ở đó.
Xe ngựa đều dừng lại tại một bãi cỏ phía cuối đường cái. Thời gian đến khi Mân Sơn Kiếm Tông khai sơn chỉ còn nửa canh giờ nữa, ngoại trừ những khuôn mặt muôn hình muôn vẻ nhưng đều đang kích động ngóng trông của những người trẻ tuổi thì nơi đây còn có vài nhóm kỵ binh toàn thân khôi giáp đứng canh bốn phía, tạm thời dựng lên rất nhiều hành trướng, bên trong có các quan viên của Tông Pháp Ty đang khẩn trương kiểm tra lại lễ khí cùng tế phẩm.
Tại những chỗ vắng người đều có một kiếm sư mặc áo đen hoặc xanh, mặt không biểu cảm đứng trông coi, trên người toát ra âm khí mù mịt, mặt trời chiếu vào cũng không hết, không phải là người của Giám Thiên Ty mà là của Thần Đô Giám.
Mân Sơn Kiếm Hội hàng năm tất nhiên đều cực kỳ long trọng, mà lần Mân Sơn Kiếm Hội này vì Nguyên Vũ Hoàng Đế muốn tế trời đất tổ tiên, lập ra Thái Tử, nên nhất định sẽ trở thành một đại sự lưu truyền trong sử sách.
Trên bãi cỏ trước ngọn núi xanh còn có rất nhiều du khách bình thường, bọn họ chỉ thuần túy muốn đến xem cảnh tượng lúc Mân Sơn Kiếm Tông khai sơn. Lúc này đây, bọn họ đang nhìn vào những cây cổ thụ xanh tốt phía cuối bãi cỏ, tâm tình càng ngày càng trở nên khẩn trương chờ đón.
Những cây cổ thụ kia rõ ràng còn thấp hơn ngọn núi phía sau rất nhiều, thế nhưng khi những du khách này phóng tầm mắt nhìn qua lại cảm giác như ngọn núi xanh đó đã bị những cây cổ thụ này che phủ, rõ ràng có thể trông thấy nó vươn lên đến tận trời mây nhưng lại không thể nhìn được hình dáng rõ ràng.
Mấu chốt chính là, bọn họ cũng đều biết bên trong những ngọn núi xanh kia có một đỉnh cao nhất được gọi là Ma Thiên, lúc này đây vẫn còn chưa hiện ra trong tầm mắt!
Đối với người tu hành mà nói, ẩn giấu một ngọn núi lớn như vậy khỏi tầm mắt mọi người là một thủ đoạn vô cùng kinh thiên, không còn thuộc lý luận tu hành thông thường của những phàm phu tục tử nữa. Hình ảnh này trong mắt bọn họ đã gần tương đương với một thần tích.
Chỉ là phản ứng chờ mong của bọn họ trong mắt một số người lại là vô cùng ngây thơ đến nực cười.
Thí dụ như cung nữ họ Dung bên cạnh Hoàng Hậu kia.
Nàng đang ở trong cỗ xe ngựa tại vị trí cuối cùng, cách những quan viên và các thí sinh được đề cử khá xa, xung quanh phần lớn là những du khách đến xem náo nhiệt.
Lúc này ánh mắt của nàng đang xuyên qua khe hở của tấm màn xe nhìn vào những người đó, trong đôi mắt trong veo dần hiện lên chút vẻ chán ghét.
Không bao lâu sau, một loạt rung động được truyền tới từ mặt đất phía xa. Ngay cả những người bình thường đến xem náo nhiệt cũng có thể cảm thấy được sự dị thường, liền xôn xao cả lên. Hai tiếng ngựa hí vang lên, thùng xe vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Cung nữ này hiểu ý tứ của phu xe, nàng liền duỗi ngón tay ra gõ nhẹ vào vách của buồng xe hai cái, con ngựa liền an tĩnh trở lại.
Ánh mắt lạnh lùng của nàng nhìn về phía cuối đường, hai con mắt đang mang đầy vẻ chán ghét dần trở nên bình tĩnh.Kèm theo rung động trên mặt đất, tiếng người dần dần trở nên ồn ào. Những quân lính trước đó đi tuần tra dần dần hợp lại, ngăn cách ra một con đường phía trước khu rừng cổ thụ.
Bỗng mấy trăm cỗ khí lưu màu xanh từ trong rừng cổ tản mạn phía dưới mặt đất ra khắp nơi mà không hề có dấu hiệu nào báo trước. Mặt đất đang rung chuyển bỗng đột nhiên yên tĩnh lại trong nháy mắt, hơn mười cây cổ thụ xanh tốt liền biến mất khỏi mắt mọi người, thay vào đó làm một Ngọc Môn màu xanh.
Gần như không ai chú ý tới hình dáng cái Ngọc Môn màu xanh này to nhỏ thế nào, bởi vì ngay khi Ngọc Môn xuất hiện, một sơn đạo thẳng tắp cùng một ngọn núi lớn màu xanh cũng xuất hiện hoàn chỉnh trước mắt mọi người.
Sơn đạo cùng ngọn núi này xuất hiện bất ngờ đến vậy, đối với tuyệt đại đa số mọi người đều giống như là hai thứ được mạnh mẽ nhét vào trong ánh mắt.
Sơn đạo cùng ngọn núi xanh đều thẳng tắp như thân kiếm, lại mang theo một loại Kiếm Ý sắc bén khiến cho phần lớn mọi người đều cay mắt chảy lệ, càng muốn nhìn rõ toàn cảnh thì sơn đạo cùng ngọn núi kia lại càng trở nên mờ ảo.
Lễ nhạc du dương vang lên, tất cả quan viên của các ty đều lần lượt đi qua Ngọc Môn màu xanh để tiến vào sơn đạo.
Sau khi tất cả các quan viên đã đi qua sơn môn của Mân Sơn Kiếm Tông, các Sư trưởng cùng thí sinh cũng dồn dập xuống xe, bắt đầu lần lượt đăng ký vào danh sách để đi vào sơn môn.
Bầu không khí dần dần trở nên nghiêm túc, lặng yên không tiếng động.
“Sao vẫn chưa tới vậy, chẳng nhẽ thật sự sợ vỡ mật sao?”
Trong hàng ngũ, một thiếu niên mặc áo gấm hoa lệ quay đầu nhìn lại mấy lần, không kìm được liền nhủ thầm.
Vào lúc yên tĩnh thế này, một câu nói thầm như vậy tự nhiên sẽ trở nên vô cùng chói tai, sư trưởng của hắn là một trung niên áo bạc đang đứng bên cạnh liền khẽ tái sắc mặt, thấp giọng quát: “ Tạ Trường Thắng, ngươi lúc này còn dám nói năng tùy tiện sao! Coi chừng ta hủy bỏ tư cách tuyển sinh của ngươi đấy!”
Tên thiếu niên này vẻ mặt thì non nớt nhưng lại làm bộ không để bất cứ chuyện gì trong lòng, chính là Tạ Trường Thắng, con trai độc nhất của Quan Trung cự phú Tạ gia. Nghe người Sư trưởng trung niên quở mắng, hắn liền tức giận cãi: “ Trần sư thúc, tư cách tuyển sinh lần này là do ta mạnh bạo dùng rất nhiều ngân lượng đổi lấy đó! Vàng ròng bạc trắng đã đưa, người có tư cách gì để hủy bỏ tư cách dự thi của ta chứ, dù có là quan chủ chỉ sợ cũng không dám nói như vậy!”
Sư trưởng trung niên áo bạc liền lắc đầu, quay bộ mặt tức giận đi không thèm nhìn Tạ Trường Thắng nữa.
“Ta tưởng là ai, hóa ra lại là đứa con trai độc nhất của Tạ gia… Lại là mạnh bạo dùng tiền mua danh ngạch.”
Mà những thí sinh tu hành giả xung quanh nghe được câu chuyện của Tạ Trường Thắng đều lộ ra vẻ mặt châm chọc, rõ ràng là tu vi của Tạ Trường Thắng không đủ để đại diện Bạch Vân quan tới tham gia cái Mân Sơn Kiếm Hội này, nhưng hắn lại mạnh bạo dùng tiền tài cực lớn thay đổi thành như vậy.
"Tên kia thiếu niên quán rượu kia vì sao bây giờ còn chưa đến?"
Hiểu được thân phận của Tạ Trường Thắng, đương nhiên phần lớn những người nghe được hắn nói thầm đều đoán được hắn nói tới Đinh Ninh.
Sau khi trải qua Lộc Sơn Hội Minh, thứ tự trên Tài Tuấn Sách liền có rất nhiều thay đổi, trong đó tên một số người đã biến mất, mà tên của một số người khác thì nhanh chóng leo cao. Mặc dù chưa từng nghe nói Đinh Ninh đã từng động thủ cùng ai, tuy nhiên sau khi Chu gia không hiểu vì sao lại mai danh ẩn tích khỏi Trường Lăng, Mặc viên của Chu gia lại thuộc về tên thiếu niên quán rượu đó khiến cho thứ tự bài danh của hắn trên Tài Tuấn Sách cũng lặng lẽ tăng lên thứ hai mươi chín, là người có sự tăng hạng kinh người nhất.
Mặc kệ đến cùng đã có chuyện gì xảy ra trong toàn bộ Lộc Sơn Hội Minh, tên thiếu niên quán rượu Đinh Ninh tự nhiên đã trở thành một trong những đối thủ cần cảnh giác trong lòng những thí sinh tham gia Mân Sơn Kiếm Hội này.
Vậy mà bây giờ tên thiếu niên quán rượu đó lại vì một vài nguyên nhân ngoài ý muốn nào đó mà trực tiếp từ bỏ lần thịnh hội này sao?
"Ta tin tưởngnhất định hắn sẽ tới."
Thanh âm kiên định của một nữ tử vang lên truyền vào tai của Tạ Trường Thắng.
Lông mày của Tạ Trường Thắng hơi nhíu lại, không cần quay đầu nhìn hắn cũng đoán được đó là tiếng của Nam Cung Thải Thục.
Sau Ngọc Môn màu xanh có một vài quan viên mặc quần áo đen phụ trách ghi chép những công việc của lần kiếm hội tuyển sinh này. Phía sau những quan viên đó là một quan viên tuổi tác đã cao, cũng mặc quần áo đen nhưng không hề cầm giấy bút mà chỉ lẳng lặng đứng quan sát. Lúc này khi nghe được những lời của Nam Cung Thải Thục hắn liền nghĩ đến tính tình của nữ chủ nhân bên trong Hoàng Cung kia, khóe miệng lộ ra vẻ giễu cợt nhàn nhạt, thầm nghĩ dù có tới thì cũng đã sao?
"Nếu không tới thì đúng là đáng tiếc."
Đúng lúc này, một thanh âm lạ lùng cùng lúc truyền vào tai đám người Tạ Trường Thắng và cả quan viên lớn tuổi mặc quần áo đen kia.
Tạ Trường Thắng quay đầu lại, đồng tử nhanh chóng co rút.
Quan viên mang quần áo đen nhìn theo thanh âm kia, hô hấp cũng không khỏi hơi ngừng lại.
Người lên tiếng chính là Cố Tích Xuân. Đối với đám người Tạ Trường Thắng tất nhiên hắn chẳng xa lạ gì, nhưng chỉ qua thời gian mấy tháng, hình dáng của hắn đã thay đổi mạnh. Vóc người hắn trở nên thon gầy, cả khuôn mặt cũng hẹp dài đi không ít, mà khiến cho người ta khiếp sợ chính là hai con mắt trũng sâu như vẫn luôn đắm chìm trong bóng tối thâm trầm, khóe mắt lại có vài sợi tơ máu như sẵn sàng bung ra khỏi thịt da.
Có tiếng vó ngựa vang lên trên đường.
Lúc này các thí sinh xếp hàng cũng sắp qua hết sơn môn, vài du khách mắt vẫn đang không ngừng rơi lệ, không cách nào nhìn rõ hình dạng của đỉnh Ma Thiên cùng Mân Sơn Kiếm Tông phía sau núi liền che mắt xoay người lại, nghĩ thầm rốt cuộc là người phương nào mà kiêu căng đến như vậy, bây giờ mới thèm tới.
Cung nữ họ Dung nét mặt vẫn vô cảm, khoan thai nhìn hai chiếc xe ngựa kia, phảng phất giống như đang nhìn hai con kiến hôi không đáng kể.
Ngay khi hai chiếc xe ngựa dừng lại, Đinh Ninh liền vén rèm xe lên, khiến cho nàng cảm nhận được khí tức trên người hắn trong nháy mắt. Tròng mắt của nàng liền tràn ngập vẻ khiếp sợ, sau đó là âm trầm.
Mặt mũi nàng lạnh lùng, tản mác ra một thứ ánh sáng lộng lẫy, sau đó nàng khẽ quát một tiếng, xe ngựa liền di chuyển, ngăn cản trước mặt đám người Đinh Ninh vừa xuống xe.
Ngay khi chiếc xe ngựa vừa di chuyển, Đinh Ninh đã biết được người trong đó là ai. Hắn hít sâu một hơi, nét mặt cũng rất lạnh lùng.
Trương Nghi cùng Thẩm Dịch đang bận dìu đỡ Tiết Vong Hư xuống xe liền chợt cảm thấy được một cỗ hàn ý phát ra từ trong xe ngựa, liền cứng đờ người không hiểu, trong cơ thể sinh ra một nỗi hoảng sợ cực lớn.
"Ngươi làm ta quá thất vọng."
Màn xe rung động như thủy triều, lộ ra một khe hở, khiến cho nét mặt lạnh lùng của cung nữ họ Dung hiện ra trước tầm mắt của đám người Đinh Ninh trong nháy mắt rồi lại biến mất sau rèm, chỉ có thanh âm vô cảm vẫn chậm rãi truyền ra: “Ta có thể dễ dàng tha thứ cho những việc làm tùy hứng tại Mặc Viên của ngươi, thế nhưng ngươi không nên lại làm như vậy.”
Đinh Ninh bình tĩnh nhìn màu đen của màn xe, đáp: "Ta không hiểu ý tứ của ngươi."
Cung nữ họ Dung phía sau màn xe đen cũng không hề cãi lại hay quát mắng, chỉ dùng giọng điệu đều đều nói lại:” Ngươi không nên làm như vậy.”
Theo những lời nói đó, bầu không khí đang khô nóng bỗng trở nên lạnh lẽo.
Trước người Đinh Ninh bỗng xuất hiện một cái tay.
Một cái tay được hình thành từ Thiên Địa Nguyên Khí.