Kiếm Vương Triều

Chương 235: Hóa ra là vậy



Trên Tế Thiên Đài có không ít quan viên đang bận bịu thu dọn lễ khí.

Hoàng Chân Vệ đứng ở một góc đài, chăm chú nhìn Đại môn bằng thanh ngọc kia.

Thân là Ty thủ của Tông Pháp Ty, ngày hôm nay tất nhiên hắn mặc trang phục lộng lẫy đi dự hội, nhưng so với lúc tham gia Lộc Sơn Hội Minh thì trông hắn mệt mỏi vô cùng, thậm chí còn có một cảm giác yếu ớt khó tả.

“Ngươi thấy thế nào về hành động này của Đinh Ninh?”

Một thanh âm nữ lạnh lẽo vang lên từ phía sau lưng hắn.

Hoàng Chân Vệ hơi ngạc nhiên quay đầu lại, trong nháy mắt liền nhìn rõ khuôn mặt đối phương, trong lòng lại càng thêm kinh ngạc.

Hắn nhìn Phan Nhược Diệp đang mặc cung trang màu tím nhạt, trực tiếp nói ra sự ngạc nhiên trong lòng: “ Nghe nói Phan Cung chỉ tính tình thanh nhã trời sinh, mọi sự tình ngày thường đều không quan tâm đến, sao hôm nay lại cố ý nhắc tới Đinh Ninh này.”

“Nếu thật sự là chẳng quan tâm đến chuyện gì thì cần gì phải đi Lộc Sơn chứ.”

Nguyên khí đã tích cóp trong mười năm bị tiêu xài hết sạch khiến cho Phan Nhược Diệp cũng lộ ra vẻ yếu ớt và mệt mỏi giống như Hoàng Chân Vệ, vẻ mặt bà vẫn không hề đổi sắc, khẽ nói tiếp: “ Dù sao cũng có chút duyên phận, Hoàng ty thủ lại là người cơ trí nhất tại Trường Lăng, ta muốn lắng nghe chút ý kiến của ngươi cũng là chuyện rất bình thường.”

"Tại hạ đâu dám."

Hoàng Chân Vệ chắp tay hành lễ, khẽ thở dài một tiếng rồi nói: “ Rất giỏi và rất đáng gờm, nhưng hắn làm như vậy như là muốn tử chiến đến cùng, không có bao nhiêu đường sống… Tiếp theo nếu muốn vượt lên trước tất nhiên sẽ cần hao tổn rất lớn, đến phần sau kiếm hội khi các thí sinh tranh đấu với nhau, tất nhiên hắn sẽ phải chịu thiệt.”

Phan Nhược Diệp trầm mặc trong chốc lát rồi hỏi: “ Ý của ngươi là hắn không có nhiều khả năng có thể giành được thắng lợi cuối cùng?”

Hoàng Chân Vệ gật đầu.

Bản thân đã không có ưu thế, lại còn tự khoác cho mình một thứ gông xiềng… Hắn nghĩ dù là Lão sư của hắn phán đoán chuyện này cũng sẽ cho là Đinh Ninh không có nhiều khả năng thắng lợi, trừ phi có kỳ tích xuất hiện.

Thế nhưng kỳ tích đâu có nhiều như vậy.

Trong mắt của cung nữ họ Dung, trên đời này căn bản không hề có kỳ tích.

***

Trương Nghi đi xuyên qua tia sáng của Đại môn bằng thanh ngọc.

Sau đó hắn liền ngây người.

Sau tia sáng của đại môn không hề có thế giới nào mới lạ, chỉ có sơn đạo lát ngọc vẫn như cũ chạy thẳng tắp về phía trên đỉnh núi.

Chẳng qua thoạt nhìn đã thấy có sự khác biệt.

Sơn đạo bằng thanh ngọc dẫn lên ngọn núi không hề bằng phẳng như nhìn từ phía ngoài, thực ra nó dốc đứng dị thường.

Cái sơn đạo này giống như được khảm trên một vách đá dựng thẳng đứng.

Dọc theo sơn đạo ngọc có thung lũng, có khe núi, cũng có đền đài cung điện.

Lúc này ở cuối tầm mắt của hắn là một đại điện màu đồng xanh, mà giữa hắn và tòa đại điện đó có ba cột Huyền Thiết trụ đen thui đang yên tĩnh bay lơ lửng.

Nói là Huyền Thiết trụ chỉ vì đó là ấn tượng đầu tiên khi mới đảo mắt qua.

Trong nháy mắt sau đó, hắn liền thấy rõ thực ra đó là ba cái Kiếm Thai (*)

(*) Kiếm Thai: Phôi của kiếm.

Ba cái Kiếm Thai còn chưa được hoàn thành triệt để, nhưng dưới sự rèn giũa vô tình hay hữu ý của thợ rèn đã hơi có hình của một thanh kiếm.

Đinh Ninh đang yên lặng đứng dưới cái Kiếm Thai thứ nhất.

Kiếm Thai rất lớn, còn cao hơn, to hơn người hắn một chút.

Trương Nghi qua cửa thứ hai chính là để theo sát tên “Tiểu sư đệ” này của mình, vì thế hắn tỉnh lại trong chớp mắt, hơi nhún chân đi đến sát phía sau của Đinh Ninh.

Kiếm Thai màu đen được một loại lực lượng thần bí nâng đỡ, trôi nổi ngay trước mặt hắn.

Mặt ngoài của Kiếm Thai vô cùng thô sơ, không hề có hoa văn gì đặc biệt, chỉ có vết búa rèn đập mặt sắt thành lồi lõm không đều, những vết này cùng nhô lên trên thân kiếm, uốn éo trong mắt của Trương Nghi, vừa vặn che khuất toàn bộ sơn đạo.

Hô hấp của Trương Nghi không tự chủ được mà ngưng lại.

Hắn cảm thấy có một loại Nguyên Khí cổ quái nào đó đang lưu động nhưng lại không thể xác định được là cái gì.

Nhưng hắn có thể khẳng định luồng Nguyên Khí cổ quái lưu động kia đang cầm giữ hắn phía trước sơn đạo này, nếu như hắn không thể lĩnh ngộ ra thì sẽ không sao đi qua được cây Kiếm Thai.

“Cây Kiếm Thai này là kiểm tra cảm ngộ, không cần phải suy nghĩ điều gì khác, chỉ cần nắm chắc được hướng chảy của một luồng Kiếm khí ở trong này là được.”

Đúng lúc này, thanh âm nhẹ nhàng của Đinh Ninh liền vang lên.

Sau khi hơi xoay người lại về phía Trương Nghi để nói câu này, hắn liền nhắm đôi mắt lạimột lần nữa.

Trương Nghi lại một lần nữa ngây người.

Hắn cảm giác được ngũ khí trong cơ thể của Đinh Ninh cũng đang lưu động có quy luật, cho nên lúc này không phải Đinh Ninh đang nhắm mắt tĩnh tâm để cảm ngộ, mà là hắn một lần nữa nhập định tu hành, bổ sung Chân Nguyên.

Nếu nói đây là kiểm tra cảm ngộ, sao hắn lại chỉ bổ sung Chân Nguyên? Nếu không cảm ngộ, vậy thông qua bằng cách nào?

***

Chặng thứ nhất Đại môn thanh ngọc thực ra cũng không hề khó, chỉ cần có một người hiểu ra và làm mẫu thì sau đó tất cả mọi người đều có thể bắt chước để thông qua.

Cho nên sau chặng Đại môn, Mân Sơn Kiếm Tông cũng chưa loại bỏ bất cứ thí sinh nào, chẳng qua là đúng như Trương Nghi nói, qua màn đó bất luận kẻ nào trong tương lai có thể đi vào trong Mân Sơn Kiếm Tông học tập đều phải nhớ kỹ việc tôn sư trọng đạo, hiểu biết lễ nghi.

Chẳng qua chính mình không thể tự ngộ ra phương pháp qua cửa, chỉ nhìn người khác làm mẫu để đi qua nên rất nhiều thí sinh tự nhiên đều cảm thấy khó chịu trong lòng, đặc biết là một vài nhân tài ưu tú có tâm cao khí ngạo, song bọn hắn lại càng vội vã muốn đuổi theo sát phía sau.

Bản thân việc hơn nghìn thí sinh đều đi qua thi lễ một cái tất nhiên tốn rất nhiều thời gian, thêm vào đó có vài người ở hàng đầu nhưng lại không đến thi lễ đầu tiên nên thời gian lại bị kéo dài thêm không ít.

Song khi phần lớn mọi người đều tiến vào đại môn màu xanh ngọc, trước Kiếm Thai đâu đâu cũng có người, động nghịt như ở ngoài khi trước, vậy mà vẫn chưa có bất kỳ ai có thể đi qua được Kiếm Thai.

Dưới bóng của Kiếm Thai có một thiếu niên mặc áo bào màu đỏ thẫm, nét mặt có chút tái nhợt đang xoay người lại, có chút thất thần nhìn Đinh Ninh ở cách đó không xa.

Hắn là Giản Đạo Mai, đệ tử của Trọng Hoa Kiếm viện, đứng ở vị trí thứ hai mươi trên Tài Tuấn Sách, tuy vậy sau một lúc lâu tìm hiểu tâm thần của hắn đã bị tổn hao quá nhiều, quần áo ướt đẫm mồ hôi.

Vị trí của hắn trên Tài Tuấn Sách cao như vậy, mà cho đến lúc này hắn cũng chỉ có thể cảm nhận được một đạo Nguyên Khí đang chảy khắp Kiếm Thai, nhưng luồng Nguyên Khí cực nhanh này cùng với bản thân Kiếm Thai liên hệ thế nào đến cách đi qua nơi này thì hắn đã suy nghĩ cẩn thận mà vẫn chưa tìm ra.

Hắn lại càng thấy khó hiểu rằng vì sao đến lúc này Đinh Ninh vẫn còn nhắm mắt tu hành bổ sung Chân nguyên?

Đến cùng thì khi nào Đinh Ninh mới bắt đầu tìm hiểu chuôi Kiếm Thai màu đen này?

Lông mày của một thiếu niên mặc áo bào trắng tính vốn đang nhíu chặt giờ lại chợt giãn ra.

Tuổi của hắn nhìn xấp xỉ với Trương Nghi, thân thể đã hoàn toàn nảy nở nên nhìn vô cùng cao lớn.

Khuôn mặt của hắn tuấn tú, mái tóc dài đen được cuốn lên bằng một cái vòng ngọc trắng, nhìn vô cùng gọn ghẽ.

Hắn nằm trong nhóm người tiến vào ở giữa, thế nhưng lúc này hắn đã cảm giác được rõ ràng đạo Nguyên khí trên Kiếm Thai màu đen kia, cũng đã phát hiện ra phương pháp đi qua Kiếm Thai này, nên hắn quyết định hành động.

Nhưng đúng lúc đó, hai con ngươi của Giản Đạo Mai liền kịch liệt co lại.

Trong sân vang lên những tiếng kinh hô bị kiềm chế.

Hai mắt của Đinh Ninh đã mở ra.

Không hề có bất kỳ động tác dư thừa nào, Đinh Ninh bắt đầu cất bước di chuyển, đi về phía Kiếm Thai màu đen đang lơ lửng trước mặt hắn.

Khi phần lớn mọi người còn chưa kịp phỏng đoán xem hắn muốn làm gì thì Đinh Ninh đã xuất kiếm.

Hắn yên lặng rút Mạt Hoa Tàn Kiếm bên hông ra rồi xuất ra một kiếm đơn giản dị thường, đâm vào một chỗ trên Kiếm Thai màu đen.

Một tiếng coong vang dội.

Âm thanh này không vang, nhưng thân thể của rất nhiều người lại không khỏi rung lên một cái.

Mặt ngoài của Kiếm Thai đột ngột sáng lên.

Những chỗ lồi lõm kia liền đột nhiên tỏa ra hồng quang nỏng rực, tựa như có ánh lửa đang cuộn trào mãnh liệt muốn phun cả ra ngoài.

Nhưng trong chớp mắt kế tiếp lại không có chuyện gì phát sinh nữa.

Kiếm Thai màu đen chẳng hề di động chút nào, hồng quang bên trên Kiếm Thai vừa hiện ra lại biến đi trong nháy mắt, như bị nhấn chìm trong thủy triều.

Đinh Ninh đã thu kiếm, đi qua Kiếm Thai màu đen.

"Tiểu Sư đệ. . ."

Trương Nghi kêu lên thành tiếng.

Hắn lại một lần nữa gọi sai, nhưng lần này trong tiếng kêu của hắn sự ngạc nhiên còn nhiều hơn khiếp sợ.

Mặc dù được Đinh Ninh nhắc nhở ngay từ đầu, nhưng cho đến giờ hắn mới lờ mờ đoán ra được phương pháp thông qua, vậy mà dựa vào biểu hiện lúc này của Đinh Ninh, hắn trước tiên liền hiểu ra hiển nhiên ngay từ lúc đầu Đinh Ninh đã biết rõ phương pháp đi qua cây Kiếm Thai màu đen này!

Hắn theo sát Đinh Ninh thông qua Đại môn, đi tới phía sau Đinh Ninh chỉ trong một thời gian ngắn, vậy mà chỉ như thế thôi Đinh Ninh đã tìm ra được phương pháp thông qua chuôi Kiếm Thai màu đen này!

Tên tiểu sư đệ này của mình…. Thật là như thần nhân vậy!

Khi trong lòng của Trương Nghi đang tràn ngập sự kinh hỉ như thế, tên thiếu niên mang áo bào trắng lúc nãy đang định bước qua chuôi Kiếm Thai màu đen này liền cau mày thật sâu.

Sâu trong con ngươi của hắn là lãnh ý.

Hóa ra là ngay từ đầu đã hiểu ra?

Đây là tốc độ lĩnh ngộ cỡ nào?

Hơn nữa vì sao ngay khi hắn nghĩ tới việc đi qua Kiếm Thai, Đinh Ninh liền vừa vặn ngừng bổ sung Chân Nguyên rồi thông qua trước hắn… Đây là trùng hợp sao?

Giản Đạo Mai ngơ ngác nhìn bóng lưng của Đinh Ninh sau Kiếm Thai màu đen, thân thể không tự chủ được mà run lẩy bẩy.

Hắn hoàn toàn không thể tin được những gì mình vừa thấy lại là sự thực, nhưng một kiếm vừa rồi của Đinh Ninh đã giải đáp được nghi hoặc cuối cùng trong lòng hắn, khiến hắn hiểu ra mối liên hệ trực tiếp giữa đạo Nguyên Khí đang lưu chuyển cực nhanh trên Kiếm Thai với bản thân chuôi Kiếm Thai.

“Hóa ra là như vậy!”

Càng ngày càng có nhiều người ngộ ra, lại càng khiếp sợ vô cùng.

Một thiếu niên mặc đạo bào màu đen như mực đi về phía Kiếm Thai.

Rất nhiều người biết hắn là Phạm Tinh Lăng đến từ Đồng Mộc Đạo quan.

Phạm Tinh Lăng vừa có đốn ngộ, liền theo bản năng đi tới.

Hắn cũng đã xác định được chỉ cần xuất kiếm cắt đứt sự lưu động của đạo Nguyên Khí kia, để đạo Nguyên Khí này ứ trệ lại trên Kiếm Thai thì Nguyên Khí bên trong Kiếm Thai cũng sẽ đỡ đẫn ngừng lại trong chốc lát mà không bộc phát ra, khiến hắn có thể nhân cơ hội đi qua giống Đinh Ninh.

Vì vậy hắn cũng xuất kiếm.

Thanh kiếm của hắn là một Đạo kiếm đen nhánh, dài khoảng ba thước.

Coong một tiếng, thanh Đạo kiếm đen nhánh cũng đâm trúng vào một chỗ đằng trước Kiếm Thai màu đen.

Mặt ngoài Kiếm Thai màu đen cũng liền sáng lên.

Nhưng chẳng biết tại sao, sau đó một chớp mắt trên bề mặt lồi lõm của Kiếm Thai bỗng phát ra hồng quang, nhưng không biến mất lặng lẽ như vừa rồi mà phát ra rất nhiều tiếng nổ vang.

Giống như rất nhiều người đang cùng lúc dùng búa sắt được nung đỏ đập lên thanh Kiếm Thai này.

Phốc phốc phốc phốc. . .

Đạo kiếm đen nhánh trong tay Phạm Tinh Lăng như bị rất nhiều nhiệt khí tràn vào.

Cả người hắn rung mạnh, thân thể liền lùi về phía sau một chút, vừa mở miệng ra liền phun luôn một ngụm máu tươi.