Con mắt Vương Thái Hư híp lại.
Ông ta có phần không dám tin. Vấn đề mình đã suy tư hồi lâu vẫn không rõ thế mà chỉ hỏi đáp mấy câu với nhau Đinh Ninh đã tìm ra điểm mấu chốt trong đó rồi ư?
- "Là vấn đề gì vậy?"
Ông ta chăm chú nhìn Đinh Ninh, khiêm tốn xin chỉ bảo.
- "Nếu đã không thể nào là vấn đề bên ngoài thì tất nhiên sẽ là vấn đề của chính các ông." Đinh Ninh bình tĩnh nói.
Nhịp hô hấp của Vương Thái Hư sững lại, trong đôi mắt híp lại lập tức bắn ra ánh lạnh lẽo.
- "Cho dù là xin tha thứ, xin các ông để cho con đường sống thì chung quy vẫn phải đưa ra gì đó có sức nặng, cũng phải lo lắng rằng bọn ông không chừa cho đường sống." Đinh Ninh mỉm cười nói: "Hiện giờ bọn họ đã không thể dẫn theo nhiều người mà chỗ cũng là các ông chọn, thậm chí là người đứng ra hòa giải cũng không đủ sức nặng. Đó là điểm đáng ngờ nhất. Đường Khuyết của Cẩm Lâm Đường chẳng lẽ không sợ các ông không nể mặt lão béo Chương của Lôi Vũ Đường sao?"
Nghe được những lời này của Đinh Ninh, sắc mặt Vương Thái Hư càng lúc càng trở nên âm trầm.
Đinh Ninh lại dường như chẳng hề chú ý tới vẻ mặt của ông ta mà nói tiếp: "Hơn nữa, lúc nãy ông cũng có nói rất có thể chỗ dựa sau lưng bọn Đường Khuyết là nhân vật trong triều. Đối với những nhân vật trong triều này mà nói, tuy không dám làm ra động tĩnh quá lớn, không dám sử dụng nguồn lực riêng của bệ hạ nhưng trong mắt bọn họ, mạng của dạng người tu hành giang hồ có tu vi như Đường Khuyết không khác gì chó mèo cả. Bởi lẽ đó, bọn họ sẽ không cho phép Đường Khuyết thua vì khinh địch, nhất định sẽ khiến cho gã phải dốc sức liều mạng đánh cược một lần nữa."
Sắc mặt Vương Thái Hư càng lạnh lẽo thêm, ông ta hạ thấp giọng chầm chậm hỏi: "Do đó cậu đoán rằng bên cạnh bọn tôi có vấn đề phải không?"
Đinh Ninh khẽ gật đầu, nhìn ông ta nói: "Tôi không biết các ông bố trí đàm phán ở đâu nhưng chỉ e là tiệc tiễn mệnh không chỉ khiến ông hư nhược mà còn muốn mạng ông."
Vương Thái hư hít sâu một hơi, nói khẽ: "Nhưng mà những người anh em kia của tôi đều là đồng hương, xây dựng tình cảm qua chiến đấu."
- "Con người rồi sẽ thay đổi, hơn nữa vì tình thế bức bách nhất thời có lẽ sẽ làm một số chuyện không nguyện ý. Người trong giang hồ thân không thể tự quyết, hàm nghĩa của câu này ông hẳn là còn rõ hơn tôi." Đinh Ninh thoáng trêu chọc: "Vả lại, ai cũng có nhước điểm cả, ông cũng có nhược điểm."
Vương Thái Hư xấu hổ hỏi: "Cậu nhìn ra nhược điểm của tôi là gì vậy?"
-"Ông nhìn chung rất trọng tín nghĩa, bởi thế nên mới vừa rồi đề cập vấn đề điều kiện với tôi, ông dĩ nhiên cho rằng tôi là người giống như mình. Hoặc có lẽ là không khí bình thường trong Lưỡng Tằng Lâu bọn ông là như thế nên bản thân ông cảm thấy mỗi người anh em xung quanh mình đều cũng trọng tín nghĩa như ông." Đinh Ninh bình tĩnh nhìn ông ta, "Ông có thể lên làm chủ nhân hiện thời của Lưỡng Tằng Lâu thì đương nhiên phải là một người rất thông minh, nhìn xa trông rộng nhưng dạng chuyện đơn giản như thế này ông lại nhìn không tỏ, thấy chẳng rõ. Bởi vì ông có nhược điểm như thế, vì ông căn bản không lo lắng gì phương diện đó, căn bản không nghĩ tới khả năng đó. Nhìn thứ trước mắt mình thử đi. Ông đã tự che một con mắt của mình rồi, gạt một số người ông cần xem xét ra ngoài thì sao ông có thể thấy rõ toàn cục chứ?"
Vương Thái Hư trầm mặc không nói.
Ông ta chẳng phải dạng người bảo thủ gì, nếu không đã tuyệt đối không tự mình đến xin Đinh Ninh vốn vẫn chỉ là một đứa trẻ trong mắt đa số người nghiêm túc xin chỉ bảo.
Ông ta bắt đầu thừa nhận trong lòng hoàn toàn chính xác có loại khả năng đó.
Như vậy bữa tiệc lớn này thực sự không chỉ là bữa tiệc quyết định cơ cấu giang hồ trong thành Trường Lăng, không chỉ là chuyện tiếp theo Lưỡng Tằng Lâu sẽ sống ra sao, đi được càng xa hơn không mà trực tiếp quan hệ tới vấn đề sống chết của ông ta.
Vài giọt mồ hôi lạnh bất giác từ hai bên tóc mai của ông ta chảy xuống.
- "Ngay trong đêm nay thôi."
Ông ta không có ý che dấu gì, rất tự nhiên lấy tay xoa xoa mồ hôi lạnh, ho khẽ, nhìn Đinh Ninh nói: "Đường Khuyết hẹn Chương béo trong đêm nay đàm phán với tôi ở Hồng Vận Lâu."
Lông mày Đinh Ninh chau lên, không nói gì.
Vương Thái Hư dùng khăn lụa chấm vào khóe miệng rồi nói tiếp: "Nếu như không phải vừa vặn Ly Lăng Quân hôm nay tới đây, nếu như không phải tôi tự mình đến xem một cái, nghe được lời của cậu, vậy thì có lẽ qua đêm nay tôi đã chết rồi."
- "Sống chết kề nhau... Giờ ngẫm lại thấy mạng người đôi khi thực sự quá mỏng manh."
Vẻ nghiêm trang xuất hiện trên mặt Vương Thái Hư, ông ta nhìn Đinh Ninh thật sâu: "Đại yến hôm nay tôi muốn cậu đi cùng tôi. Tôi sẽ làm cho cậu chút việc, sau đó... nếu tôi có thể bình yên sống qua đêm nay, tôi và Lưỡng Tằng Lâu mai này sẽ không quên cậu."
- "Tôi có thể cùng đi với ông." Đinh Ninh không chần chừ nói ra, "Gặp gỡ thoáng chốc, xin đừng luyến bận."
Vương Thái Hư khẽ giật mình.
Nếu như hôm nay có thể giải quyết triệt để chuyện Cẩm Lâm Đường, như vậy ít nhất trong một khoảng thời gian rất dài, Lưỡng Tằng Lâu trong giang hồ Trường Lăng sẽ có địa vị rất cao.
Được một bang phái như thế biết ơn và giúp đỡ đối với bất cứ ai cũng là một nguồn tài nguyên quý báu.
Ông ta nghĩ mãi mà không ra nên nhịn không được phải hỏi: "Vì sao thế?"
- "Có đôi khi, làm những chuyện không ra dạng gì này thì không cần phải nợ nần nhau quá nhiều. Tôi có thứ mình muốn, ông đạt được điều mình cần, vậy là xong." Đinh Ninh nhìn ông ta, bình tĩnh nói: "Có chờ mong thì tương lai sẽ có thể khiến nhau thất vọng."
Lông mày Vương Thái Hư nhíu chặt lại.
- "Xem ra thế giới mà cậu nghĩ tới không giống với bọn tôi. Đã như vậy thì tôi chúc cậu được như ước nguyện, tiến được vào Mân Sơn Kiếm Tông."
Ông ta lại dùng khăn lụa chấm miệng, nói một câu hết sức chân thành.
- "Đi thôi. Tôi cần chuẩn bị một chút cho buổi tiệc lớn tối nay."
Sau đó, ông ta đứng dậy, ý bảo Đinh Ninh đi theo mình.
Trường Tôn Thiển Tuyết ở nhà sau nghe thấy cuộc nói chuyện này thoáng nhíu mày. Nàng như thể muốn nói gì đó với Đinh Ninh nhưng cuối cùng thoáng bực tức cúi đầu, mặc kệ Đinh Ninh rời đi với Vương Thái Hư.
. . .
Ánh chiều rụng xuống, màn đêm từ từ kéo tới như thể ở xa xa có một thiên thần đang cầm theo một lá cờ lớn màu đen thong thả đi ngang bầu trời.
Một chiếc xe ngựa màu đen từ phòng liệm xác của Thần Đô Giám chậm rãi đi ra. Sắc đen của xe đồng điệu với màn trời mờ xám nơi xa, như thể đang ra nghênh đón màn đêm.
Có không ít quan viên Thần Đô Giám đang khom người đứng ven đường, trong ánh mắt họ tràn ngập vẻ sợ sệt và thù hận.
Đánh xe là một người hầu già có gương mặt héo hon như thể cương thi. Bên trong xe là ty thủ Giám Thiên Ty Dạ Sách Lãnh vẫn mặc một bộ đồ màu trắng nhắm mắt lại tựa như đang ngủ.
Người khác thường đều có khí chất khác thường. Dù cỗ xe ngựa này không có bất cứ dấu hiệu gì nhưng dọc đường không một trở ngại, tất cả xe ngựa trên đường đều tự giác hoặc bất giác nhường đường.
Thế nhưng, lúc chiếc xe này chạy tới một con đường rất rộng rãi lại có một chiếc xe ngựa cực kỳ oai phong từ từ chạy trực diện đến gần chiếc xe ngựa màu đen này, cuối cùng dừng lại ngay trước mặt nó.
Sở dĩ nói chiếc xe ngựa này oai phong là bởi vì thứ nhất nó rất lớn, là một chiếc xe ngựa cần tới bốn con ngựa kéo.
Tiếp theo là vì lối trang trí của nó khác những chiếc xe ngựa khác, không dùng vàng bạc hay ngọc ngà mà hoàn toàn phủ một lớp giáp đen.
Ngay cả trên người bốn chú ngựa kéo xe đều mang áo giáp vảy cá.
Bốn con ngựa rất cao lớn, vó chân rất mạnh mẽ, bước chân gần như đồng đều, rõ ràng là ngựa chiến đã trải qua huấn luyện rất lâu dài.
Nhìn thấy chiếc xe ngựa oai phong cả người đúc bằng sắt dần dần tiến tới, người hầu già đánh chiếc xe màu đen vẫn không biểu lộ gì mà chỉ từ từ ghìm ngựa dừng xe lại.
Hai chiếc xe ngựa dừng lại cách nhau khoảng một trượng.
- "Là Cửu Tử Tàm sao?"
Một giọng nói như tiếng kim loại cọ sát từ trong chiếc xe ngựa như thép đúc vang lên. Thật lạ là nó nó không khuếch tán ra mà lại truyền vào trong chiếc xe ngựa màu đen như thể truyền theo đường thẳng.
Dạ Sách Lãnh trong trang phục trắng quen thuộc đến lúc này mới mở to mắt, hờ hững đáp: "Phải."
- "Rất tốt."
Người ngồi trong xe thép dường như cười lạnh một tiếng, sau đó nói tiếp: "Việc công nói xong rồi, ké tiếp muốn mời Dạ ty thủ xuống xe nói chuyện tư chút nhỉ."
Tiếng nói chưa dứt mà xe ngựa đã phát ra một tiếng rung động "Vù vù". Ngay cả vô số vảy giáp trên người bốn con ngựa chiến đang đứng vững bất động cũng rung vang không ngừng.
Màn xe nặng nề như sắt xốc lên.
Một người đàn ông vô cùng đồ sộ xoải một bước từ trong xe ra.
Chiếc xe nặng nề giảm đi được một gánh nặng lớn lập tức hơi nảy lên phía trên.
Đây là một người đàn ông rất cao và rất béo.
Cơ thể của ông ta tương đương với khoảng ba người đàn ông vạm vỡ gộp lại với nhau.
Mỗi một bộ phận trên người ông ta, trên cánh tay, trên đùi, trên mặt, trên cổ, trên bụng đều đắp nổi cả mảng thịt mỡ.
Cũng chỉ có loại thùng xe lớn như thế kia mới chở được kẻ béo như ông ta.
Nếu chỉ là một gã béo tầm thường thì nhất định ngay cả đi cũng đi không nổi nhưng mà ông ta lại khác. Mỗi mảng thịt mỡ trên người ông ta đều cho người ta cảm giác rằng có ẩn chứa sức mạnh đáng sợ.
Thế nên dù ông ta cả người đầy những thịt mỡ, ngay cả mắt đều bị mỡ che đến mức sắp nhìn không nổi nhưng lại khiến người khác cảm thấy hết sức uy nghiêm, hết sức đáng sợ như thể một ngọn núi hùng vĩ.
Gần như hầu hết người ở Trường Lăng đều biết ông ta.
Ông ta chính là Hứa Binh, xuất thân là một gã lính quèn nhất của nước Tần, truyền nhân mạnh nhất từ trước tới nay của Hoành Sơn Kiếm Viện, sau cùng được phong hầu.
Một trong mười ba vị hầu tước của vương triều Đại Tần!
Hoành Sơn Hứa Hầu!
Gió đêm khẽ ve vuốt.
Một bộ quần áo trắng xuất hiện ở giữa ngã tư đường Trường Lăng tràn đầy sắc xám và sắc đen.
Dạ Sách Lãnh ung dung bước ra khỏi xe, đứng đối diện vị vương hầu đồ sộ như núi này.
Dáng người nhỏ bé của nàng so với Hứa Hầu chỉ như một đóa hoa trắng mong manh.