Kiếm Vương Triều

Chương 257: Khó xử



"Ngươi tên gì? Xuất thân từ nơi nào?"

Kế tiếp, Thanh Diệu Ngâm nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Đinh Ninh, chăm chú hỏi.

Đinh Ninh đáp bằng giọng không kiêu ngạo, cũng không siểm nịnh: "Bạch Dương động, Đinh Ninh."

"Bạch Dương động?"

Thạch Diệu Ngâm ngạc nhiên một phen.

Lúc lão đang hỏi Đinh Ninh thì trong đầu đã xuất hiện tên của mấy nơi tu hành hiển hách. Lão nghĩ Đinh Ninh hẳn phải xuất thân từ những nơi này. Nhưng mấy chữ Bạch Dương động cũng vô cùng xa lạ với lão. Lão phải mất một ít thời gian mới nhớ mơ hồ rằng, đó là một địa điểm tu hành không hề nổi danh ở Trường Lăng.

"Rất giỏi!"

Thanh Diệu Ngâm thoáng trầm mặc, sau đó nhìn Đinh Ninh thốt ra câu trên.

Đinh Ninh không trả lời, vẫn bình tĩnh chờ đợi.

Sự phẫn nộ và khó hiểu trong mắt Thanh Diệu Ngâm đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là càng nhiều tán thưởng và tiếc nuối.

"Thân thể của ngươi có vấn đề rất nghiêm trọng."

Hắn nhìn chỗ điểm bạc trên tóc Đinh Ninh, cảm nhận ngũ khí trong cơ thể hắn rồi chậm rãi nói.

Đinh Ninh gật đầu nhìn lão, đáp: "Vậy nên vãn bối nhất định phải thắng trong kiếm hội. Giúp bản thân có cơ hội tiến nhập vào Mân Sơn Kiếm Tông học tập."

Ánh mắt Thanh Diệu Ngâm lóe lên, cũng gật đầu: "Không sai!"

"Ngươi có thể đi."

Sau đó lão đưa tay điểm một cái về phía tòa cung điện ở phía xa xa, nói: "Chỗ đó là lối ra!"

Đinh Ninh khom người bái tạ, kế đến, tay trái chuẩn bị buông con Huyền Sương trùng xuống. Đúng lúc này, lông mày Thanh Diệu Ngâm hơi nhếch lên: "Ý tứ trong lời nói của ta, ngươi thật sự đã hiểu chưa?"

Đinh Ninh ngẩng đầu đáp: "Ý của tiền bối là vãn bối không cần tham gia cuộc tỷ thí này nữa, có thể trực tiếp rời đi?"

Thanh Diệu Ngâm không ngờ Đinh Ninh hoàn toàn hiểu rõ ý đồ của mình, bất giác ngẩn ra, vô thức nói: "Ngươi thực sự hiểu?"

"Nếu tiền bối nói cách làm của vãn bối đúng, tiền bối không xuất hiện, vãn bối cũng có thể dùng cách ít tổn thất nhất giải quyết đám Hoàng Trùng, thuận lợi vượt qua cuộc tỷ thí này." Đinh Ninh nhã nhặn nhìn Thanh Diệu Ngâm: "Tiền bối nói thẳng với vãn bối cung điện chính là cửa ra, ý bảo vãn bối không cần ở lại đây nữa. Chỉ là vãn bối không hiểu, tại sao tiền bối ngăn cản vãn bối giết những Hoàng Trùng, mà lại muốn vãn bối giết đám Huyền Sương trùng?"

Đinh Ninh nhìn thoáng qua bụi gai màu đỏ thẫm ở phía xa, tiếp: " Nếu để nhiều người dự thi tiến vào bụi gai này tỷ thí, nói vậy Huyền Sương trùng và Hoàng trùng ở đó rất nhiều, còn ở chỗ vãn bối đang đứng chỉ có một đám thôi."

Nghe Đinh Ninh giải thích vậy, mắt Thanh Diệu Ngâm sáng rực lên: "Ngươi hiểu những dị trùng biến dị là một vòng bao bọc một vòng. Ngươi cho rằng chỉ cần phá hư một mắt xích trong đó thì cũng giống như tu hành giả chúng ta sử dụng chân nguyên mà có vài kinh mạch bị bế tắc, lập tức không trở thành một vòng tuần hoàn hoàn mỹ. Nhưng chuyện ta làm lại khiến vòng tuần hoàn nhất định phải hình thành, cuối cùng giúp ta đạt được thứ mình mong muốn, sự tương tác trong đó cũng hết sức phức tạp. Một số tộc quần phải giữ vững một số lượng nhất định mới không bị tự nhiên tiêu diệt, vài tộc quần khác thì phải có đủ sức mạnh mới không bị đào thải."

Nói đến đây, Thanh Diệu Ngâm hơi ngừng lại, ánh mắt cũng dừng lại trên con trùng đỏ thẫm trong tay Đinh Ninh.

Sau đó lão nói với giọng điệu vừa khác thường, vừa ngưng trọng: "Ở nơi này, trong quá trình phát triển tiến hóa và sản sinh tuần hoàn, không gì tối kỵ bằng chuyện bị ép săn và ăn thịt thiên địch của mình. Ví dụ trong cánh đồng hoang vu thì thiên địch của thỏ rừng là chim ưng, từ nhỏ nó đã là thức ăn của chim ưng nên trời sinh đã có lòng sợ hãi với loài này. Tuy nhiên, nếu một ngày tộc quần thỏ rừng vì một nguyên nhân nào đó mà nảy sinh biến hóa, không còn sợ chim ưng nữa, thậm chí còn muốn chống lại chim ưng thì vòng tuần hoàn kia cũng sẽ hoàn toàn thay đổi. Giống nhân loại chúng ta vào thời viễn cổ chỉ dùng phương pháp ăn tươi nuốt sống, căn bản không cách nào chống lại yêu thú thái cổ. Khi đó chúa tể thiên địa dĩ nhiên là yêu thú mạnh mẽ. Nhưng từ khi nhân loại chế tạo được một ít vũ khí, thậm chí xuất hiện tu hành giả, nhân loại chúng ta liền bắt đầu thay đổi thiên địa này, trở thành chủ nhân của nó."

Đinh Ninh liếc qua Huyền Sương trùng đỏ thẫm trong tay, rồi lại nhìn đàn Huyền Sương trùng bị Thanh Diệu Ngâm giết chết rồi rơi rụng, liền hiểu những lời Thanh Diệu Ngâm nói. Hắn buông thỏng tay trái, thả Huyền Sương trùng trong tay xuống.

Đúng lúc này, giọng Thanh Diệu Ngâm lại cất lên:
"Đương nhiên ta không thể vì một con Huyền Sương trùng mà xuất kiếm."

Thanh Diệu Ngâm nhìn Đinh Ninh và Huyền Sương trùng trong tay hắn, thản nhiên nói: "Không ngờ được ngươi có thể nghĩ ra phương pháp phá giải như vậy, ép ta phải ra gặp, cũng xem như hữu duyên. Nếu ngươi không chê nó lớn lên quá xấu, không muốn thay ta giết nó, thì ngươi có thể mang nó rời khỏi nơi này."

Đinh Ninh ngẩn ra.

Sao hắn lại không hiểu Thanh Diệu Ngâm có ý tiễn mình đi. Tuy ở trong mật địa, con Huyền Sương trùng này trông cực kỳ bình thường, sức mạnh cũng không quá cường đại, nhưng cuối cùng khi cả đàn của nó đã bị diệt vong trong chuỗi thức ăn ở nơi đây, ma nó lại không phải loài do tự nhiên sinh ra, đến chừng ấy e rằng chỉ còn lại một con trong tay mình. Nó ít nhất sẽ trở thành đầu đàn của một tộc côn trùng. Quan trọng nhất, nhân vật cỡ Thanh Diệu Ngâm có ý định ra đưa tiễn, vậy tương lai, con Huyền Sương trùng này chỉ sợ có một ít khả năng không thể lường trước.

"Đa tạ tiền bối!"

Không chút do dự, Đinh Ninh bái tạ Thanh Diệu Ngâm lần thứ hai.

"Không cần khách khí!"

Thanh Diệu Ngâm phất phất tay, cũng quay người rời khỏi. Chỉ là trong lúc lão chuẩn bị bước đi đã nhàn nhạt bồi thêm một câu: "Chí ít, con Huyền Sương trùng này cũng da cứng thịt dày lắm đấy!"

Lông mày Đinh Ninh cau lại, vừa nhìn thoáng qua Huyền Sương trùng trong tay, vừa liếc về phía bụi gai tùng màu đỏ thẫm, tiếp tục lần thứ hai hiểu ra ý tứ của Thanh Diệu Ngâm.

Hắn đưa tay trái ra trước người, sau đó dùng Huyền Sương trùng trong tay như một tấm chắn, đi vào trong bụi gai đỏ thẫm.

Những bụi gai đỏ thẫm san sát nhau quẹt qua thân thể Huyền Sương trùng đều bị gãy, căn bản không thể đâm vào da thịt của nó.

Huyền Sương trùng trong tay Đinh Ninh cũng không ngừng cọ quậy, hình như có chút đau đớn, nhưng không dám tùy tiện nhúc nhích.

Một người một trùng tiến lên trong biển gai đỏ thẫm.

Các quan viên quan sát kiếm hội trên sườn núi và những tu hành giả đến từ những vùng đất tu hành khi nhìn thấy cảnh tượng này, toàn bộ đều trở nên trầm mặc.

Tất cả đều hiểu ý của Thanh Diệu Ngâm.

Tòa cung điện màu xanh trong mắt Đinh Ninh thì rất xa, mà trong mắt những người quan sát từ trên cao thì lại là tòa gần Đinh Ninh nhất.

***

"Có cần ngăn cản hắn không?"

Thấy cảnh tượng trước mắt, Đạm Thai Quan Kiếm quay đầu nhìn Tịnh Lưu Ly hỏi.

Gã đã lần thứ hai dùng giọng điệu như vậy để nói.

Cả hai lần, ý tứ đều giống nhau. Mân Sơn Kiếm Tông có quy củ, gã không muốn Thanh Diệu Ngâm tạo thành ảnh hưởng gì cho Đinh Ninh.

Thế nhưng Tịnh Lưu Ly vẫn như trước không chút do dự, vẫn kiên quyết lắc đầu: "Không cần!"

Đại khái phải cho Đạm Thai Quan Kiếm một lời giải thích, nàng chậm rãi nói: "Thanh sư thúc vốn dĩ sẽ không xuất hiện. Nếu thúc ấy bị buộc phải xuất hiện, đây tự nhiên cũng là bản lĩnh của hắn. Mọi thứ là do hắn tạo ra, vậy thì làm sao có thể vì thế phá hỏng quy củ được?"

Đạm Thai Quan Kiếm gật đầu, không hề dị nghị nữa.

Gã nhìn Đinh Ninh đi vào trong biển gai đỏ thẫm bên dưới, trong mắt lần nữa xuất hiện vẻ tán thưởng và cảm khái.

Lúc này, những thí sinh khác có lẽ còn đang gặp phải uy hiếp của Huyền Sương trùng, khi Huyền Sương trùng phát sinh dị biến thì bỏ chạy như Tạ Trường Thắng, hoặc nghĩ cách giết chết Huyền Sương trùng, còn nếu lựa chọn cách vượt qua cuộc thi tại những bụi gai san sát thì hẳn còn đang tao ngộ những nguy hiểm khác.

Nếu Thanh Diệu Ngâm đã vì Đinh Ninh mà chỉ rõ lối ra, còn ban tặng cho Đinh Ninh một Huyền Sương trùng như vậy, con đường về sau của Đinh Ninh nhất định sẽ bằng phẳng, không có bất kỳ uy hiếp nào, vậy nên cũng sẽ không có bất ngờ gì xảy ra. Đinh Ninh lại là người thứ nhất vượt qua cuộc tỷ thí tuyển chọn này, hơn nữa còn lại là người trả cái giá nhỏ nhất.

Dầu vậy, Đạm Thai Quan Kiếm không dị nghị với cách nói của Tịnh Lưu Ly, không có nghĩa người khác sẽ không dị nghị.

Sau khi thời gian tầm mười hơi thở trôi qua, trong thông đạo sau lưng gã và Tịnh Lưu Ly chợt xuất hiện một thân ảnh màu vàng.

Đây là một người trung niên nam tử có dáng vẻ cẩn trọng.

Y mặc một chiếc áo bào màu vàng tầm thường, hiển nhiên không phải tu hành giả của Mân Sơn Kiếm Tông, cũng không phải quan viên trong triều phối hợp tổ chức kiếm hội, nhưng chẳng biết vì sao lại trực tiếp xuất hiện ở nơi này.

Khi cách phía sau Đạm Thai Quan Kiếm và Tịnh Lưu Ly tầm mười mấy trượng thì y dừng lại, khom mình hành lễ.

Không đợi y mở miệng, trên mặt Tịnh Lưu Ly đã điểm nụ cười nhạt.

"Về nói cho chủ tử họ Dung của ngươi biết!" Nàng ngay cả xoay người lại cũng không, vừa giễu cợt, vừa lạnh lùng nói: "Nhúng tay vào kiếm hội? Không đồng tình với quyết định của kiếm hội? Ý Nàng cho rằng Thanh sư thúc cho Đinh Ninh trực tiếp thắng là bất công? Nói cho nàng biết... Khu nuôi trồng này của Thanh sư thúc nếu so sánh với Mân Sơn Kiếm Hội, thì dù mười kiếm hội đi nữa cũng không bằng!"

"Còn có!" Nàng khinh thường cười lạnh, đối mặt với người đàn ông áo vàng nói: "Nói với chủ tử họ Dung của ngươi, nếu không muốn bị ta đá ra ngoài, thì nên tỏ ra ngây ngô mà xem cuộc vui. Nàng ta cho mình là thân phận gì mà dám đến nói luyên thuyên với ta? Nếu không muốn quá mức khó xử, thì đừng nên tự chuốc lấy khó xử!"