Kiếm Vương Triều

Chương 268: Tử sĩ nhà ai?



Trong dòng sông lịch sử không biết đã có bao nhiêu tu hành giả có thiên phú tu hành ưu tú phải sớm vẫn lạc (*), huống chi kiếm hội cũng có quy củ của kiếm hội, cho nên dù cho có thương tiếc thế nào, dù có biết thiếu niên áo đen này khi vượt qua cửa ải sẽ gây ra chút chuyện ngoài ý muốn thì Đạm Thai Quan Kiếm cũng không thể nào nhúng tay vào được.

(*) Vẫn lạc: rơi rụng.

“Đó là người phương nào?”

Tên thiếu niên áo đen này đang lội nước mà đi, ngày càng đến gần cửa ra tại cung điện màu xanh. Trên sườn núi có rất nhiều sư trưởng của các chốn tu hành cuối cùng cũng chú ý đến sự tồn tại của hắn, cuối cùng cũng phát hiện ra hắn chính là người thứ hai qua cửa sau Đinh Ninh.

“Thiếu niên kia là ai?”

Trong doanh trướng, hai hàng lông mày của cung nữ họ Dung chau lên khi nghe hồi báo từ nam tử trung niên áo vàng, có chút phiền não mà hỏi lại.

Nam tử áo vàng liền kính cẩn đáp: “Diệp Tránh Nam, chính là danh ngạch của Đàn Tâm Quan.”

Cung nữ họ Dung nhìn nam tử trung niên, ý bảo hắn rời đi rồi nở một nụ cười lạnh.

Đó là một đạo quán tu hành nằm ở vùng biên giới Ba Sơn, tuy rằng có được tư cách tham gia Mân Sơn Kiếm Hội nhưng sớm đã suy tàn, những năm gần đây không hề cử người tới Trường Lăng. Nàng không tin rằng một chốn tu hành như vậy lại đột nhiên xuất hiện một gã thiên tài mà không bị bên ngoài chú ý.

Hiện tại điều duy nhất đáng để cho nàng suy nghĩ chính là cuối cùng thì tên thiếu niên áo đen tên Diệp Tránh Nam này là ai?

Khoảng cách giữa thiếu niên áo đen và cửa cung điện màu xanh ngọc càng gần thì tâm tình của những sư trưởng của các chốn tu hành cũng ngày càng phức tạp.

Đàn Tâm Quan thậm chí còn không cử sư trưởng cùng đi vào Trường Lăng.

Thực tế việc Diệp Tránh Nam thông qua được cửa này còn nhanh hơn xa các tài tuấn thành danh tại Trường Lăng đã là một vinh quang lớn lao cho cái chốn tu hành nhỏ bé kia.

Vậy nên bản thân chuyện này liền lộ ra vẻ ly kỳ cổ quái.

Tất cả những sư trưởng ở đây đều không quá tinh thông dược lý, không thể nào biết được vì sao tên thiếu niên áo đen này có thể bình yên vô sự mà trở thành người thứ hai qua cửa, nhưng bọn họ đều chắc chắn rằng hắn cũng giống như Liệt Huỳnh Hoằng, mang theo một sứ mạng nào đó trong người.

Trong tầm mắt của bọn họ, thiếu niên áo đen Diệp Tránh Nam như một cái bóng ma mờ ảo, nhẹ lướt về phía cửa ra của cung điện màu xanh.

Người canh giữ ở cửa điện này vẫn là nam tử áo bào xanh, kẻ không giống với Kiếm Sư mà lại trông như một tiên sinh dạy học bình thường kia.

Khi bóng dáng của Diệp Tránh Nam vừa hiện ra ở trước mặt thì hắn vẫn còn đang chăm chăm nhìn vào chiếc thẻ tre ở trong tay, thần sắc bình tĩnh pha lẫn một tia vui mừng khó hiểu. Nhưng khi vừa nhìn vào Diệp Tránh Nam thì sắc mặt của hắn liền đại biến, hắn thậm chí còn không nói thêm được lời nào, chỉ nhanh chóng hết sức mà tránh sang một bên, sau đó chỉ vào bậc thang ở phía sau rồi nói: “Đó chính là cửa ra.”

Diệp Tránh Nam khom người tạ ơn, sau đó cũng không nói nhiều, chỉ lướt qua người hắn rồi từ từ bước lên bậc thang.

Trong sơn cốc đã là sáng sớm.

Đinh Ninh vừa mới xử lý xong vết thương trên người, hắn thực sự đã mệt mỏi đến cùng cực, đã nghĩ đến việc tìm một chỗ nằm xuống nghỉ ngơi một lát. Nhưng đột nhiên hắn nhanh chóng cảm thấy có một cỗ khí tức cực kỳ khác thường đang đi tới, sau đó vô số tiểu tằm đang ẩn nấp trong cơ thể hắn liền tự nhiên bắt đầu bạo. Động! (*)

(*) Chỗ này nguyên tác cũng ngắt từ bạo động như vậy.

Vô số những con tằm nhỏ vô hình đang ẩn náu sâu trong cơ thể hắn bắt đầu rung động đến điên cuồng, bắt đầu chuẩn bị đi ra làm cho thân thể của Đinh Ninh không khỏi có chút run run.

Đinh Ninh hít một hơi thật sâu, những con tiểu tằm đang bắt đầu bạo động trong cơ thể như muốn lao ra bên ngoài đều bị hắn cứng rắn trấn áp theo từng nhịp thở, khiến chúng nhanh chóng mai danh ẩn tích trong người hắn trở lại.

Hắn nghiêng người dựa vào một cây cột bên trong căn lều, khuôn mặt vẫn bình tĩnh như trước, ánh mắt không ngay lập tức rơi vào những bậc đá từ cung điện màu xanh kia mà chỉ nhìn xuống đất.

Ở đó có một con trùng màu đỏ thẫm xấu xí, chính là con Huyền Sương Trùng đầu lĩnh, là lễ vật mà Thanh Diệu Ngâm đã tặng cho hắn.

Con Huyền Sương Trùng này đã bị trúng một chiêu nặng của hắn trong biển bụi gai, lại gặp phải nỗi khiếp sợ rất lớn, vả lại nó chưa bao giờ nhìn thấy bóng đêm thâm trầm thế này nên khi vừa đến nơi đây thì liền ngất đi. Nhưng lúc này, ngay khi vô số tiểu tằm vô hình trong cơ thể Đinh Ninh bạo động thì con Huyền Sương Trùng cũng được đánh thức.

Thân thể đang nằm trên mặt đất của nó run lên, sau đó nó liền muốn dùng hết sức để chạy trốn khỏi Đinh Ninh.

Ánh mắt của Đinh Ninh lúc này liền nhìn vào nó.

Hắn không có bất kỳ động tác gì, chỉ khẽ lay động ánh mắt, từ từ phóng ra một vài tiểu tằm từ sâu trong cơ thể.

Khi những tiểu tằm trong cơ thể Đinh Ninh lại hoạt động trở lại, con Huyền Sương Trùng liền càng thêm run rẩy, ngay cả ý chí chạy đi cũng bị triệt tiêu hoàn toàn, nó nhanh chóng cuộn người lại thành một đống.

Thực ra không phải là hắn hoàn toàn không để ý đến con trùng xấu xí này.

Con trùng này ít nhất cũng có thực lực gần bằng một tu hành giả Đệ Tam cảnh, nếu có thể làm cho nó nghe lời thì cũng tương đương với việc có một tên tùy tùng không tệ, huống chi từ những biểu hiện mới đây thì có lẽ năng lực cảm giác của nó thậm chí còn hơn xa cả những tu hành giả cường đại.

Thanh Diệu Ngâm là một trong những nhân vật đỉnh cao nhất bên trong Mân Sơn Kiếm Tông, mà Mân Sơn Kiếm Tông lại là một tồn tại khiến cho toàn bộ thế gian phải ngước nhìn, vì thế lễ vật do hắn đưa tặng hiển nhiên sẽ tồn tại vô hạn những khả năng, không thể nào chỉ đơn giản như thế. Hơn nữa Đinh Ninh cũng tuyệt đối không phải là tu hành giả bình thường, hắn mơ hồ cảm thấy rằng con sâu xấu xí này khi rơi vào tay hắn chỉ sợ còn có nhiều tác dụng hơn so với tưởng tượng của Thanh Diệu Ngâm.

Lúc này hắn không thèm để ý đến tư thái của mình nữa, vì hắn hiểu rất rõ quá trình thuần hóa dị thú.

Bước khó khăn nhất trong thần hóa dị thú làm làm cho nội tâm chúng sinh lòng sợ hãi.

Đó là bước khó khăn nhất, nhưng hiện tại hắn lại thực hiện được một cách dễ dàng. Con Huyền Sương Trùng này tuy không giống với bất kỳ dị thú nào trong tự nhiên nhưng nó cũng có linh trí không thấp, thế nên hắn không cần phải cố gắng làm điều gì cả, chỉ cần mang theo con trùng xấu xí này theo người thì một thời gian sau nó sẽ phải từ từ mà hiểu rõ ý đồ của hắn.

Có thể nói, đối với hắn thì Mân Sơn Kiếm Hội chính là một lần đánh cược.

Hiện tại con trùng xấu xí này đã là một thu hoạch ngoài ý muốn, tiếp theo trong lần thịnh hội này có thể có thêm một thu hoạch ngoài ý muốn nào nữa hay không?

Hay là sẽ thất bại và chết đi?

Một bóng dáng màu đen xuất hiện trong tầm mắt hắn.

Diệp Tránh Nam đang không ngừng đi tới, không ngừng tiến lại gần.

***

Đinh Ninh bình tĩnh và chăm chú nhìn lên người tên thiếu niên áo đen có tuổi xấp xỉ mình.

Hắn nhìn đến nỗi tên thiếu niên áo đen toát cả mồ hôi, cho nên phía sau lưng hắn có một vệt nước rất rõ ràng.

Trong vệt nước đó có vài vết dầu màu đen pha lẫn mà nêú không cẩn thận thì sẽ nhìn không ra.

Những vệt đen này thấm vào trong áo bào của Diệp Tránh Nam, trông rất giống như chiếc áo đen trên người hắn ngâm nước lâu ngày nên tự nhiên bị phai màu.

Nhưng Đinh Ninh lại nhìn được vô cùng rõ ràng rằng những vệt đen kia chính là thấm ra từ bên trong da thịt hắn.

Từng lỗ chân lông trên người Diệp Tránh Nam đều đang tiết ra những chất dầu màu đen đó.

Khuôn mặt Đinh Ninh vẫn bình tĩnh như trước, ngay cả ánh mắt cũng không có chấn động nào rõ ràng, nhưng suy nghĩ của hắn lại đang xoay chuyển bằng một tốc độ kinh người.

Hắn chậm rãi nhăn mũi hít, cẩn thận ngửi mùi của vệt nước kia, sau đó hắn nhạy cảm nhận ra một thứ mùi phức tạp.

Những vệt đen đang hòa trộn bên trong vệt mồ hôi kia khi mới ngửi thấy thì có mùi hơi giống như hương hoa tường vi, nhưng sau đó nó lại nhanh chóng trở thành mùi hương ngọt ngào lạnh băng như mùi sữa, rồi cuối cùng lại hóa ra một mùi chua cay dữ dội.

Lông mày hắn lập tức nhăn lại, hắn không thể đoán được đây là loại dược lực gì, ít nhất là trong trí nhớ của hắn thì mình chưa bao giờ gặp qua loại dược vật nào như thế.

Nhưng hắn có thể khẳng định thân thể của tên thiếu niên áo đen này căn bản không thể chịu nổi dược lực của loại dược vật kia.

Đạm Thai Quan Kiếm không thể giải thích được ngay vì sao Diệp Tránh Nam có thể vượt qua biển bụi gai bình yên vô sự, nhưng Đinh Ninh lại có thể đoán ra ngay lập tức giống như Thanh Diệu Ngâm rằng tên thiếu niên áo đen này là chính một Dược Nhân.

“Ngươi là tử sĩ.”

Đối với những thứ mình không rõ thì tự nhiên con người sẽ sinh lòng cảnh giác, cho nên Đinh Ninh nhìn Diệp Tránh Nam đang đi đến dưới thềm mà lên tiếng không một chút chần chừ, bình tĩnh mà lạnh lùng hỏi thẳng hắn:

“Ngươi là tử sĩ nhà ai?”

Diệp Tránh Nam ngẩng đầu.

Mặt mũi hắn trông rất bình thường, nhưng gương mặt không lớn nên nhìn cũng rất thanh tú.

Giờ phút này ánh mắt của hắn đang rất bình yên, tuy vậy nó vẫn pha lẫn một tia sáng ngoài ý muốn.

“Cảm ơn ngươi.”

Hắn không trả lời câu hỏi của Đinh Ninh trước tiên mà chỉ nghiêm túc khom người hành lễ, gửi lời cảm ơn tới Đinh Ninh.

Lông mày của Đinh Ninh liền chau lên, hắn hỏi: “Tại sao phải cám ơn ta?”

“Bởi vì ta vốn cho rằng ta là thí sinh đầu tiên có thể vượt qua được cái biển bụi gai đằng sau kia, ta vốn cho rằng ta sẽ phải ở lại chỗ này mà đợi ngươi, mà có thể sẽ vĩnh viễn không đợi được ngươi đi đến. Nếu quả thật như vậy thì cái chết của ta sẽ trở nên vô giá trị.” Diệp Tránh Nam nhìn Đinh Ninh rồi thành khẩn nói: “ Nhưng mà ta thật không ngờ hóa ra ngươi đã ở sẵn đây… Ngươi thật sự còn ưu tú hơn nhiều so với tưởng tượng của ta.”

Đinh Ninh nhìn hai mắt hắn, trầm ngâm hỏi: “Ngươi không tới để giết ta hay sao?”

“Đây là Mân Sơn Kiếm Tông, nếu như ta tới giết ngươi thì nếu động thủ ở đây, ta sẽ chết nhanh hơn ngươi rất nhiều.” Diệp Tránh Nam nở một nụ cười, khẽ nói: “Ta đương nhiên không tới giết ngươi, ta tới đây để giúp ngươi.”

“Cảm ơn.”

Đinh Ninh gật đầu đáp lễ, sau đó hắn nói khẽ: “Như vậy lại trở về vấn đề cũ, rốt cuộc thì ngươi là tử sĩ nhà ai?”