Kiếm Vương Triều

Chương 413: Bắt đầu nổi điên



Có một chi quân đội như quỷ binh giết ra từ Địa Ngục u minh đã đến Đại Phù thủy lao.

Sau một tiếng nổ “Rập” vang vọng khi dừng lại, đội quân này dường như mới biến thành đội quân người, vó ngựa chạm đất phát ra âm điệu đồng đều.

Với hai thanh kiếm dắt chéo lưng, vị tướng chỉ huy Sát Thần quân Bạch Khải cúi đầu cảm nhận sát khí từng tồn tại trong phương trời đất này, sát ý ẩn sâu trong con ngươi sau chiếc mặt nạ bạch kim càng thêm đậm.

Không nhiều người biết lai lịch của hắn, chỉ biết rằng đội quân này từng tồn tại chỉ vì một mục đích duy nhất, đó là giết người đó.

Nghe nói, mỗi một người trong Sát Thần quân đều đã trải qua quá trình huấn luyện tàn khốc khó tưởng tượng nổi. Họ đều là những sát thủ trong trăm có một ở quận Giao Đông.

Cái gọi là "trong trăm có một" tức là chỉ chín mươi chín người còn lại đã chết trong quá trình đào thải. Người còn lại bây giờ có lẽ còn đáng sợ hơn chín mươi chín kẻ kia.

Người chỉ huy một đội quân như vậy đương nhiên là Sát Thần trong Sát thần.

Cho nên hôm nay, chỉ cần hít thở không khí dưới ánh mặt trời, vị tướng đeo mặt nạ bạch kim này dường như đã ngửi được sát khí lan tràn của Trường Lăng.

Một con ưng lông đen hạ xuống từ trên trời, mang theo quân lệnh mới.

Không nói lời nào, sau khi đọc xong quân lệnh mới nhất, người thống soái với sát ý dạt dào trong mắt liền vung tay quay đầu lại, cả chi quân đội như một đám quỷ mị lại theo sau.

***

Một đội quân đang đi ở vùng nông thôn, kỵ binh đi ngang qua ruộng nương, nhưng hoa màu trong ruộng nương chỉ lắc lư theo gió mà không bị gãy.

Những kỵ binh này lao đi như gió, không chút sức nặng.

Có một đứa trẻ đang khóc trong nông trại, người nông phụ đang bận rộn với khung cửi nên không có thời gian chăm sóc nó. Bỗng nhiên đứa trẻ đang khóc liền im bặt, người mẹ kinh ngạc quay đầu sang thì thấy được một cảnh tượng mà bà không bao giờ quên.

Đó là một đội quân toát ra sự lạnh lùng đến mức không thể tưởng tượng nổi đang cưỡi gió mà đi, ngang qua cửa sổ nhà bà.

***

Bầu trời ban đêm ở Ngư Thị trong trẻo và lạnh lùng. Ban đêm nhộn nhịp phồn hoa, tiếng quát rầm rĩ.

Có lẽ do nhánh quân này hành quân quá nhanh, hoặc là nói bản thân người ở Ngư Thị như những cô hồn dã quỷ trôi nổi bên ngoài Trường Lăng bị phủ lấp bởi lều lán* che mưa dày đặc. Cho nên khi nhánh quân này đến bến sông, nơi Ngư Thị lạnh lẽo này, không một ai quan tâm đến sự xuất hiện đột ngột của quân đội cả.

(*) 雨棚, Hán-Việt là vũ bằng, tạm dịch là lều lán hoặc lều bạt che mưa

Thủ lĩnh Sát Thần quân Bạch Khải ngừng lại.

Lúc hắn dừng lại thì không có động tác dư thừa nào, nhưng người phó tướng phía sau đã dẫn đội kỵ binh tiến lên phía trước. Sau đó giọng nói uy nghiêm của gã vang lên, vọng khắp lán che mưa của cả khu Ngư Thị.

― Hoàng lệnh! Bỏ nơi này!

Gã chỉ nói tổng cộng năm từ, một lần duy nhất nhưng âm thanh lại vang dội không ngừng, giống như quân lệnh nguy cấp của vô số danh tướng liên tục quát lên.

Cả Ngư Thị bắt đầu rúng động.

Nó giống như có rất nhiều con ong vò vẽ đột nhiên tràn vào một tổ ong thường.

Một vài người dưới lều bạt gần nhất xuất hiện dưới ánh mặt trời.

Một người trung niên ăn mặc như tiên sinh dạy học với sắc mặt rất tái nhợt, ngẩng đầu nhìn chi quân đội, chậm rãi chất vấn:

― Cho dù là muốn dọn dẹp, thời gian đâu?

Lúc này, gã phó tướng đi đầu liếc nhìn y và đáp:
― Không phải về thời gian, là ở thái độ.

Người đàn ông trung niên kia hiểu được ý tứ của câu nói, trong lòng chợt lạnh, nhưng hai ba người phía sau vẫn không hiểu ra sao, quát lớn:

― Ý các ngươi là gì? Bức chúng ta rời đi thì cũng cần cho thời gian chuyển dời chứ? Còn có, chúng ta sẽ ở đâu khi rời khỏi đây?

Tên phó tướng chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về nơi mấy người quát mắng mà đáp:

― Một nơi vốn không nên tồn tại từ đầu, cần giải quyết cái gì? Du hồn dã quỷ, nên ở đâu thì đi nơi đó!

― Nếu chúng ta không rời đi thì sao? – Một tràng tiếng chế nhạo trùng điệp vang lên từ những bóng người dưới lán che.

Gã phó tướng không đổi giọng tiếp tục nói, nhưng trong lòng mọi người nghe đều cảm giác được một cỗ sát khí lạnh lẽo:

― Ngươi dám chống lại hoàng lệnh?!

― Ngươi nói tất cả chúng ta là cô hồn dã quỷ, còn có cái gì là dám hay không? – Những bóng người trong bóng râm lại tiếp tục giễu cợt.

― Chết!

Một tiếng rít gào cực kỳ đơn giản mà lạnh lùng được thốt lên.

Khi tiếng nói đó vang lên, gã phó tướng và kỵ mã dưới thân đã vọt lên qua đầu của người trung niên dáng văn sĩ thư sinh, lao về phía mấy người dưới lều lán ở phía sau y.

“Xoẹt”, có tiếng xé gió lạnh lùng vang lên, dưới thân ngựa một tia sáng màu đen nhanh như chớp giật vụt ra từ tay gã đã đâm thủng nóc lán.

Bóng người ma quái dưới cái lán bị chọn đầu tiên không hề kịp phản kháng.

“Hí hí iii…”, con ngựa của gã phó tướng hí một tràng, quay đầu xoay người lại và lập tức bật nhảy lên không như bay mà trở về chỗ cũ.

Nhìn kỹ thì, vũ khí trong tay viên phó tướng trông như một tia sét màu đen lạnh băng kia hóa ra là một cây thương dài.

Đúng lúc này, ngay khi con ngựa của gã trở lại chỗ cũ, bóng người ma quái bị chọn đầu tiên kia đã bị cây thương xuyên thủng người, móc lên không và ném xuống bên bờ cảng sông.

Máu tươi trào ra từ cơ thể người đó.

Viên phó tướng đeo mặt nạ đen chĩa mũi thương về phía trước, máu chảy trên mũi thương đen thành từng giọt từng giọt.

Bức tranh máu me như vậy đủ để hầu như những người địa phương các nơi bị sốc, hoặc thậm chí là trấn trụ viên tướng trấn thủ một thành nhỏ.

Tuy nhiên, ở đây lại là Ngư Thị, chỗ trú ngụ của rất nhiều cô hồn dã quỷ. Thậm chí rất nhiều kẻ liều lĩnh, tội phạm cần chỗ ẩn nấp đều chọn nương náu nơi này.

Ngọn thương của gã phó tướng chỉ đâm rách nóc một cái lán. Còn lúc này, đỉnh năm sáu cái lán khác cũng bị xuyên thủng.

Có năm thanh phi kiếm vụt bay về gã.

Giết gà dọa khỉ là chiêu mà ai cũng biết dùng.

Đối với người ở Ngư Thị, viên phó tướng trực tiếp giết một kẻ cãi lời là giết gà dọa khỉ. Ngược lại, chỉ cần bọn họ có thể đáp lễ, giết chết viên phó tướng này thì cũng tương tự.

Trong nháy mắt xuất hiện năm thanh phi kiếm là điều mà khó thấy ở nơi khác, đây cũng là lý do thực sự khiến các thế lực bên ngoài không thể chen chân vào Quỷ thị.

Chỉ là bọn họ không biết đây là chi quân đội dạng gì.

Họ cũng không biết rằng, ngay cả khi có thể giết được gã phó tướng, sát khí và quyết tâm của nhánh quân đội này vẫn sẽ không đổi.

Hơn nữa, trước một đội quân như vậy, bọn họ căn bản không có cách nào giết được bất kỳ một viên phó tướng nào.

Nhìn năm thanh kiếm bay vút tới từ trong lán gãy, gã phó tướng không hề động đậy gì, dù chỉ là đổi tư thế cầm thương.

Có hai kỵ binh phía sau gã di chuyển.

Một tên phó tướng khác đã đến bên cạnh gã.

Tên phó tướng này cũng có hai thanh bội kiếm cắm chéo trên lưng, nhưng so với hai kiếm của Bạch Khải thì chúng lại rất ngắn.

Tuy nhiên, khi tên phó tướng trở tay rút hai cây kiếm ra, thân kiếm cọ vào bao liên tục phát ra âm thanh.

Một tràng tiếng hô hoảng sợ vang lên.

Hai thanh kiếm của người này giống như hai sợi trường tiên bình thường được gấp trong bao, khi rút ra thì thân kiếm như con rắn không ngừng bò trườn ra. Và hình dạng của thân kiếm cũng giống vậy, cơ thể của con rắn không chỉ tròn trịa mà trên đó còn có vảy ngạnh (móc câu).

Lúc này tên phó tướng xuất kiếm.

Hai tay cùng ra một kiếm, vô số bóng hình rắn xuất hiện trên không.

Đinh đinh đinh đinh, đó là tiếng kim loại va chạm vào nhau.

Năm thanh phi kiếm đánh úp đều bị mấy cái móc ngạnh của hai thanh kiếm kỳ lạ kia khóa lại.

Năm thanh phi kiếm giãy dụa kịch liệt, uy lực cực lớn không phải là thứ mà tên phó tướng có thể chống lại được, có lẽ người này sắp bị kéo rớt khỏi ngựa.

Tuy nhiên, song kiếm của người này chỉ cần kiềm giữ năm thanh phi kiếm trong chốc lát.

Gã phó tướng còn lại đã ra tay.

Những mảnh kim loại phần cánh tay của bộ huyền giáp nháy lên như dòng nước chảy, tạo thành một cây cung dài màu đen.

Bốn mũi tên được phóng ra trong nháy mắt.

Mấy mũi tên này của gã đều là những phù tiễn rất độc đáo, thân và lông đuôi của mũi tên được làm bằng thép đen lạnh lùng huyền ảo, còn đầu mũi tên lại là một viên ngọc màu đỏ đậm.

Bốn mũi tên này đều nhanh hơn đại đa số phi kiếm của những người tu hành ở Trường Lăng.

Chỉ là bốn đường tên xẹt qua, “phốc phốc phốc phốc phốc" vài cái, dưới bóng râm lều lán liền xuất hiện một màn mưa máu. Năm thanh phi kiếm đang giãy dụa kịch liệt lập tức mất đi sinh lực, rơi xuống đất.

Chỉ cần bốn mũi tên, đã giết chết năm người tu hành có khả năng sử dụng phi kiếm!

Ngư Thị rơi vào tĩnh lặng.

Chỉ có những cơn run rẩy xuất hiện như gợn sóng nơi những lều lán gần đó, sau đó lan ra xa.

Mọi người cuối cùng cũng hiểu được sức mạnh thực sự của Sát Thần quân, và cũng bắt đầu hiểu rằng sức mạnh của đội quân này không thể đo lường bằng sức mạnh của một đội quân bình thường khác.

Gã phó tướng cầm thương đứng đầu phớt lờ mấy người đầu tiên rời khỏi Ngư Thị, mà thúc ngựa tiến về phía trước.

Chiến mã như cũ ngự gió vút đi tựa như khách nhân tới ừ Địa ngục âm u, trường thương trong tay ngẫu nhiên đâm chọt, mỗi lần vung lên là một cái nóc lán bay lên rồi rơi vào bên bờ cảng sông.

Không ai dám ngăn cản.

Đội quân này tiến quân thần tốc thẳng vào Ngư Thị.

...

Trên tòa vọng lâu gần Ngư Thị nhất, Hoàng Chân Vệ gặp được thầy mình, Mặc Thủ Thành.

Khi gặp lại nhau, hắn không thể tin vào mắt mình. Bởi trong khoảnh khắc, hắn cảm thấy lão đã già vô cùng.

Già không chỉ là khuôn mặt, mà còn ở tinh thần.

Nhìn Ngư Thị có thể bao quát trong tầm mắt, Hoàng Chân Vệ cánh môi đều run rẩy, gọi: ― Sư phụ... !

― Sự điên cuồng đã bắt đầu...

Mặc Thủ Thành quay đầu lại, cười khổ nhìn hắn, bảo nhỏ:

― Lúc này không thể ngăn được nữa, con chỉ có quyền lựa chọn đứng về bên nào.

*****

P.s (Lời tác giả):

Hôm nay như cũ vẫn không kịp giờ, cho nên ngày mai vẫn canh ba. Không kịp chủ yếu là do tình tiết tốn quá nhiều thời gian, việc đặt bút viết ra thực sự không khó. Tình tiết gần nhất là chỗ quan trọng nhất của toàn quyển, hơn nữa biến hóa phi thường nhanh, nên tình huống cần suy xét thêm bỏ đặc biệt nhiều, chủ yếu là quy hoạch cho toàn cục.