Kiến Long

Chương 115: Ta có chút khó chịu



Thân rồng của Đế Tuấn rất dài, trong khoảng thời gian này, không có ai nắm lấy đuôi rồng của hắn, hoặc là nói không ai dám đến nắm đuôi rồng của hắn.

Hắn sửng sốt, đầu rồng vòng về phía sau, nhìn chằm chằm vào cái đuôi, có lẽ còn có chút không thể tin được thứ bị nắm kia là đuôi của mình.

Chỉ là rất nhanh, kinh ngạc trong nháy mắt làm cho hắn thu hồi về, đuôi rồng rụt lại, không rút lại được. Cố Phù Du túm chặt, không có buông tay, nàng đem hoảng loạn trong lòng ph.át tiết trên tay, bản thân nàng cũng chưa chú ý tới mình nắm chặt thế nào.

Đế Tuấn: "..." Thật sự là chưa bao giờ bị đối xử như thế.

Khóe miệng Cố Phù Du chìm xuống, nhìn thẳng hắn, giống như nàng sẽ không buông tay nếu như hắn không nói rõ ràng.

Nếu là người khác, Đế Tuấn đã động thủ, nhưng Cố Phù Du không phải người khác, nếu như hắn ra tay, rồng con nuôi không quen bên ngoài sẽ phải xông vào. Lúc này còn có một con Thanh Loan ở đây, bọn họ không nên đấu tranh nội bộ trước.

Bạch Long khẽ nhếch răng nanh, chậm rãi thở ra một ngụm hàn khí, phần đuôi cũng nhúc nhích lên xuống, hỏi: "Nàng không có nói cho ngươi?"

Lấy suy nghĩ của hắn mà nói, Long tộc tính nết kiêu căng, có thể so sánh được với Thanh Loan tộc, Thanh Loan tộc kiêu căng là đối với tất cả mọi người, Long tộc kiêu căng là đối với bạn đời của mình.

Phàm là vì bạn đời của mình mà đổ máu hay ch.ảy nước mắt, thì sẽ cho rằng là công lao to lớn, nhất định phải nói cho bạn đời nghe giống như tranh công.

"Không có." Cố Phù Du gian nan nuốt xuống một ngụm, hàn khí kia thật sự giống như mắc kẹt trong cổ họng, tiếng tiếp theo không đủ hơi: "Không có..."

Bắt đầu từ trước kia, nàng đã biết, cho dù Chung Mị Sơ có chuyện gì cũng sẽ không nói ra, Chung Mị Sơ thích giấu chuyện buồn ở trong lòng.

Mặc dù qua nhiều năm như vậy, có chút thay đổi, nhưng có một số thói quen khắc sâu vào xương cốt rất khó trừ tận gốc.

Trong điện nơi ánh sáng màu xanh của Dạ Minh Châu xuất hiện một thân ảnh cao gầy, đến không có chút tiếng động: "Lão tộc trưởng, người ngươi đã thấy, bây giờ nên đến bàn chuyện của bổn tọa."

Đế Tuấn nhìn Thanh Triết. Thanh Triết nhìn Cố Phù Du, lúc này gương mặt hắn ôn hòa hơn nhiều so với lần đầu gặp, nhưng mà hắn dám tìm tới thẳng Đông Hải, tìm tới hang ổ của kẻ thù, có thể thấy được khó giải quyết.

Sau lưng Cố Phù Du đều toát ra một tầng mồ hôi, bị người khác cắt ngang, máu lập tức vọt lên não, bỗng nhiên quay đầu lại, biểu tình tàn nhẫn, quát lên: "Ngươi câm miệng!" Nàng bây giờ tính tình rất nóng nảy. Mấy ngày nay ở cùng Chung Mị Sơ, hoàn cảnh tao nhã, không có người hay chuyện phiền lòng, Chung Mị Sơ người này tính tình ôn hòa như nước, ở bên cạnh người này, lửa giận của nàng đều không thể đốt lên, lệ khí mới không có hiện ra.

Cũng không phải hoàn toàn dịu ngoan.

Bị một đòn, vẫn sẽ trở thành dã thú khát máu như trước, không sợ chết, trong lòng chỉ mưu cầu vui sướng.

Giọng nói của Cố Phù Du nghiêm nghị lạnh lẽo, không cho chống lại.

Thanh Triết theo bản năng tuân theo, lùi về sau một bước, phản ứng lại, ánh mắt nhìn Cố Phù Du càng ngày càng phức tạp.

Đế Tuấn liếc mắt nhìn Thanh Triết, lại nhìn về phía Cố Phù Du, một lúc sau, cho Cố Phù Du một đáp án khẳng định: "Nàng đi qua."

Cố Phù Du cố sức hít vào một hơi, cảm giác lạnh lẽo tràn vào trong phổi, trong lòng lại nóng bừng, khàn giọng hỏi: "Các ngươi đến lúc nào?"

"Ta ngẫm lại." Đế Tuấn trầm ngâm, theo bản năng vẫy đuôi một cái, Cố Phù Du đã thả lỏng tay, vẫy một cái đuôi rồng liền rút ra.

Đế Tuấn nghiêng mắt nhìn Cố Phù Du, thấy sắc mặt nàng tái nhợt, Đế Tuấn nheo mắt nói: "Thời điểm ngươi còn giữ cái thân toàn thây."

Nói nói, nhớ lại chuyện lúc đó, vẫn còn tức giận: "Hừ! Ta thật sự không ưa nổi bộ dạng đó của nàng, vì một bãi thịt nát, muốn chết muốn sống. Ta thấy là lôi kiếp trên Chu Lăng đoạn đài đó đánh hỏng đầu óc của nàng rồi. Làm gì có dáng vẻ mà Thần Long vương tộc nên có." Nói xong câu cuối, rất là tiếc nuối.

Cố Phù Du ngây người, nhớ lại ngày ấy cãi vã với Chung Mị Sơ, trong cơn tức giận, nói không biết lựa lời, lấy chuyện này đến châm chọc nàng.

Tại sao lại nói tới chuyện này. Nàng bị lời của Chung Mị Sơ đâm nhói, cũng muốn người khác không thoải mái, trả thù dùng lời nói để trả đũa, nàng muốn dùng tất cả lời nói đến công kích Chung Mị Sơ.

Bây giờ hồi tưởng lại vẻ mặt Chung Mị Sơ khi ấy, đó vốn không phải bởi vì đuối lý, lòng mang áy náy.

Mà là bởi vì Chung Mị Sơ bị một đao của nàng đâm trúng.

Gương mặt tái nhợt của Chung Mị Sơ hiện lên trong đầu nàng, vô cùng rõ ràng.

"Ha ha." Nàng bật cười, tràn đầy trào phúng.

Ngay cả bản thân nàng cũng khâm phục chính mình.

Một lúc lâu sau, phục hồi tinh thần lại, nghiêng mắt nhìn thấy Thanh Triết: "Tại sao ngươi ở đây?"

Lời này có nghĩa khác, tuy Thanh Triết biết Cố Phù Du đang hỏi về ý đồ hắn đến đây, nhưng lại có một cảm giác bị phớt lờ không tên: "..."

Đế Tuấn bật cười, tương đối khắc chế, phát ra một loạt âm thanh trầm đục. "Lão tiền bối, ngươi cũng nghe thấy rồi, tiểu bối kia của ta đối với người này yêu thích không buông tay, ngươi từng qua lại với Long tộc, tính nết của Long tộc e là ngươi quá rõ ràng, tuyệt đối không có đạo lý đem đồ mình đánh dấu đưa đi."

Long tộc cuồng, Thanh Loan tộc ngạo, từ xưa đến nay chính là không ai phục ai. Dù cho là Thanh Triết chiếm ưu thế trên bối phận, Đế Tuấn cũng không có nhiều vẻ cung kính, ngược lại trong lời nói mang theo một chút trào phúng.

Thanh Triết không mặn không nhạt nói: "Lão tộc trưởng vì che chở nàng, muốn đối nghịch với Thanh Loan tộc sao."

Đế Tuấn thu lại nụ cười: "Không che chở nàng, chẳng lẽ che chở ngươi sao."

Thanh Triết: "..." Trước khi hắn đến đây, Cửu Diệu đã báo cho, mấy khóa Long Vương đều có chút không đứng đắn.

"Đứng đắn" này là loại bản tính tương tự các đời Long Vương. Ganh đua như thế, quả thật không đứng đắn.

Thanh Triết nói: "Nàng trộm thân thể của Thanh Đế! Thân thể của tộc trưởng một tộc, còn là tiên hiền, ngươi cho rằng chỉ bằng đôi câu thì có thể bỏ qua sao!"

Liên quan đến chút chuyện giữa Thanh Đế và thúc công kia của hắn, Đế Tuấn có hơi nghe thấy, chính vì nguyên nhân này mà cho Thanh Triết mấy phần ưu đãi, mời hắn vào trong điện, nhưng cũng chỉ giới hạn tới đó.

Đế Tuấn đặt vuốt rồng lên vai Cố Phù Du, dùng đầu ngón tay chỉ trỏ vai nàng: "Thế nhưng nàng đã bị tôn nữ của ta đánh dấu, ngay ở chỗ này, đóng dấu rồi chính là của Long tộc chúng ta, đây là quy củ."

Thanh Triết cười lạnh: "Ta đều đã quên, Long tộc các ngươi mới là giặc cướp lợi hại nhất trên đời."

Đế Tuấn nói: "Không thể nói như vậy, nếu như Thanh Đế có linh, nói không chừng cũng rất cam tâm tình nguyện đem thân thể này cho nàng, kết lại tiền duyên với Long tộc ta."

Biểu tình mà đầu rồng có thể làm có hạn, nhưng lại không tên khiến người ta cảm thấy hắn đang cười: "Dù sao, hai người bọn họ lúc trước ngay cả dấu ấn cũng chưa từng hạ xuống."

Sắc mặt Thanh Triết trở nên cực kém, nhưng bất ngờ không có phản bác.

Đế Tuấn nhắc đến Thanh Đế, Cố Phù Du nhớ lại lời Chung Mị Sơ đã nói ở Bích Lạc Tông, từ ý trong lời nói, Chung Mị Sơ đã từng gặp Thanh Quân, không biết là dùng phương thức nào để gặp.

Cố Phù Du cau mày.

Nàng lúc này phiền lòng, không có tâm đối phó Thanh Triết, nói vậy Thanh Triết nhìn nàng cũng luôn cảm thấy chướng mắt, vì vậy theo Đế Tuấn nói: "Nếu ngươi không tin, có thể đi hỏi Thanh Mạn tiền bối, nàng cũng sẽ không nói dối dùm ta." Không biết vì sao, trong lòng nàng tán thành cách nói Thanh Quân nguyện ý đem thân thể này cho nàng của hắn, rất kiên định, nói ra lời này, cũng không phải vì đối phó Thanh Triết, thật giống như là có căn cứ, không tên cảm thấy Thanh Mạn sẽ đứng về phía nàng.

Thanh Triết rũ mắt, vẻ mặt trở nên ưu thương: "Thanh Mạn..."

"Nàng còn ở rừng Lạc Đường bên trong Tiên Lạc?"

Cố Phù Du ngước mắt nhìn hắn, đáp: "Đúng vậy."

Thanh Triết im lặng hồi lâu, nhíu mày nhìn Cố Phù Du một lúc, cuối cùng nói một câu: "Ngươi cùng đi với ta."

"Được." Nếu như chuyện này không thể làm tốt, quả thật như Thanh Triết nói, thân thể này của nàng từng là tộc trưởng Thanh Loan tộc, là tiên hiền, vậy cũng không phải nói mấy câu là có thể bỏ qua, tình huống xấu nhất chính là hai tộc đại chiến.

Long tộc chưa chắc sợ Thanh Loan tộc, thế nhưng Cố Phù Du không muốn vì thế mà làm liên lụy Chung Mị Sơ.

Bây giờ thái độ Thanh Triết mềm hơn, hình như có một chỗ để đột phá đường sống, nàng cũng không sợ phiền phức, cùng hắn đi một chuyến.

So với tức giận ra tay không lưu tình trên Bích Lạc Tông lúc trước, giờ phút này Thanh Triết có thể xem như là ôn hòa quá nhiều, Cố Phù Du không biết là hắn ngại thực lực của Đế Tuấn, hay là bản thân hắn nghĩ thông suốt rồi, nàng cũng không thèm để ý.

Nói tóm lại, không gọi đánh gọi giết, ngươi chết ta sống luôn là tốt nhất.

Khi Cố Phù Du ra ngoài. Chung Mị Sơ đã gần như giải thích xong với Cửu Diệu.

Vẻ mặt kinh ngạc của Cửu Diệu chưa thu lại: "Ngay cả trong tộc của ta cũng chưa từng có chuyện kỳ dị như vậy xảy ra. Thì ra nàng chính là người ngươi vẫn luôn đặt ở trong lòng."

Dứt lời, lại là cảm thán: "Mị Sơ, so với Bạch Long, ngươi càng giống như Thanh Loan."

Chung Mị Sơ không nói gì. Không giống như Long tộc, lời này nàng đúng là thường nghe thấy. Dù sao cũng là Đế Tuấn cảm thán. Nàng không hung hăng cướp đoạt như cha nàng, dục v.ọng cao hơn tình cảm, không giống nương nàng, chuyên tâm, không suy nghĩ bất cứ chuyện gì, tu tiên quan trọng hơn tất cả.

Dáng dấp nàng như vậy, giống ai, cũng không nói ra được nguyên do.

Cửu Diệu nói: "Nói không chừng là trời xanh rủ lòng thương ngươi kẻ si tình này, mang nàng trở về, cho ngươi một chút an ủi."

Chung Mị Sơ không khỏi nở nụ cười. Tuy không có căn cứ, nhưng nghe vào trong tai cũng vui vẻ.

"Nương thân."

Một bóng người chạy như bay đến, theo sau là một bóng dáng như mây đen.

Chung Mị Sơ ngồi xổm xuống, Nghi Nhi chạy như bay nhào vào trong lòng nàng, A Phúc ngồi xổm ở phía sau.

Sau khi nàng từ Huyền Diệu Môn đi Bích Lạc Tông, đã để cho Ngân Hà Tinh Hán mang Nghi Nhi trở về Đông Hải. Tiểu cô nương nghe thấy bên ngoài truyền đến tin bốn châu truy nã Chung Mị Sơ và Cố Phù Du, ngày đêm không thể ngủ ngon được.

Một đôi tay nhỏ bé của Nghi Nhi nâng mặt Chung Mị Sơ lên: "Có bị thương không?"

Chung Mị Sơ mỉm cười nói: "Không có."

"A Man nương thân thì sao?"

"Nàng cũng không sao, đang nói chuyện với lão tộc trưởng."

Lúc này Nghi Nhi mới thở phào nhẹ nhõm, có tâm tình xụ mặt: "Người làm con lo lắng."

Chung Mị Sơ sờ sờ gương mặt nàng nói: "Là nương thân không đúng."

Nghi Nhi bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía sau Chung Mị Sơ, trên mặt tràn ra nụ cười, bỗng nhiên lại kiêng kỵ điều gì, nụ cười kia cẩn thận kiềm chế lại, nhẹ giọng gọi: "A Man nương thân."

Chung Mị Sơ biết Cố Phù Du đi ra, đang định quay đầu lại nhìn, hơi thở quen thuộc ập đến, eo bị ôm lấy. Cố Phù Du áp trán vào lưng nàng.

"Chung Mị Sơ."

"Sao?"

Chung Mị Sơ nắm chặt bàn tay bên hông. Cố Phù Du khàn giọng nói: "Xin lỗi, tha thứ cho ta."

"Ngươi sao vậy?" Chung Mị Sơ một mảnh mờ mịt đối với lời xin lỗi bất thình lình này.

"Ta có chút khó chịu."

Chung Mị Sơ muốn quay đầu lại nhìn nàng, Cố Phù Du không buông tay, ôm nàng càng chặt, rất giống như khi trong thư phòng ở Huyền Diệu Môn, muốn ôm nàng hòa vào trong cốt nhục. Chung Mị Sơ nói: "Lão tộc trưởng làm khó ngươi?"

"Để ta nhìn ngươi một chút, A Man." Chung Mị Sơ dùng sức, đương nhiên có thể kéo tay nàng ra, nhưng khó tránh khỏi làm nàng bị thương.

Từng trận chua xót dâng lên, Cố Phù Du hoãn hồi lâu, nhẹ giọng nói: "Chung Mị Sơ, Thanh Triết muốn đi Tiên Lạc, đối chất với ta trước mặt Thanh Mạn tiền bối."

Lời của Cố Phù Du nhảy quá nhanh. Chung Mị Sơ ngẩn ra, nói: "Như vậy cũng được, ta cùng đi với ngươi."

"Ừ."

Sau khi đáp lại, cũng không nói lời nào, cũng không buông tay.

Nghi Nhi thấy thế, cũng nép vào trong lòng Chung Mị Sơ, Chung Mị Sơ bị hai người kẹp ở chính giữa.

Cửu Diệu vốn muốn cẩn thận xem xét người bắt được tấm chân tình của Long Vương là một nhân vật cỡ nào, không ngờ tất cả Long tộc đều không biết xấu hổ, cô nương kia là không biết xấu hổ nhất, trước mặt công chúng, cũng không kiêng dè, ôm ôm ấp ấp.

Hắn vừa buồn cười, vừa bất đắc dĩ.

Mọi người nghỉ ngơi một đêm, rạng sáng ngày hôm sau, Thanh Triết cùng hai người Cố Phù Du một đường đi về hướng Tiên Lạc.

Lần này thời gian Tiên Lạc mở ra dài lạ thường, chưa đóng, vẫn có thể tự do ra vào.

Đế Tuấn đề phòng Thanh Triết đột ngột thay đổi, trên đường ra tay với hai người, phá lệ đi theo ra một chuyến xa nhà.

Nghi Nhi xa cách Chung Mị Sơ và Cố Phù Du quá lâu, mỗi lần xa nhau đều có biến cố, ngắn ngủi gặp lại rồi lại tách ra, trong lòng hoảng loạn, nói gì cũng muốn cùng đi với hai người.

Lần đầu tiên Thanh Triết nhìn thấy Nghi Nhi, lông mày nhíu càng sâu, tạo thành rãnh, không phân biệt được là bài xích hay là kinh ngạc: "Nàng là Kim Long vương tộc?"

Chung Mị Sơ không thích biểu tình đánh giá này của hắn lắm, dắt Nghi Nhi qua một bên.

Dù Chung Mị Sơ chưa trả lời, Thanh Triết đã chắc chắn, hắn nói: "Kim Long vương tộc hẳn là không còn ai mới đúng..."

"Đừng dẫn nàng đi gặp Thanh Mạn, Thanh Mạn không thích Kim Long vương tộc."