Bà Năm ngồi kế ghế lái, nhấc điện thoại gọi cho Nhung nhưng tiếng reo mãi vẫn không thấy ai trả lời, sốt ruột liền gọi cho Huy. Tiếng đổ chuông tiếp tục kéo dài, trong lòng lại như có ngọn lửa thiêu đốt, bà vừa tức giận vừa lầm bầm.
“Không biết làm cái gì mà cả hai đứa nó lại không nghe máy thế không biết?”
“Bà bình tĩnh để tui còn lái xe coi. Chắc đang trên đường đi nên không nghe thấy đó mà.”
Bà cầm điện thoại bằng hai bàn tay run rẩy, quyết tâm gọi lại lần nữa. Tiếng đổ chuông thì vẫn ngân dài, sau một hồi bà gần như rơi vào thất vọng, lại có tiếng người trả lời song giọng nói lạ lắm.
“Huy… Huy hả con?”
“Sao đó mẹ?”
“Phải Huy không con, sao giọng con lạ vậy?”
“Con bị khàn giọng, con nói mẹ rồi, lúc sáng đó.”
“Ờ, ờ. Mẹ nhớ rồi.” Bà Năm suýt quên bẵng đi. “À mà… có Nhung ở đó không?”
“Dạ có thưa mẹ, mà có chuyện gì hả? Giọng mẹ… trông có vẻ run rẩy vậy?”
“Ờ không có chuyện gì đâu con, cha mẹ hỏi thầy xong rồi, cha con đang lái xe về. Hai đứa đang đi tới đâu rồi? Có quán xá nào ở đó không, dừng lại tấp đại vào đó đi.”
“Tụi con tới ngã ba đèo Nan rồi.”
Ngọc Huy bên kia ngó ngang ngó dọc hai bên đường đi rồi lại trở lại tiếp tục cuộc trò chuyện.
“Con đang kiếm đây. Còn dặn dò gì nữa không mẹ?”
“Không. Vào quán, ở đó rồi gửi địa chỉ báo cho cha mẹ biết.”
“Dạ con hiểu rồi.”
Anh ấn vào kết thúc trên màn hình, xoay vô lăng đánh sang trái khi phát hiện một quán ăn nằm dọc đường. Trong lúc anh tập trung toàn bộ sự chú ý vào gương chiếu hậu, Hồng Nhung ngồi ghế phụ để ý thấy bóng đen của một vật thể không xác định phản chiếu trên mặt đường, cách cánh phải của xe một đoạn. Bóng đen ấy mỗi lúc mỗi lớn dần, Hồng Nhung kéo lấy tay áo anh trai, giọng run lẩy bẩy.
“Hai ơi, hình như có gì đó đang rơi xuống.”
Huy ngẩng đầu, ngay khi cô còn chưa có phản ứng gì thì Huy đã lập tức buông bánh lái và rời bỏ ghế ngồi, nhào qua ôm choàng lấy người Nhung. Rất nhanh chỉ trong tích tắc khoảng chừng mười giây, một khối bê tông hình chữ nhật bên trên ghim đầy các mũi sắt dài và nhọn chọc thẳng qua mui xe, xuyên qua ngực trái, bụng, cẳng chân của Huy. Áp lực lớn đã đẩy Huy với Nhung và đồng bộ ghế ngồi, gầm xe giáp đất. Liền tiếp sau, một loạt các khối đá kích thước to nhỏ không đồng đều, lũ lượt rơi xuống trước mũi xe và đuôi xe sau.
Nhung ngỡ ngàng đến cứng đờ, hai cánh tay còn đang dang ra giữa không trung tự dưng trở nên run rẩy. Cô thấy Huy hai mắt đã lịm đi, đầu gục xuống. Lúc này đầu Nhung không thể cúi nên chỉ biết liếc nhìn dòng máu đương theo mũi sắt nhỏ xuống, môi cô run lên bần bật, chỉ có thể gọi hai tiếng anh hai.
Ở thời điểm đó khá may cô không bị mũi nào đâm trúng bởi người hứng chịu hết lại chính là Ngọc Huy.
Chiếc xe méo mó, bẹp nát, khói bụi mù mịt như chính hiện tại của cô khi phải đối diện với cảnh tượng này và không biết nên bằng cách nào để tìm ra hướng giải quyết. Chung quanh xe gần như đã bị đất và đá lấp đầy, những người dân kéo nhau ùa tới, người lập tức gọi cho cảnh sát, người thì thay phiên gọi cứu thương.
Hồng Nhung ở dưới gầm xe, toàn thân được bảo bọc bởi sắc vóc to lớn của anh, khóe miệng cô chảy máu, trên đỉnh đầu cũng vậy, máu vẫn không ngừng tuôn rơi xuống trán. Cô nhúc nhích hai chân nhưng hoàn toàn không có phản ứng, với đôi cánh tay về phía anh song cũng không làm nổi. Nhung bất lực nằm đó, chỉ biết dùng đôi mắt còn đang linh hoạt, giương to nhìn Huy. Trong cơn đớn đau thấy những cọc sắt xiên qua anh, đầm đìa máu đổ rồi loang dần trên chiếc áo sơ mi mà anh yêu thích, cô khóc nghẹn.
Rành rành là thực tế không còn cơ hội cứu sống, nhưng cô luôn hy vọng anh chưa chết. Mặc cho thân xác này của Nhung có ra sao, chỉ mong anh vẫn còn thở, tim vẫn còn nhịp đập.
Mà có phải đã muộn màng rồi không? Khi bây giờ cô mới nhận ra anh là một phần quan trọng đối với cô. Lỡ mất đi một người thân thì xem như vết thương đó theo cô suốt cả đời.
Nhờ tiếng khóc lớn và tiếng thét thất thanh của Nhung mà người dân nhận biết vẫn có người còn sống nên nhà ai có xẻng mang xẻng, có cuốc mang cuốc đem ra hiệp sức đào. Sau gần một giờ đồng hồ, đã lôi được Nhung ra còn anh trai cô thì bị bỏ lại do không có cách nào. Đồng thời, xe cứu thương, cứu hỏa và cảnh sát vừa kịp lên tới, đưa Nhung lên băng ca. Trong cơn mơ hồ trước lúc sắp sửa lịm đi, Nhung vẫn cầu mong có một phép nhiệm màu đến với anh. Rồi cánh cửa xe khép lại, cùng giọt lệ còn vương hằn trên đôi má, tiếng còi thét lên nghe sao xé nát lòng.
Tiếng một chiếc xe ô tô đỗ kịt nơi xa, hai người từ trong đó lao ra, nhận ra biển số xe quen thuộc may mắn còn sót lại không bị biến dạng. Bà Năm lập tức quỵ ngay tại chỗ, ông Năm cũng vì bàng hoàng mà nước mắt nuốt ngược vào trong, dang tay đỡ lấy bà Năm.