Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 57





“Hơn mười năm trước, mẫu hậu vì ta mà làm hại mười mấy phi tần đang mang thai.

Lúc ấy chuyện này đã được áp xuống, nhưng hôm nay lại bị người lên án, chứng cứ cũng rất đầy đủ.” Hắn ta chỉ nói về chuyện của mẫu hậu, nữa chữ cũng không nhắc đến chính mình.
Ninh Tương Y khế nhíu mày, Hoàng hậu không hổ danh là đống đội heo mà, làm gì cũng liên lụy tới người khác.

Chẳng lẽ cho dù nàng đã thay đổi quỹ đạo thì đến cuối cùng bà ta cũng không tránh được kết cục phải tự sát sao?
“Vậy bệ hạ định xử trí Hoàng hậu nương nương như thế nào?” Ninh Giác thở dài nặng nề, gượng cười nói, “Hiện tại mẫu hậu đang bị cấm túc.
Hôm nay ta đã tới gặp phụ hoàng cầu tình, còn kết quả thế nào thì chưa biết.” Ninh Tương Y nghe vậy không khỏi đưa tay sờ vào vùng trán đang sung của Ninh Giác.

Hắn ta cũng không tự xung “Cô” nữa mà là thật sự xem nàng như muội muội, như một người tri tâm.
“Chỉ đơn giản vậy thôi?” Ninh Tương Y lo lắng nói, “Phụ hoàng không phải người dễ nói chuyện, làm việc lạin quả quyết, sao có thể kéo dài thời gian xử quyết? Thái tử, huynh đã làm gì? Hoặc là… Bệ hạ ông ấy đã làm gì?” Bệ hạ…
Ninh Giác không khỏi nhớ đến cảnh tượng trong đại điện, dáng vẻ Hoàng thượng cao cao tại thượng nhìn xuống hắn ta, từng chữ từng câu phán quyết, còn khó chịu hơn việc bị phế truất vị trí Thái Tử!
Ninh Giác nhếch môi, cố gắng khiến bản thân tỏ ra bình thản mặc dù hắn ta thực sự rất đau lòng.

Nhưng mà không hiểu sao hôm nay hắn lại cảm thấy cười thôi cũng là một chuyện quá đau khổ.
“… Phụ hoàng cảm thấy vì vị trí Thái Tử mà khiến cho trong triều tranh đấu khắp nơi , cho nên… cho nên…” Nói đến đây, tuy trên môi vẫn còn cười nhưng đôi mắt Ninh Giác lại ảm đạm hẳn đi, hào quang khi xưa cũng lụi tàn.

“Gho nên Phụ hoàng truyền khẩu dụ, bất kể là Hoàng tử hay Thái tử đều có cơ hội kế thừa ngôi vị Hoàng Đế, đối xử bình đẳng!” Chuyện nên tới cuối cùng vẫn phải tới.
Đời trước Hoàng đế cũng ra ý chỉ như vậy khiến cho các Hoàng tử tranh đấu càng thêm gay gắt! Một mảnh hỗn loạn!
Còn Ninh Kham ông ấy như một người câu cá nhàn nhã, ngồi trên cao nhìn từng con từng con cá vì miếng mồi mà tranh giành chết đi sống lại.

Tuy nhiên quyết định này của ông ta cũng mang đến không ít chỗ tốt.
Các vị Hoàng tử vì thành tích mà bỏ ra không ít tâm sức, mang lại hạnh phúc cho trăm họ.
Có điều đối với Thái tử mà nói, đây chẳng khác gì là tai họa ngập đầu.
Thấy Ninh Tương Y nhìn mình bi thương như vậy, Ninh Giác lại an ủi ngược lại nàng “Không sao… Phụ hoàng làm như vậy cũng là vì thiên hạ chúng sinh.
Ông ấy nói rất đúng, một nhà nếu chọn sai gia chủ chỉ hại một nhà, nhưng nếu một nước mà lạp sai Hoàng đế thì đó là nguy hại cho cả thiên hạ.

Ông ấy không sai…không sai…” Ninh Giác giải thích một cách vô lực.
Không biết hắn ta đang thuyết phục mình hay thuyết phục Ninh Tương Y.
Ninh Tương Y cảm nhận được lòng bàn tay mà nàng đang nắm lại lạnh lẽo, run rẩy như vậy nhưng trên mặt Ninh Giác vẫn giữ nguyên sự vui vẻ an ủi nàng.
Hắn ta… cũng chỉ mới mười sáu tuổi thôi.

Ở hiện đại, mười sáu tuổi vẫn còn là một đứa trẻ vị thành niên.

Mà ở chỗ này, hắn ta phải dùng bả vai non nớt của mình gánh vác tất cả trách nhiệm.
So tiền tài, so quyền thế, Ninh Giác đã không bằng cơn trai của Liễu Hiền Phi, cũng không bằng con trai của Long Quý phi, ngay cả vị trí Thái Tử vất vả lắm mới giành được cũng chỉ còn lại hư danh…
Có thể nói mười mấy năm qua, những người ủng hộ hắn, những giọt mồ hôi nước mắt hắn bỏ ra đều đã đổ sông đổ biển hết cả rồi.
Hắn ta là đối tượng mong đợi của rất nhiều người nhưng hôm nay đã bị một khẩu dụ lôi đình của Ninh Kham đả kích đến mức này.

Có thể nói áp lực, áy náy, đau khổ mà hắn ta đang gánh chịu không ít hơn Hoàng hậu một chút nào, nhưng hắn còn phải an ủi Hoàng hậu, an ủi bản thân mình, và còn trấn an Lưu gia.
Mà Hoàng hậu đâu, bà ta có thể khóc, có thể nháo, thậm chí còn có thể tự sát bỏ mặc tất có thể tự sát nhưng Ninh Giác hắn lại không thể.
Ninh Tương Y đưa tay khẽ vuốt gương mặt hắn.
Ninh giác sững sốt, cười hỏi “Sao vậy?” “Nếu huynh không muốn cười, vậy thì đừng cười…”
Ninh Tương Y khẽ nói làm cho nụ cười của Ninh Giác như bị đóng băng lại! Nàng đứng lên, nhẹ nhàng ôm lấy đầu hắn
“Huynh có khó chịu không? Có muốn khóc không? Nếu như muốn khóc… huynh cứ khóc đi.

Khóc trong lòng muội sẽ không có ai thấy đâu.”
Giác ngồi trên ghế, đầu bị nàng ôm lấy, khẽ cười “Nói gì vậy… sao huynh lại muốn khóc…”
Ninh Tương Y võ nhẹ lên vai hắn ta: “Không muốn khóc cũng không sao, huynh nhắm mắt lại nghỉ ngơi cũng được”

Nàng dỗ dành hắn ta như dỗ dành một đứa trẻ, khẽ vỗ trên lưng một cách dịu dàng.

Dùng sự bao dung và chân thành ôm lấy hắn, khiến Ninh Giác như quên hết gánh nặng trên vai, tựa đầu vào người nàng.
Hắn mệt mỏi quá… Hắn không muốn làm Thái tử, nhưng hắn không thể không trở thành Thái tử.
Nhưng nếu có ngày Thái tử chỉ còn là hư danh, hắn không biết hắn còn có thể làm gì đây… Mười mấy năm trả giá, người thân tha thiết hy vọng, hắn phải làm thế nào mới đền đáp nổi?
Hắn cảm thấy bản thân mình như đang bị đặt trên núi lửa, mẫu hậu hắn làm sai chuyện, ngay cả lập trường để chỉ trích hắn cũng không có… Bọn họ đều mang danh nghĩa vì hắn mà gây ra sai lầm, hắn có thể làm gì đây?
Chỉ có thể đứng ra gánh vác hết tất cả những sai lầm…
Nhưng mà làm sao bây giờ… Hắn cũng muốn… cũng muốn giống mẫu hậu, giống mẫu hậu tùy ý khóc lớn, muốn không màng tất cả mà oán trách phụ hoàng bất công, hoặc là vì bản thân…
mà giải bày một lần! Cảm giác được phần áo trước ngực hơi ướt Ninh Tương Y mới biết Ninh Giác đang khóc.

Hắn ta đã quen với việc đè nén bản thân, ngay cả lúc khóc cũng không phát ra chút âm thanh nào.
Ninh Tương Y không khỏi nghĩ lại có lẽ kiếp trước nàng cũng sai rồi.

nàng một lòng muốn giành lấy hồi báo sau khi đã trả giá, chỉ biết cường thế mà không hiểu quan tâm.
Cho nên… Ninh Giác mới không thích nàng.
Nhưng cho dù hắn ta không thích cũng không nên lợi dụng xong liền vứt bỏ nàng.

Hôm nay nhìn Ninh Giác đau khổ như vậy, nàng quyết định tha thứ hắn.
Ninh Giác, ta không so đo tình cảm đời trước nữa.


Đời này, ta an phận làm muội muội ngươi, tận tâm tận lực phù tá ngươi chỉ vì ngươi là một Hoàng Đế nhân hậu, có thể bảo vệ tốt non sông này, cũng là vì chuộc lại sát nghiệp mà đời trước ta đã gây ra.

Cũng mong lúc này đây, ngươi ngàn vạn lần đừng làm ta thất vọng.
Ngày hôm sau Ninh Giấc tỉnh lại phát hiện mình đang nằm trong tảm điện! Hắn không khỏi híp mắt nhớ lại những chuyện xảy ra vào tối hôm qua.

Ninh Tương Y ôm lấy hắn an ủi, hắn khóc trong lòng nàng rồi sau dó ngủ quên mất, từng màn từng màn như thước phim quay chậm hiện len trong đầu hắn.
Mặt Ninh Giác bỗng chốc đỏ bừng lên! Hắn ta mới mười sáu tuổi, ngày thường cho dù hắn thành thục già dặn cỡ nào thì bản chất bên trong vẫn là một thiếu niên ngây thơ, thuần khiết như thỏ trắng.
Ninh Giác trằn trọc, lăn qua lăn lại không muốn xuống giường! Hắn ta hận không thể quên hết chuyện tối qua! Cuộc đời của hắn sao cỏ thể để lại vết đen như vậy! Hơn nữa đối tượng chứng kiến vẫn là muội muội hắn yêu thương nhất! Thế giới này làm sao vây?
Người khóc lóc trong lòng em gái tuyệt đối không phải là Ninh Giác hắn! Ninh Tương Y vừa bước vào liền thấy Ninh Giác đang phát điên.
“Sao vậy?” Vừa nghe thấy giọng nàng, sắc mặt Ninh Giác từ đỏ nhảy sang tím, trái tim lại còn đập thật nhanh! Chẳng lẽ hắn bị bệnh rồi? Đúng! Hắn nhất định là bị bênh rồi!
Ninh Tương Y mặc kệ chút tâm tư nhỏ đang muốn nổ tung như núi lửa bạo liệt của hăn ta.

Nàng đưa khăn lau mặt cho Ninh Giác, hắn thành thành thật thật mà lau mặt, cả quá trình tâm trí cứ như đang ở trong sương mù.
Thấy hắn như vậy Ninh Tương Y không khỏi cười thầm.

Cho dù tương lại bọn họ trở thành người khí phách hăng hái như thế nào thì hiện tại bọn họ cũng chỉ còn là những đứa trẻ mà thôi.