Kiếp Này Chỉ Nguyện Bên Người

Chương 80: “vừa Rồi Suýt Chút Nữa Là Ta Đã Bị Nổ Chết Rồi!”





Ninh Tương Y run run nói: “Thứ đồ này chỉ có ta là người hiểu rõ nhất! Uy lực của nó rất lớn, nếu dùng cho chiến tranh thì chắc chắn sẽ gây ra cảnh trăm họ lầm than!”
Nàng ngẩng lên nhìn mọi người, ánh mắt kiên quyết nhưng lại mang theo đau thương…
“Một khi rơi vào tay Hoàng đế, trải nghiệm cảm giác giết người trong chớp mắt, vì tất cả các bậc đế vương đều có ý muốn thâu tóm thiên hạ nên chắc chắn họ sẽ phát động chiến tranh.” “Nổ chết người khác cũng thôi đi, nhưng thành phần của loại thuốc nổ này không hề phức tạp, nếu như để người khác nghiên cứu chế tạo ra nó rồi sử dụng để chống lại chính chúng ta thì sao? Nếu như nó được dùng trong cuộc tranh quyền đoạt thế của các vị hoàng tử thì sao? Thử nghĩ xem, với uy lực của nó thì dù là sông núi hay cánh đồng tươi tốt cũng sẽ biến thành đống hoang tàn trong chớp mắt.
Một khi tạo thành kết quả không thể cứu vấn thì lúc đó mọi người sẽ không còn kiêng cử gì nữa, sẽ phát điên lên mà không quan tâm tới hậu quả.

Đến lúc ấy, các đội quân giết người tới đỏ mắt, dẫn tới cái chết vô tội của hàng ngàn, hàng vạn người, dân chúng lang bạt khắp nơi, nếu vậy thì ta chính là tội nhân thiên cổi” Khi nói chuyện, nàng vẫn quỳ trên mặt đất, chính nỗi thương tiếc trong mắt nàng đã lay động mọi người, tựa như nàng đã nhìn thấy thảm kịch máu chảy thành sông, nắm trong tay một thứ vũ khí sắc bén nhưng nàng chỉ muốn làm chuyện tốt, tạo phúc cho dân mà thôi.
Một người con gái nhưng lòng mang thiên hạ như vậy, vừa tìm được đường sống trong chỗ chết thì đã chật vật quỳ trước mặt họ, làm họ xấu hổ không thôi.
Chắc chắn Ninh Giác rất thất vọng.


Làm một vị Thái tử, chắc chắn hắn rất hy vọng rằng một thứ vũ khí như vậy có thể dùng cho nước mình, nhưng từng câu từng chữ Ninh Tương Y nói ra đã đánh động hắn.

Hắn không nỡ nhìn sông núi đổ nát, cũng không muốn ép buộc nàng làm bất kỳ chuyện gì, cho nên hắn thà rằng mình chưa từng nhìn thấy món đồ này.
Kiếp trước, cũng chính vì không khống chế tốt mới dẫn đến việc chiến loạn nổi lên khắp nơi, sinh linh lầm than.
Vốn dĩ Ninh Tương Y phát minh ra thuốc nổ là để dùng cho việc khai thác mỏ! Có điều, thành phần của thuốc nổ bị tiết lộ, rơi vào tay của Hoàng đế.

Trùng hợp là lúc đó nước Lâu Diệp tới xâm phạm lãnh thổ, Hoàng đế đã dùng thuốc nổ nên dễ dàng đánh thăng trận…
Nhưng cảnh đẹp không kéo dài được lâu, Ninh Kham nếm được lợi ích mà vẫn chưa cảm thấy thỏa mãn, ông ta muốn tiếp tục tiến lên phía bắc nhưng hậu viện lại xảy ra tranh chấp.

Các hoàng tử nhao nhao bạo động, chỉ trong vài năm ngắn ngủi, nào là tên gắn pháo, súng ngắn, súng thần công, mìn mọc lên như nấm sau mưa.


Đại Dục bị chia cắt hoàn toàn, bốn vị hoàng tử có thực quyền tranh chấp lẫn nhau, đánh nhau tới mức không thể ngừng lại! Bởi vì mất khống chế, Ninh Tương Y và Ninh Giác cùng nhau thủ vững hoàng thành, không còn cách nào khác nên chỉ có thể lấy bạo chế bạo! Một cuộc nội chiến kéo dài năm năm đã nổ ral Ninh Giác trấn thủ triều đình, còn nàng…
vung đao đến đâu, máu chảy thành sông tới đó, nàng chính thức trở thành một tên đao phủ xứng danh! Vậy nên nàng mới không muốn nhớ lại chuyện kiếp trước! Vậy nên nàng mới có thể dễ dàng tha thứ cho Ninh Giác, Ninh Úc như vậy! Bởi trong trong tiềm thức của mình, nàng cho rằng mình bị hành hạ tới chết là trừng phạt đúng tội, dù sao những người bị chiến tranh loạn lạc liên lụy đều có thể nói rằng họ đã chết trong tay nàng, tội nghiệt của nàng rất nặng! Quyền lợi lớn nhất của kẻ bề trên không phải là trừng phạt mà là khoan dung, vì thế nên kiếp này nàng chỉ muốn tha thứ cho mọi người, cũng là tha thứ cho chính mình! Sau đó, khi nàng đã thành công thì lại mất thêm năm năm nữa mới có thể thu dọn lại cảnh hoang tàn mà thuốc nổ đã gây ra.

Các nước khác nhân cơ hội xâm lấn, Đại Dục thừa thắng xông lên, dùng vũ khí vượt thời đại thâu tóm ba nước, thống nhất Trung Nguyên.
Nhưng ở thời điểm đó, trong nước xác người chất đống khắp nơi… Không biết phải mất bao nhiêu năm mới có thể phục hồi nguyên khí.
Khi nàng được lên làm hoàng hậu như ý nguyện thì nàng cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi, khoảng thời gian đẹp nhất của đời người đều dùng để giết người, khó trách sẽ bị người khác thừa cơ chen chân vào.
Nhưng mà nàng cũng thấy giận, đúng là nàng đã phát minh ra thuốc nổ nhưng lẽ nào tất cả mọi chuyện đều là lỗi của nàng sao? Nàng vốn muốn làm chuyện tốt, nhưng nếu không phải vì dã tâm của những gã đàn ông đó, cộng thêm cuộc nội chiến không cách nào khống chế, chém giết nhau đỏ mắt thì cục diện sau này cũng sẽ không tới mức không thể sửa chữa như vậy.
Tất cả các cuộc bạo loạn đều do nàng trấn áp từng chút một, nàng đã mất mười năm mới có thể dẹp yên cuộc đại chiến Trung Nguyên, vậy mà không một ai nhớ tới những việc tốt mà nàng đã làm, chỉ vì nàng là người đã đem nó tới thế giới này.
Bởi vậy sau khi ngưng chiến, vì chán nản nên nàng đã chắp tay nhượng lại quyền lực rồi bị Ninh Úc và Ninh Giác coi thường, làm cho nàng mất thực quyền, cũng do đó nên mới dẫn đến thảm kịch sau này.


Nhưng lần này, nàng sẽ không tái phạm sai lầm ấy một lần nữa! Nàng tin mình có năng lực bảo vệ món đồ này! Cho dù có người đỏ mắt thì sao chứ, bọn họ muốn cải thiện thuốc nổ để đạt được tiêu chuẩn như nàng đang có, chuyện này khó như lên trời.
Cùng một món đồ, tác dụng của của nó sẽ do người sử dụng quyết định, nếu dùng nó để giết người thì nó chính là công cụ giết người, nhưng nếu dùng nó để phát triển thì vậy nó chính là một vị thuốc tốt để cứu thế giới! Kiếp trước, thuốc nổ đã gây ra thảm kịch cho dân chúng, song kiếp này, nàng lại muốn dùng nó để tạo phúc cho thế giới! Vậy nên nàng lại nói: “Món đồ trong tay ta không chỉ có thể dùng để tu sửa kênh đào, nó còn có thể được sử dụng để khai thác mỏ, sửa đường! Tác dụng nhiều vô kể! Nó không phải chỉ dùng để giết người mà thôi.

Một ngày nào đó, khi phẩm chất, đạo đức và sự phát triển của người đời đạt tới tiêu chuẩn thì món đồ này sẽ tự nhiên xuất hiện, mà bây giờ nó bị cướp đi thì cũng chỉ dùng để giết người! Các ngươi muốn nhìn thấy cảnh tượng như vậy sao?!”
Nàng vừa quát, vừa dùng ánh mắt sắc bén nhìn mọi người! “Trả lời ta, Lý Kha, con trai của Hộ bộ Thượng Thư, Tần Thanh, con trai của Ung Quốc công, Ngọc Tử Thanh, cháu của Hình bộ Thượng Thư, cả Từ Nguyên, cháu trai Vĩnh Khánh Hầu! Các ngươi sẽ báo lại chuyện này cho gia tộc của mình sao?” Nàng gọi tên từng người, mà mỗi khi nàng gọi đến tên người nào thì người đó liền run lên.

Bọn họ đều có thân phận tôn quý, nhưng giờ lại sinh ra cảm giác sợ hãi chưa bao giờ có trước Ninh Tương Y, cảm giác này có lẽ ngay cả khi đối mặt với Hoàng đế cũng chưa từng xuất hiện.
Bọn họ chưa từng nghĩ tới việc bản thân sẽ sợ hãi một người nào đó, dù sao khi ở kinh thành thì họ đều là tiểu bá vương hô mưa gọi gió.

Có điều lúc này đây, khi bị nàng lạnh lùng gọi tên, lòng họ đã cảm thấy nao núng, cũng có cảm giác áy náy.

Một khi món đồ này bị người đời biết tới thì có thể tưởng tượng ra áp lực mà Ninh Tương Y sẽ phải đối mặt.

Nhưng dù vậy, vì để tu sửa kênh đào mà nàng vẫn phải lấy món đồ này ra, chuẩn bị tất cả mọi thứ để gánh chịu hậu quả.
Nàng là người tự tin như vậy, là người trước nay chưa từng có, cũng một lòng muốn làm chuyện tốt, biến một thứ vũ khí giết người thành một món lợi khí để phát triển! Một cô gái có thể vì mọi người mà mềm nắn rắn buông tới bước này, nếu bọn họ tố giác thì còn đáng mặt anh em không? Từ Nguyên là người đầu tiên đồng ý: “Công chúa yên tâm, dù Hoàng đế có biết thì tuyệt đối cũng không phải do Từ Nguyên ta nói ral” Tên mập hơi đau lòng: “Chúng ta cũng đồng ý, công chúa mau đứng dậy đi, người vừa ở dưới nước lên.” Lòng Ninh Tương Y mềm nhữn nhưng vẫn không hề động đậy, chỉ ngẩng đầu nhìn Ninh Giác.
Ninh Giác bất đắc dĩ, cưng chiều đỡ nàng dậy: “Chỉ cần là lời muội nói, Thái tử ca ca ta đều ủng hộ.” Vậy coi như đã đạt được thỏa thuận rồi! Ninh Tương Y lại nở nụ cười tươi tắn: “Chư vị không cần lo lắng, ta sẽ nghĩ cách che giấu, có loại thuốc nổ này trong tay thì trong vòng hai năm là chúng ta có thể mở được con đường thủy này.

Tới lúc đó nếu Hoàng đế có tức giận thì luật pháp cũng không trách tội số đông, ta sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ các ngươi, hơn nữa loại thuốc nổ này cũng là con bài ta dùng để thương lượng !”
Nàng nói chuyện hăng hái như vậy, liên tục tỏ vẻ nếu có hậu quả thì mình sẽ gánh chịu, rõ ràng nàng nhỏ hơn tất cả bọn họ nhưng lại có trách nhiệm tới vậy, họ không khỏi cưng chiều nhìn cô gái nhỏ này.

Nếu như có một ngày như vậy thật thì nhất định phải cùng nhau gánh chịu hậu quả, nếu không sao có thể coi là bạn bè được!