Kiếp Này Cho Chàng

Chương 8



8

Gần đây Thượng Kinh lại xảy ra chuyện mới.

Một là, sinh mẫu của thái tử là Văn phi nương nương bị bệnh nặng, ai cũng không được đến thăm, có tin tức nhỏ đồn rằng Văn phi nương nương phạm sai lầm lớn, tính mạng khó giữ, chỉ là rất nhiều suy đoán, ai cũng không biết chân tướng sự thật.

Hai là, trạng nguyên khoa cử năm nay Thẩm Quy Trì tài hoa hơn người, hoàng thượng mừng rỡ, nhưng hắn lại thỉnh cầu hoàng thượng tứ hôn cho hắn và trưởng nữ nhà Tống tướng quốc ở trên triều đường. Tiểu vương gia không vui, cũng lập tức cầu hoàng thượng tứ hôn cho hắn và nữ nhi Tống gia. Trò cười này khiến cho các vở kịch đầu đường cuối ngõ ở Thượng Kinh biểu diễn mối quan hệ yêu hận tình thù của ba người hơn một tháng.

Ngày đó ta cùng Lục Uyên đợi ở mật thất một hồi lâu, đến khi thân vệ của hoàng thượng đến cứu viện, mỗi người đều tôn xưng Lục Uyên một tiếng “tiểu vương gia”, quả thật là hoàng thượng thật lòng yêu thương chiếu cố vị đệ đệ này, nhưng Văn phi vẫn không an tâm, luôn muốn phế Lục Uyên.

Lúc đó ta quay đầu lại nhìn Lục Uyên, thấy thần sắc hắn là vẻ thản nhiên, ánh mắt nhìn ta lại nhu hòa. Hắn nhìn ta một hồi lâu, mới nâng cằm, quả quyết nói: “Tống Nhạn Thư, kiếp trước chúng ta, nhất định là duyên trời tác hợp.”



Ta không nhớ rõ, mơ hồ nhớ lại một bóng lưng khập khiễng, đi đứng khó khăn, nhưng lưng lại thẳng mà cao ngạo. Ta hình như nhớ rõ ta từng gọi hắn, người nọ quay đầu lại, sắc mặt lạnh lùng tái nhợt, trong đôi mắt đen nhánh lại giống như có tia sáng khẽ chuyển động, giống như là đang mong chờ cái gì đó. Mà ta lại cười khẽ một tiếng, kéo dài âm trào phúng, vô cùng kiêu căng nói “Vương gia què”.

Ta phục hồi tinh thần, cũng không biết vì cái gì mà ma xui quỷ khiến hỏi Lục Uyên: “Nếu ta đã gả làm thê tử cho người khác rồi thì sao?”

Lục Uyên suy nghĩ một chút về loại giả định này, hắn nhíu mày, nhưng vẫn trả lời ta: “Thà phá mười tòa miếu cũng không hủy một hôn sự.” Lục Uyên kéo dài giọng nói, đều là trêu chọc, nhưng cũng là vô số phong lưu, “Ta nhất định sẽ phá một trăm tòa miếu, để hủy một mối hôn sự của nàng.”

Ta lại hỏi: “Nếu chân chàng bị què, đi đứng khó khăn thì sao?”

Hắn dần không cười nữa, mơ hồ lộ ra một phần u ám. Ta lại hỏi: “Nếu đúng lúc đó ta cười nhạo chàng một câu “Vương gia què”, cực kỳ xem thường chàng thì sao?”

Lục Uyên nhẹ giọng nói: “Vậy ta sẽ khó tránh khỏi thất ý tự ti, không thoải mái như hôm nay, lại khó tránh khỏi đau lòng mà thích nàng, chỉ là không dám đến gần nửa phần. Hẳn là rất đau đớn.”

Ta cũng không biết nên nói những điều này như thế nào, giống như trong kiếp trước quả thật như vậy, ta nói: “May mà là kiếp này.”

May mà là kiếp này, phần lớn tiếc nuối đều đã không còn nữa.

Kỳ thật, sau khi Thẩm Quy Trì được trọng dụng, hắn lại đến Tống phủ tìm ta một lần, hắn được thánh thượng giao trọng trách, cửa phủ Tống gia cũng không dám ngăn cản hắn nữa. Trông hắn càng lúc càng tiều tụy hơn, ta từng nói với hắn, nguyện cho hắn tiền đồ vạn dặm, bây giờ xem ra, tiền đồ vạn dặm đối với hắn mà nói, cũng không phải là một lời chúc phúc.

“Chuyện ta hối hận nhất trong đời, chính là từng cưới nữ tử mình yêu thương, thành tâm cưới nàng ấy vào cửa, nhưng trong đêm thành hôn, lại không đi mở khăn trùm đầu của nàng ấy, cũng chưa từng vén rèm vàng cửa phòng nàng ấy.” Lúc Thẩm Quy Trì nhìn thấy ta, câu đầu tiên hắn nói chính là như vậy, khuôn mặt hắn tái nhợt.

Từ lần ta nhiễm phong hàn mùa đông, mơ hồ cảm thấy mình đã quên một số chuyện, hiện tại lại càng không thể nhớ được, nhìn thấy hắn thống khổ như thế, nửa chữ cũng đều nghe không hiểu, ta lấy làm lạ hỏi: “Ngươi cưới thê từ khi nào? Sao ta thậm chí không nghe thấy một tiếng gió nào?”

Thẩm Quy Trì khẽ mở to hai mắt, trên mặt mất hết huyết sắc, không nói nên lời một hồi lâu, rất lâu sau hắn mới dở khóc dở cười nói: “Hoá ra, chỉ có một mình ta nhớ nỗi đau này, vậy ta nên đi tìm sự tha thứ của ai? Cả đời này của ta có thể tìm được sự tha thứ của ai đây?”

Thứ đau khổ nhất trên đời chẳng qua chỉ là sự hối hận đến tận cùng, đau đến tận xương tủy, lại phát hiện chỉ có bản thân mình mới có thể gặm nhấm nỗi đau này, ai cũng đều không tha thứ cho hắn. Không có ai vì hắn mà vượt ngàn dặm tìm y, không có ai vì hắn mà thắp một ngọn đèn vào ban đêm, không có ai vì hắn mà nán lại ở nơi suy tàn. Lương nhân trên thế gian này vốn không nhiều lắm, mất đi một Tống Nhạn Thư có một không hai, ai có thể bù đắp được nguyên vẹn như vậy?

Một nhi lang tốt đẹp, sống lưng lại chùng xuống, người đọc sách coi trọng thể diện, hắn lại rơi lệ từ đôi mắt kia, một giọt cũng không nhiều, nhưng lại là m.áu từ trong lòng rơi xuống.

Ta thật sự nghe không hiểu lời hắn nói, nghe hắn nói lộn xộn lặp đi lặp lại, vặt vãnh nghe một chút, khó tránh khỏi giải phiền cho hắn: “Oán ngẫu khó thành, luôn là lỗi của cả hai bên.”

*Oán ngẫu (怨偶): Phu thê bất hoà; phu thê không hoà thuận.

Thẩm Quy Trì lại phun ra một ngụm m.áu, cười bi thảm: “Không, vạn lần đều là lỗi của ta.”

Ánh mắt hắn nhìn ta thật sự rất phức tạp, ta lại lo lắng cho thần trí của hắn, gọi mấy thị vệ đưa hắn trở về, ta đứng ở cửa Tống phủ nhìn hắn đi xa.

Cuối con đường dài, có một người mặc tử y cưỡi ngựa đi đến, nhiều người như vậy, trong mắt ta lại chỉ nhìn thấy một mình hắn. Dáng vẻ ngân yên bạch mã, đến sắc xuân tháng ba cũng đều phải nhường cho hắn vài phần đắc ý.

Hắn từ xa đến gần, ghìm dây cương ở trước tượng sư tử đá của Tống phủ, Lục Uyên ngồi trên ngựa, mặt trời chói lọi ở trong mắt hắn. Hắn mở tấm lụa gấm vàng rực trong tay ra, rõ ràng là một đạo thánh chỉ tứ hôn. Hắn trấn định nhìn ta, còn chói mắt hơn cả mặt trời, hàm chứa nụ cười lưu luyến.

Hắn nói: “Tống Nhạn Thư, chỉ luận kiếp này, nàng phải gả cho ta rồi.”

Ta cũng cười, đáp: “Được.”

Cũng nên như vậy, kiếp này cho chàng, tiểu vương gia.

Chuyện cũ tiền trần đã không còn nữa, sau này mỗi một ngày đều là cuộc sống mới.

TOÀN VĂN HOÀN.