Ba giờ sáng anh mới đi ngủ được, nhưng bảy giờ sáng anh đã tỉnh dậy rồi, ở nước ngoài gần một tháng, anh vẫn chưa điều chỉnh được do chênh lệch múi giờ.
Dù không ở nhà, nhưng ngày nào anh và cô cũng nhắn tin, goin điện trò chuyện, anh biết cô sẽ thức dậy vào lúc bảy rữoi sáng. Sau đó dùng bữa rồi đến tập đoàn Lý thị làm việc.
Ngắm cô vẫn trong trạng thái ngủ say một lúc, anh dậy vệ sinh cá nhân rồi thay đồ. Tập đoàn vẫn còn rất nhiều việc, anh không để cho bản thân ngày nghỉ nào được.
Đúng bảy giờ rưỡi, chuông báo thức quen thuộc từ điện thoại kêu lên. Cô lười biếng vươn vai, uốn éo cơ thể trong chăn một lúc rồi mới không tự nguyện mà ngồi dậy, hai mắt vẫn díp chặt.
Theo thói quen xuống giường, vào nhà tắm, lấy kem đánh răng trong khi hai mât vẫn chưa mở nổi. Giường như cô đã quên đêm qua anh đã về.
Vậy nên lúc cô thay xong đồ, cầm túi xách xuống dưới nhà, cơ thể uể oải cứ thế đổ lên ghế sô pha. Chờ thím Vương làm xong bữa sáng rồi nhắc cô ăn như mọi khi.
Từ lúc cô đi xuống anh vẫn nhìn theo từng động tác của cô. Thấy sự hồn nhiên vô tư của cô, ánh mắt anh càng thêm dung túng, yêu chiều.
Còn chưa kịp nằm yên trên ghế, một mùi thơm khác biệt mọi ngày bay đến mũi cô, bụng cô rột rột một trận biểu tình.
[ Đói quá] cô chẹp chẹp miệng thầm nghĩ trong lòng.
Vậy là không cần chờ gọi, cô lấy chỗ sức lực còn lại lao nhanh vào bếp. Nhưng cảnh tượng trong bếp làm cô ngẩn người.
Amh trong chiếc sơ mi đen, cùng chiếc quần âu cắt may riêng vừa vặn, làm bật lên dáng người 1m87 đẹp mắt, vai rộng, eo thắt.
Trên người còn mặc chiếc tạp dề, một tay cầm vung, một tay cầm muôi, đang thử độ mặn nhạt của nước.
Một bức tranh hoàn mỹ vào buổi sáng, khiến cô nhìn đến mức sắp chảy cả nước miếng.
Anh quay ra nhìn thấy dáng vẻ nhìn đến mê mẩn của cô thì thấy vô cùng thoả mãn.
''Anh đang nấu mỳ, sắp xong rồi, em ngồi đó chờ một chút nữa nhé''
''Thím Vương đâu rồi, sao lại là anh nấu bữa sáng''
''Anh muốn nấu cho em, trình độ nấu ăn của anh cũng được lắm''
''Anh biết nấu ăn sao, học từ bao giờ vậy''
''Khi còn ở nước ngoài, không thích trong nhà có người khác, nên tự học nấu''
''Ồ''
Anh bê ra hai bát mỳ nóng hổi, mắt cô bỗng sáng rực '' Là mỳ bò''
Anh còn biết cô thích ăn mỳ bò, phải dùng thịt bò ba chỉ, thái lát mỏng nữa. Cô nhìn bát của mình, rồi lại nhìn bát của anh xanh rực một màu hành.
Anh còn biết cô không thích ăn hành nữa. Dù tiếp xúc chưa lâu nhưng anh lại biết rất nhiều sở thích của cô.
Cô thấy áy náy vì minh chưa biết gì về anh cả. Trong lòng càng thêm quyết tâm phải đối xử với anh càng ngày càng tốt.
Đang suy tính trong lòng thì bỗng một bàn tay vươn đến, chạm nhẹ khoé môi cô, lau đi vệt nước canh
''Nghĩ gì vậy, đang ăn cũng không tập trung. Ăn xong đi, anh đưa em đến công ty nhé''
''Được''
Hai người sau đó đều im lặng ăn xong bữa sáng.
Hôm nay anh không gọi tài xế, tự mình lái xe đưa cô đi làm.
''Em đã quen với công việc chưa''
''Cũng vẫn được, bình thường em cũng chỉ được giao cho những công việc đơn giản thôi. Hơi nhàm chán một chút nhưng cũng ổn''
''Nếu em thấy đi làm mệt mỏi quá thì cứ ở nhà, đi dạo, mua sắm, anh vẫn coa thể nuôi được em''
''Không đâu, em không muốn ở nhà làm một con sâu''
Anh bật cười:'' Làm sâu sao''
''Chính là một con sâu vô dụng chỉ biết đục khoét. Công việc của em cũng rất đơn giản mà, giờ nghỉ còn có thể xuống tìm Giang Di, tán chuyện cùng đồng nghiệp, cũng rất thú vị''
Cả đường đi cô cứ ríu rít kể cho anh nghe về chuyện thú vị ở công ty. Bất giác đã đến cửa, cô hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn lấy dũng khí quay sang, hôn một cái lên má anh rồi chạy thật nhanh vào cửa.
Anh lắc đầu cười bất lực một cái rồi khởi động xe định về công ty của mình. Điện thoại bỗng rung báo tin nhắn mới
[Trả thù lao vì đã nấu bữa sáng cho em. Hẹn tối gặp ở nhà]