Quý Thừa An điên cuồng lao trong màn đêm, một đường chạy về phía tổ chức.
Người đang điên cuồng còn có cả Lý Chí Dương. Anh ta thương yêu cô em gái này như nào, cả thiên hạ đều biết.
Em gái của anh lương thiện như vậy, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì cả.
Buổi tối mua đông, không ai muốn bước chân ra khỏi cửa, ngoài đường người thưa thớt, có hai chiếc siêu xe phòng như bay.
Hai người cùng lúc đến tới tổ chức. Nơi đây là tập hợp đội viên hoạt động trong nước, vô cùng bí mật.
Sau đó hai người cùng đồng thanh một câu hỏi
''Tìm thấy người chưa.''
Mọi người đều đang sứt đầu mẻ trán, tìm kiếm tung tích cô chủ, cũng có thể gọi là mợ chủ.
''Hệ thống camera giám sát đường phố có chút phức tạp, bọn em đang cố hết sức để lần dấu vết. Camera gần cổng khi biệt thự cho thấy, gần một tiếng trước cô chủ đã xuống taxi ở cổng khu. Sau đó bị bắt lên một chiếc xe, xe đó chạy về phía ngoại thành.''
Hắn nhuốt nước bọt nói tiếp:'' Đường khu nội thành rất phức tạp. Hệ thống đường như mạng nhện, lại ít camera. Giờ chúng em chỉ xác định xe đã đi về hướng đó, còn vị trí chính xác thì phải tới tận nơi, lần theo dấu vết để tìm. Nhưng giờ trời tối, thời tiết khắc nghiệt, dấu vết có thể không rõ ràng, chỉ có thể cố gắng hết sức.''
''Lập tức xuất phát, đêm nay không tìm được cô ấy, tất cả cùng chịu phạt.''
Mọi người không chút chậm trễ. Lao nhanh ra hàng xe việt dã trong hầm chứa, đích đến là ngoại thành.
Nhất định tìm được cô chủ, xử lý hết đám khốn có mắt không tròng.
Đám người làm việc chuyện nghiệp, không thể rầm rộ, ảnh hưởng người dân xung quanh, có thể còn khiến đám người xấu phát giác, đem cô chủ chạy trốn.
Trời vừa tối đen vừa lạnh, nhưng không một ai kêu ca một câu nào, kiên nhẫn tìm kiếm từng dấu vết, sợ mình bỏ qua chi tiết nào đó.
Quý Thừa An và Lý Chí Dương mặc đồng phục của căn cứ, hai thân ảnh cao to, trùm một màu đen như hoà lẫn vào trong bóng đêm.
Tâm trạng từng người nặng nề, đè nén cảm xúc tàn ác như muốn giết người.
Tìm kiếm đến hơn 6h sáng, mọi người tìm được đến một ngôi nhà ngói bình thường. Nhìn từ ngoài vào không có vè gì là bất thường.
Nhưng mọi dấu vết đều dẫn đến ngôi nhà này.
Vết kéo lê như ẩn như hiện trước cảnh cổng lộ vẻ bất thường.
Lý Mộng Nghiên đã bị đưa đến đây từ tối hôm qua. Dưới tác dụng của thuốc mê nên cô vẫn chưa tỉnh.
Hạ Lâm Tuyết muốn chờ cô tỉnh dậy rồi bắt đầu hành hạ, ép cô phải ly hôn với Quý Thừa An. Cô nhắc đồng bọn trông chừng kĩ, chờ cô ta tỉnh dậy sẽ từ từ dạy dỗ.
Hạ Lâm Tuyết quen giấc, đúng 6h sáng tỉnh dậy. Giờ này Lý Mộng Nghiên cũng đã tỉnh lại, cơ thể vì sợ sệt mà co rúm lại một góc.
Tay bị trói ra sau, không thể ôm bảo vệ bụng, nên chỉ có thể co người lại, muốn bảo vệ bảo bảo trong bụng mình.
Cô không la hét, vì biết nếu đã bị bắt cóc, đám bắt cóc sẽ không nhốt cô ở một nơi mà có thể hét gọi người khác.
Hạ Lâm Tuyết từ cửa bước tới, môi nợ một nụ cười nham hiểm.
Lý Mộng Nghiên nhìn thấy cô ta cũng không tỏ ra bất ngờ. Từ lúc cô tai nạn tỉnh lại, cũng chỉ có Hạ Lâm Tuyết coa địch ý với cô.
Mọi người xunh quanh đều nói từ trước cô sống ôn hoà, mọi người đều thích cô.
''Tôi rất tán thưởng cô đó, bị bắt đến đây mà vẫn có thể bình tĩnh được nhue vậy.''