Ở ngự hoa viên, đình viện Hoàng hậu đanh cùng Quý phi trò chuyện nhưng nếu ai để ý kỹ liền biết rằng Quý phi từ trước đến nay không tôn trọng hoàng hậu nhưng bây giờ lại cùng người trò chuyện không phải quá mức đáng nghi rồi sao
“Tỷ tỷ nhìn xem hôm nay trời có phải rất đẹp không”
Hoàng hậu trong lòng thầm khinh bỉ, trời vừa mới ngưng tuyết lạnh như vậy thì đẹp chỗ nào, vốn dĩ đối với vị Quý phi này Hoàng hậu ban đầu không hề có ác ý chỉ là sau này từ khi nàng ta từ chức vị nhỏ nhoi leo lên thành Quý phi thì hoàn toàn thay đổi, tính tình kiêu ngạo chẳng xem ai ra gì, xuất thân hèn mọn nhưng lại dám lên mặt với một người xuất thân cao quý như nàng Hoàng hậu đương nhiên xem thường Quý phi vô cùng
“Quý phi hôm nay lại có nhã hứng mời ta đến ngự hoa viên e là không đớn giản”
“Tỷ tỷ sao lại nghi ngờ lòng tốt của ta vậy chứ”
Quý phi cười nhẹ nhàng nhưng trong lòng thầm mắng Hoàng hậu thật là thông minh quá rồi đấy, biết được ý định trong lòng nàng ta
“Ta cùng ngươi ở đây không có người ngoài ngươi không cần phải giả vờ như vậy, rốt cuộc ngươi muốn gì”
Quý phi liền cười lớn
“Ta muốn gì sao, đương nhiên là muốn vị trí hoàng hậu của ngươi rồi, nếu như năm đó ngươi sinh tên kia mà chết thì vị trí hoàng hậu đã là của ta, nhưng không sao bây giờ nhìn thấy ngươi bị phế truất còn vui vẻ hơn ngươi chết nữa”
Quý phi vừa ngồi liền ngã người ra sau ý định rơi xuống bên dưới hồ nước băng trong hồ chỉ vừa mới kết chỉ cần một lực nhẹ nhất định sẽ vỡ ra, Hoàng hậu lúc này mới hiểu ra ý định của cô ta, đưa tay muốn kéo cô ta lại nhưng không được
Đúng lúc này Ngôn Tuấn Hàn lao đến dùng một lực đẩy nàng ta trở lại trên đình viện khiến này ta ngã xuống bên dưới liền chảy ra một dòng máu đỏ, Ngôn Tuấn Hàn cũng vì vậy mà bản thân ngã xuống hồ nước
Tại Chính Hiên cùng Tôn Tình và Dinh Lâm không kịp phản ứng đến khi nghe được một tiếng ùm thật lớn mới nhận ra Ngôn Tuấn Hàn cư nhiên rơi xuống hồ băng rồi, Tại Chính Hiên lập tức lao xuống dưới
Không biết có phải là quá trùng hợp hay không lúc này cả Ngôn Tuấn Vỹ, Ngôn Đình Anh và Hoàng thượng đều tới, Hoàng thượng nhìn thấy Quý phi ngã ở đó bên dưới chảy máu rất nhiều rồi nhanh chóng gọi thái y đến sau đó đưa mắt nhìn Hoàng hậu
Cùng lúc Ngôn Tuấn Vỹ nhìn thấy Tôn Tình nhưng lại không thấy Ngôn Tuấn Hàn liền lo lắng
“Hàn nhi đệ ấy đâu”
“Vương gia….vương gia vì cứu Quý phi mà ngã xuống hồ băng rồi”
Ngôn Tuấn Vỹ nghe vậy liền muốn lao xuống nhưng lại bị các thái giám ngăn cản, hắn bây giờ thân là thái tử không thể có mệnh hệ gì được
“Người đừng manh động, Tại thị vệ hắn đã lao xuống dưới hồ cứu vương gia”
Tôn Tình nói sau đó thầm mong vương gia đừng xảy ra chuyện gì nếu không nàng nhất định sẽ thay vương gia xử lí Quý phi khiến nàng ta sống dở chết dở
Tại Chính Hiên lao xuống hồ liền cố gắng tìm kiếm Ngôn Tuấn Hàn, hắn biết một chuyện Hàn nhi của hắn bơi rất dở, đúng hơn gần như không biết bơi hơn nữa y lại sợ lạnh, bây giờ lại rơi xuống hồ băng này nhất định sẽ không thể bơi được, càng lặng sâu thì càng lặng hơn, Tại Chính Hiên cũng sắp không còn chịu được
Dinh Lâm ở trên này lo lắng chủ tử xảy ra chuyện liền lập tức lao xuống hồ tìm kiếm hai người, Ngôn Tuấn Vỹ vô cùng lo lắng lập tức sai người về đông cung mang Huỳnh Liên đến đây nhanh chóng
Hoàng thượng lúc này mới để ý đến động tĩnh bên này, hỏi thái giám thái giám liền bảo Lục vương gia rơi xuống hồ băng, người lập tức cho các thị vệ thái giám khác cùng lao xuống tìm kiếm, chuyện này cho dù là gì thì tính mạng của Ngôn Tuấn Hàn cũng không thể xảy ra bất trắc được, y chính là hoàng nhi mà người yêu thương nhất
Ngôn Đình Anh ở một bên xem náo nhiệt, chỉ là hắn không nghĩ Ngôn Tuấn Hàn lại đúng lúc đến như vậy hơn nữa bây giờ không thể hạ được hoàng hậu còn khiến cho hoàng thượng vì đau lòng Ngôn Tuấn Hàn chắc chắn sẽ điều tra rõ việc này e rằng không xong, hắn nhìn sang Hạ Đinh bên cạnh, Hạ Đinh liền gật nhẹ đầu, Ngôn Đình Anh liền cảm thấy yên tâm hơn, Hạ Đinh ở đây không có việc gì hắn phải lo cả, chỉ là mẫu thân quá ngu ngốc ngay cả một việc đơn giản như vậy cũng không thể kéo hoàng hậu vào bây giờ còn lấy được sự thương cảm của Hoàng thượng, quá vô dụng rồi
Tại Chính Hiên rốt cuộc cũng nhìn thấy Ngôn Tuấn Hàn, hắn vươn tay kéo lấy Ngôn Tuấn Hàn vô cùng cẩn thận nhưng sức hắn bây giờ cũng không thể nữa, nhưng hắn lại không muốn buông tay y ra, đúng lúc này Dinh Lâm cũng nhìn thấy được chủ tử của mình, biết người đã sắp đuối sức liền nhanh chóng đến kéo lấy tay Tại Chính Hiên cố hết sức bơi lên trên bờ
Lúc lên gần đến bờc các thị vệ thái giám liền thấy được nhanh chóng đến giúp, Ngôn Tuấn Hàn lúc này đã hôn mê không biết gì nữa, Tại Chính Hiên thì vẫn còn giữ được lý trí, hắn lo lắng nắm chặt tay Ngôn Tuấn Hàn
Huỳnh Liên cũng nhanh chóng đến nơi này, nhìn thấy Ngôn Tuấn Hàn nằm đó liền nhanh chóng cởi áo choàng của mình ra phủ lên người Ngôn Tuấn Hàn để giúp y giữ ấm
“Mau đưa y đến về cung nhanh lên, còn nữa chuẩn bị nước nóng, cùng y phục đủ ấm”
Ngôn Tuấn Vỹ nghe Huỳnh Liên nói liền nhanh chóng sai người mau chuẩn bị, Tại Chính Hiên vốn muốn bế Ngôn Tuấn Hàn nhưng hắn hiện tại chả khá hơn Ngôn Tuấn Hàn là bao nhiêu, Dinh Lâm ở một bên đỡ hắn, Ngôn Tuấn Vỹ bế lấy đệ đệ mình nhanh chóng rời đi
Hoàng hậu cũng theo sau, Hoàng thượng sớm đã ở chỗ Quý phi nhưng vẫn căn dặn người nhất định phải bẩm báo cho mình biết tình trạng của Ngôn Tuấn Hàn
Huỳnh Liên lúc này thật sự không thể bình tĩnh nữa, mạch đập của Ngôn Tuấn Hàn yếu ớt như vậy, ngay cả bản thân là thần y đi chăng nữa muốn cứu Ngôn Tuấn Hàn cũng không phải dễ dàng, Huỳnh Liên liền nhìn sang Tôn Tình sau đó nói vào tay nàng, Tôn Tình liền hiểu lập tức rời cung theo lời Huỳnh Liên nói viết thư mời Tống Kỳ Nam đến, chỗ của Tống Kỳ Nam nhất định có thứ giúp cho Ngôn Tuấn Hàn có thể qua khỏi được, bây giờ Huỳnh Liên chỉ cố gắng hết sức giúp Ngôn Tuấn Hàn cầm cự đợi Tống Kỳ Nam đến
Chu Đình ở trong phủ cả ngày cũng có chút nhàm chán, vừa bước ra ngoài liền thấy bộ dạng vội vã của Tôn Tình, hỏi ra thì biết Ngôn Tuấn Hàn xảy ra chuyện, hắn bảo Tôn Tình trở lại cung chăm sóc Ngôn Tuấn Hàn, bản thân sẽ nhanh chóng gửi thư đến Tống Kỳ Nam vì hắn biết Tống Kỳ Nam vừa đến Bình Thiên quốc, đang ở Lam Ninh trấn