Tôn Tình nói, bên cạnh là Viên Trình Nam và Kim Hoa An còn có Phan Mạch, bốn người vừa ra ngoài làm việc điện hạ giao trở về liền nhìn thấy một màn này, quả là không biết sống chết còn muốn gây sự với điện hạ của bọn họ thật chán sống
Đám người liền cảm thấy được sát khí đằng đằng liền đứng lên, người được gọi là lão đại lúc nãy cũng nhíu mày xem ra bọn họ đụng phải nhân vật không tầm thường rồi
“Tôn Tình không được vô lễ”
Tôn Tình liền lui lại
“Các vị thứ lỗi, nô tì của ta có chút thất lễ”
“Công tử không nên nói vậy bọn ta mới là người thất lễ”
“Không biết cao danh quý tánh của vị công tử đây là gì”
“Ngài cứ gọi ta là Tuấn công tử, hiện tại khách điếm này đã được ta bao trọn không còn phòng trống xin lỗi các vị”
Ngôn Tuấn Hàn mỉm cười sau đó nhìn sang Tôn Tình, Tôn Tình đương nhiên hiểu ý mà đi theo sau y, đám người kia liền nhìn nhau sau đó rời đi, xem ra người này không thể đắc tội được, hơn nữa bọn họ không muốn gây sự ở nơi này
“Tôn Tình đi tra xem bọn họ là ai, ngươi với Trình Nam cùng đi, Hoa An theo ta trở về phòng, Phan Mạch canh chừng cẩn thận chút, à mà Huỳnh Liên đâu”
“Bẩm điện hạ Huỳnh thái y nói rằng không khí bên ngoài ôi bức không thích hợp nên đều ở trong phòng”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu vốn dĩ cũng biết rõ tính tình của Huỳnh Liên nên không hỏi nhiều nữa
Kim Hoa An theo y đi vào trong phòng liền nhìn thấy Chu Đình và Tại Chính Hiên
“Tuấn Hàn đám người đó có phải có vấn đề gì không, nhìn kỹ lại không giống đến tìm ta a”
“Bọn họ giống như không rõ tình hình của Bình Thiên quốc, nếu là quan binh đương nhiên sẽ biết, người trong giang hồ càng biết rõ hơn nơi đây là do ai quản, làm sao dám đến đây gây sự”
Chu Đình gật đầu, quả thật danh tiếng ma giáo ở trong giang hồ không tầm thường, ở Bình Thiên quốc này ai cũng sẽ nghe qua việc này, trừ khi bọn người này không phải người của Bình Thiên quốc
“Là ngoại tộc sao”
Tại Chính Hiên nói
“Ta không chắc nhưng nhìn bọn họ có thể là vậy, nếu là thương nhân đương nhiên xuất hiện ở đây cũng là bình thường không hiếm lạ nhưng bọn họ không giống thương nhân”
Chu Đình gật đầu, đám người này tỏ ra sát khí như vậy làm sao có thể là thương nhân được
“Hoa An ngươi lúc nãy có quan sát bọn họ không”
“Bẩm điện hạ thứ cho ta nói nhưng ta cảm giác bọn họ giống người của địch quốc, ta may mắn được gặp qua người của địch quốc khi còn ở câu lang viện, ta nhìn thấy bọn họ lúc đó trên đường được gọi đến chỗ Chu công tử”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu, Địch quốc thủ đoạn và tham vọng vô cùng lớn, trước giờ chưa từng các nước khác có giao tình hơn nữa thương buôn địch quốc cũng không thường xuyên đến các nước khác, một đám người địch quốc đột nhiên xuất hiện ở một trấn như vậy thật khiến người ta chú ý mà
“Ta cảm thấy chuyện này không ổn, tạm thời chúng ta không nên làm bất cứ hành động gì khiến bọn họ chú ý đến, ta sẽ gửi thư về cho Tuấn Vỹ”
Tại Chính Hiên nói, vốn dĩ đụng độ Địch quốc là chuyện chưa từng phát sinh, xem ra đời này có nhiều thứ thay đổi hơn so với dự định của hắn rồi, chỉ là Địch quốc là mối hoạ không hề nhỏ không thể xem thường được
“Ta đã sai Tôn Tình đi tra về bọn họ một chút, bọn họ có thể tiến vào Bình Thiên quốc mà không ai hay biết xem ra là có người bên trong hỗ trợ rồi đây”
“Tuấn Hàn ngươi cẩn thận a”
Ngôn Tuấn Hàn gật đầu, xem ra vừa dè chừng đám người Địch quốc vừa phải thu thập chứng cứ hối lộ của nhà ngoại Ngôn Đình Anh không dễ dàng rồi đây
“Ngươi trở về phòng nghỉ ngơi trước đi”
Chu Đình gật đầu, hắn cũng không muốn ở đây làm phiền Ngôn Tuấn Hàn hơn nữa những chuyện này không nằm trong phạm vi hắn có thể quản được
Sau khi Chu Đình đi, Kim Hoa An cũng được Ngôn Tuấn Hàn cho lui ra ngoài, trong phòng chỉ còn hắn và y, Tại Chính Hiên cũng im lặng quan sát nét mặt của Ngôn Tuấn Hàn
“Tình hình này ngày mai không thể ra ngoài trấn vẽ tranh được rồi”
Ngôn Tuấn Hàn thở dài nói
“Thật tiếc a, tranh vẫn chưa vẽ xong, nếu người muốn lần sau ta đưa người đến đây vẽ tranh”
Ngôn Tuấn Hàn liền cười, có thể có lần sau sao, y cũng muốn nói nhưng lại im lặng
“Kẹo hồ lô lúc nãy ta làm rơi rồi, có thể ra ngoài mua lại một xâu không”
Tại Chính Hiên bất ngờ sau đó liền gật đầu
“Ta ra ngoài mua cho người”
Tại Chính Hiên nói xong liền đi, Ngôn Tuấn Hàn nhìn bóng dáng người ra ngoài sau đó liền lấy cái lọ trắng lần trước Huỳnh Liên mang đến, lấy ra một viên đan sau đó liền nuốt vào trong, thật sự mùi vị đang dược này thật tệ mà y chẳng thích chút nào, nhưng y biết đang dược này chỉ là cầm cự mà thôi bệnh này ngay cả truyền nhân của thần y như Huỳnh Liên còn không tra ra được thì làm sao có thể trị được, lúc phát hiện ra tình trạng bản thân Huỳnh Liên cũng đã nói cùng lắm y chỉ sống được ba đến năm năm mà thôi, nếu như không tra được đây là bệnh gì thì chỉ có một con đường là chết mà thôi
Kiếp trước một phần vì muốn trả lại tất cả những gì bản thân y và phụ hoàng nợ Tại gia, nợ Tại Chính Hiên, một phần là y biết bản thân không còn có thể sống được bao lâu nữa cho nên y mới làm như vậy nhưng kiếp này mặc đu sống lại nhưng y vẫn là số mệnh của kiếp trước vẫn không tránh khỏi sinh tử được
Chỉ là kiếp này y muốn bảo vệ những người kiếp trước vì y mà phải hy sinh, cũng như không muốn thảm cảnh kiếp trước lập lại mà thôi
Ngôn Tuấn Hàn thở dài, quả thật y vẫn vô dụng đến hiện tại nhiều việc xảy ra y còn không thể hiểu được huống hồ gì thay đổi đây
Tại Chính Hiên trở về nhìn thấy Ngôn Tuấn Hàn trên mặt đều là lo âu cùng suy tư liền muốn vươn tay ôm lấy người vào lòng nhưng sau đó liền sựng lại, hắn lấy tư cách gì ôm lấy y đây hơn nữa hai người chỉ vừa có một chút tốt lên một chút hắn không muốn phá hỏng
Tại Chính Hiên bước đến đưa trước mặt Ngôn Tuấn Hàn, đem xâu hồ lô đưa ra, Ngôn Tuán Hàn nhìn thấy xâu hồ lô liền nhìn hắn, cảm giác như nhìn thấy Tại Chính Hiên lúc nhỏ vậy, bất giác liền mỉm cười
Tại Chính Hiên liền đơ ra, đã bao lâu hắn chưa nhìn thấy Ngôn Tuấn Hàn mỉm cười nhìn hắn, đã bao lâu rồi hắn cũng không nhớ được nhưng nhìn thấy nụ cười của y dành cho hắb tim hắn liền đập mạnh