Tại Chính Hiên vẫn kiên trì suốt nhiều ngày liền quỳ trước cửa chỉ mong Ngôn Tuấn Vỹ cho mình được thăm mộ của Ngôn Tuấn Hàn, đến cùng Ngôn Tuấn Vỹ vẫn để hắn đến mộ của Ngôn Tuấn Hàn
Ngôi mộ đơn sơ, giữa trời tuyết, Tại Chính Hiên đã nhiều ngày liền quỳ trong tuyết lúc đứng dậy có chút khó khăn, khi nhìn thấy mộ trên đó có tên Ngôn Tuấn Hàn trong lòng hắn liền đau nhói
Người ta nói đáng sợ nhất không phải là yêu nhau rồi chia xa, hoặc phản bội mà đáng sợ nhất là khi hai người âm dương cách biệt
Tại Chính Hiên thật sự rất hối hận, hắn hối hận vô cùng, nếu lúc đó hắn không tạo phản nếu lúc đó hắn không chối bỏ tình cảm của mình đối với Ngôn Tuấn Hàn, nếu lúc đó hắn dẹp bỏ hết thù hận thì cả hai có phải sẽ có thể ở bên nhau hay không, có phải sẽ không âm dương cách biệt hay không
Tại Chính Hiên hắn quỳ trước mộ của y, bàn tay nhẹ nhàng chạm lên dòng chữ khắc trên đó, từng đoạn ký ức cứ lùa về, những ký ức khi bọn họ còn nhỏ, những ký ức khi Ngôn Tuấn Hàn làm hoàng đế, mọi thứ như dần hiện ra rõ, Tại Chính Hiên hắn khóc
Đúng vậy Tại Chính Hiên rốt cuộc cũng không chịu được mà khóc lớn, tất cả đều tại hắn, đều là do hắn, hắn có lỗi với y, nếu có kiếp sau hắn thật sự mong muốn sẽ bù đắp tất cả cho Ngôn Tuấn Hàn, ngay cả mạng của hắn cũng được, chỉ cần Ngôn Tuấn Hàn bình an là được
Trở lại với thực tại, Tại Chính Hiên ngắm nhìn người nằm trên giường, hắn biết Ngôn Tuấn Hàn vẫn còn tình cảm với hắn, nếu không sẽ không biểu lộ vẻ mặt lo lắng cùng hoảng sợ khi hắn bị thương
Trước khi ngất đi hắn đều thấy rõ tất cả, hắn chấp nhận bản thân bị thương cũng nhất định bảo vệ Ngôn Tuấn Hàn
Ngôn Tuấn Hàn cảm nhận được hơi ấm bên người liền từ từ mở mắt, nhìn thấy là Tại Chính Hiên, khuôn mặt đó khiến y như thấy được Tại Chính Hiên của kiếp trước vậy, rất giống hoàn toàn giống, tại sao lại như vậy
Ngôn Tuấn Hàn toang ngồi dậy thì Tại Chính Hiên đỡ lấy y
“Ngươi sao lại ở đây”
Ngôn Tuấn Hàn hỏi
“Ta nghe nói người vì chăm sóc cho ta mà ngất đi, cho nên ta đến”
Tại Chính Hiên trầm giọng nói
“Thương thế của ngươi chỉ vừa mới khỏi, ngươi trở về phòng nghỉ ngơi đi, ta không sao”
Tại Chính Hiên đương nhiên không tin, không sao tại sao lại ngất xĩu, Ngôn Tuấn Hàn chưa bao giờ yếu đuối đến mức chỉ vài ngày sẽ ngất đi, đột nhiên Tại Chính Hiên lại hơi nhíu mày, dường như kiếp trước Ngôn Tuấn Hàn cũng từng như vậy, lúc đó Huỳnh Liên đến bắt mạch bảo y không sao, chỉ là lao lực quá độ dẫn mà thôi, hắn cũng không quan tâm nhiều
Giờ nghĩ lại cảm thấy có điểm không đúng, rõ ràng Ngôn Tuấn Hàn đang giấu diếm hắn điều gì, nhưng Tại Chính Hiên lại không dám hỏi
“Người không cần lo cho ta, phận nô tài như ta không quan trọng bằng người”
Tại Chính Hiên nói
Ngôn Tuấn Hàn im lặng, thật ra y không muốn để Tại Chính Hiên biết bệnh tình của mình, ngoài Huỳnh Liên, Tôn Tình và Tống Kỳ Nam biết y không muốn ai biết được nhất là Tại Chính Hiên
“Mọi chuyện sao rồi”
Ngôn Tuấn Hàn liền hỏi sang chuyện khác
“Phan Mạch giờ này chắc đã sớm về đến kinh thành giao chứng cứ cho tân thái tử rồi”
Ngôn Tuấn Hàn nghe vậy an tâm gật đầu nhưng trong lòng vẫn có chút gì đó đăm chiêu, cứ có cảm giác lần này Ngôn Đình Anh nhất định sẽ thoát tội được
“Vậy thì tốt, hiện tại nơi này cứ ở lại đợi thương thế cùa ngươi khỏi hãy khởi hành trở về kinh thành, tốt nhất là sau đại lễ sắc phong của huynh ấy”
Tại Chính Hiên gật đầu hiểu
“Ngươi trở về đi, ta muốn nghỉ ngơi”
Ngôn Tuấn Hàn nói rồi nằm xuống sau đó nhắm mắt, Tại Chính Hiên nhìn y một cái cũng lui ra, lúc ra bên ngoài liền nhìn thấy Tôn Tình và Dinh Lâm đàn nói gì đó
Hắn nhìn khung cảnh này mỉm cười nhẹ, kiếp trước do hắn khiến cho hai người họ phải âm dương cách biệt, kiếp này coi như tác thành cho hai người bọn họ đi
Tại Chính Hiên rời đi trở về phòng của mình, ca ca hắn vẫn còn ngồi đó
“Sau rồi”
“Không có gì cả, ca ca ở biên cương cực khổ không”
“Không sao, đã quen rồi, dù gì tướng quân cũng không bạc đãi ta, đệ an tâm, còn nữa lần này địch quốc hành động như vậy xem ra tương lai phải chiến một trận rồi, đến lúc đó nếu ca ca ngươi có chết ở sa trường thì ngươi nhớ phải thay ca ca là ta mà sống tốt đấy”
Tại Chính Hiên nhíu này, Tại Chính Điền nói cái gì vậy chứ, thật ra đời này có nhiều thứ thay đổi cho nên Tại Chính Hiên cũng không rõ sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ mong là mọi thứ điều không dẫn đến kết cục tồi tệ mà thôi
“Huynh sẽ không chết được đâu, nếu huynh chết ta nhất định sẽ đem huynh sống lại, ta chỉ còn có một người thân là huynh mà thôi”
Đúng vậy Tại gia bây giờ chỉ còn huynh đệ bọn họ, nhất định phải bình an, hắn sớm đã đem mạng mình cho Ngôn Tuấn Hàn, để y quyết định sống chết, cho nên Tại Chính Điền nhất định phải sống, sống để còn có thể tiếp tục Tại gia đời sau
Hai huynh đệ hai người ngồi ôn lại chuyện cũ một lúc Tại Chính Điền cũng cáo từ trở về doanh trại, hắn vốn định khi Tại Chính Hiên tỉnh lại sẽ trở về doanh trại thân làm phó tướng hắn đương nhiên phải ở doanh trại không nên ở mãi nơi đây
Tại Chính Điền rời đi, Dinh Lâm cũng đến, mấy ngày nay hắn theo Tôn Tình xử lí những kẻ nguy hại cũng như chăm sóc cho hai vị chủ tử, Dinh Lâm cũng nhận ra Tôn Tình có chút đáng yêu, cảm giác như tiểu cô nương vậy, nhưng nà ra tay cũng rất độc a, nhìn xem Tôn Tình đem đám thích khách hành hạ đáng sợ như thế nào
“Ngươi đang nghĩ gì vậy Dinh Lâm”
“Bầm thiếu chủ, thuộc hạ có chút phân tâm xin thiếu chủ trách tội”
Tại Chính Hiên đương nhiên biết tại sao Dinh Lâm lại như vậy
“Được rồi, ngươi đã tra được gì chưa”
Dinh Lâm liền nhớ đến lần trước Tại Chính Hiên giao cho hắn tra xem Phùng Kiều Ngọc, Phùng gia có liên quan gì đến nhị hoàng tử hay không
“Bẩm thiếu chủ, theo như các ám vệ báo lại quả thật Phùng cô nương từng gặp qua nhị hoàng tử và cả tam hoàng tử, chỉ là tam hoàng tử đến gặp Phùng cô nương nhiều hơn”
Tại Chính Hiên nhớ đến tam hoàng tử Ngôn Đình Quang tên này kiếp trước hắn có gặp qua, cũng biết chuyện Ngôn Đình Quang từng có ý muốn rước Phùng Kiều Ngọc về phủ của mình, nhưng điều hắn để tâm là Ngôn Đình Anh và Phùng Kiều Ngọc lẫn rốt cuộc năm đó hắn thật sự đã có gì với Phùng Kiều Ngọc thật sự hay sao