Kiếp Này Không Hận Cũng Không Yêu

Chương 80



Đứng trước cổng cung, Ngôn Tuấn Hàn hít thở thật sâu, trở về lại hoàng cung rồi, nhanh như vậy y thật sự muốn tiếp tục ở bên ngoài

Tin tức Lục vương gia trở về liền truyền trên dưới trong ngoài hoàng cung, ai nấy đều bất ngờ, còn cho rằng Ngôn Tuấn Hàn đã chết nhưng nhìn xem, đại điển phong thái tử của Tứ vương gia vừa xong chỉ vài ngày, Ngôn Tuấn Hàn liền trở về, có phải quá trùng hợp hay không

Ngôn Tuấn Hàn mặc kệ lời nói của những kẻ khác, y lúc này đang ở chánh điện hành lễ với hoàng thượng

“Nhi thần tham kiến phụ hoàng”

Hoàng đế bên ngoài vẫn không chút biểu cảm nhưng trong lòng là đang vô cùng vui mừng, rốt cuộc hoàng nhi mà người yêu thương nhất cũng trở về, bình an mà trở về

“Trở về thì tốt rồi, bây giờ ngươi đã không còn là thái tử nửa, phủ đệ của ngươi bên ngoài cung đã được chuẩn bị, trở về rồi trẫm sẽ ra lệnh chuẩn bị đại lễ phong vương cho ngươi”

Hoàng thượng nói

“Nhi thần tạ ơn phụ hoàng, nhưng vốn dĩ nhi thần đã thất trách không hoàn thành nhiệm vụ được giao, đáng lí không nên nhận những ân điển này”

“Trẫm bảo ngươi nhận thì cứ nhận, mẫu hậu ngươi lo lắng cho ngươi, mau đi đến cung của nàng gặp nàng đi”

Ngôn Tuấn Hàn liền hành lễ mà lui xuống

Ở một nơi khác, chính xác là đông cung, Ngôn Tuấn Vỹ và Tại Chính Hiên hai người đang cùng nhau ngồi đối diện nhau mà uống trà

“Lần này ngươi đã làm rất tốt, bảo vệ đệ ấy bình an, cảm tạ ngươi”

“Bảo vệ Hàn nhi là trách nhiệm của ta, chỉ pà bây giờ Hàn nhi không còn là thái tử, ta lại là thị vệ của đông cung cho nên….”

Ngôn Tuấn Vỹ liền hiểu ý

“Ngày mai ngươi cứ đến vương phủ, từ nay ngươi là thị vệ của vương phủ không phải là người của đông cung nữa”

Tại Chính Hiên liền định hành lễ liền bị Ngôn Tuấn Vỹ ngăn cản

“Lần này công lớn nhất thuộc về ngươi và ca ca ngươi, mặc dù tội trạng của phụ thân hai ngươi ảnh hưởng nhưng lần này nhờ có các ngươi mới thành công khiến cho bọn Ngôn Đình Anh một phen thất bại, ta sẽ khẩn xin phụ hoàng để các ngươi có thể phục vụ triều đình, không hạn chế con đường công danh của các ngươi”

Ngôn Tuấn Hàn nói

“Ta không cần công danh gì đó, chỉ cần bảo vệ Hàn nhi là được, ta nợ y quá nhiều”

Ngôn Tuấn Vỹ mặc dù không rõ rốt cuộc Tại Chính Hiên luôn miệng nói hắn nợ đệ đệ của mình cái gì nhưng nhìn thấy Tại Chính Hiên như bây giờ hắn có chút an tâm, mong là Tại Chính Hiên sẽ không tổn thương đệ đệ mình

“Đã điều tra được người bên cạnh Ngôn Đình Anh chưa”

Ngôn Tuấn Vỹ hỏi, thật sự người bên cạnh bài kế cho Ngôn Đình Anh thật bí ẩn, đã vậy còn có thể đẩy Ngôn Đình Quang vào thế mạng cho Ngôn Đình Anh thật là tài giỏi mà không thể xem thường

“Ta không rõ, nhưng có thể kẻ này liên quan đến Địch quốc, có thể là người của hoàng thất Địch quốc”

Ngôn Tuấn Vỹ vốn từng nghe qua sự rắc rối của hoàng thất Địch quốc, không còn mấy xa lạ gì với sự thối nát của hoàng thất Địch quốc nhưng người của Địch quốc có thể bên cạnh Ngôn Đình Anh xem ra địa vị không tầm thường rồi đây

“Vẫn nên giám sát hắn thật kỹ, còn nữa ta phát hiện ra một chuyện, không biết có nên hay không nói với ngươi”

Ngôn Tuấn Vỹ nhớ đến ngày hôm ấy khi Ngôn Đình Quang bị đày đi biên cương, một thân ảnh nữ nhân quen thuộc vô cùng mà hắn không thể nhầm lẫn xuất hiện, còn rơi nước mắt quả thật khiến người ta nhìn thấy liền đau lòng

“Chuyện gì ngươi cứ nói thẳng”

“Ngươi có biết quan hệ giữa Ngôn Đình Quang và thanh mai trúc mã của ngươi Phùng Kiều Ngọc hay không”

Tại Chính Hiên chỉ cười nhẹ, đời trước hắn không biết nhưng đời này biết rõ vô cùng, Phùng Kiều Ngọc thế nhưng lại có quan hệ với Ngôn Đình Quang hơn hết còn chuẩn bị gã vào phủ của Ngôn Đình Quang, nhưng vây giờ xem ra không thể, còn một chuyện khiến hắn bất ngờ nữa chính là Phùng thượng thư đến tìm Ngôn Đình Anh với ý định sẽ gả Phùng Kiều Ngọc cho Ngôn Đình Anh

“Vậy là ngươi cũng biết”

Tại Chính Hiên gật đầu

“Ta sớm cùng Phùng cô nương không còn một chút quan hệ gì cả, chuyện của nàng ta sớm không còn liên quan đến ta nữa”

Ngôn Tuấn Vỹ nghe vậy liền hài lòng

Ở một bên khác sau khi đến thỉnh an mẫu hậu cùng người sướt mướt một trận thì Ngôn Tuấn Hàn rời cung trở về vương phủ của mình, vương phủ của y so với đông cung không khác là bao, gần như không hề thay đổi có cảm giác vẫn là ở đông cung vậy, nhìn ba người Tôn Tình đang chạy đôn chạy đáo sắp xếp vương phủ, y liền mỉm cười, xem ra một ngày bận rộn rồi đây

Tại Chính Hiên sau khi cùng Ngôn Tuấn Vỹ trò chuyện cũng trở về vương phủ, nhìn thấy Ngôn Tuấn Hàn ở cửa mỉm cười, hắn liền thấy ấp áp, đã bao lâu rồi y chưa mỉm cười như vậy, nụ cười mà Tại Chính Hiên nhớ nhung bao nhiêu năm

Ngôn Tuấn Hàn có chút bất ngờ khi nhìn thấy Tại Chính Hiên

“Sau ngươi ở đây”

“Từ bây giờ thuộc hạ là thị vệ của vương phủ, mong vương gia chiếu cố”

Tại Chính Hiên hành lễ với y, Ngôn Tuấn Hàn liền gật đầu, nhìn mọi việc liền hiểu là do ca ca của y, Ngôn Tuấn Hàn không nói gì bước vào trong, Tại Chính Hiên cũng theo vào

“Vương gia, trên dưới đã sắp xếp ổn thoả, chỗ người nghỉ ngơi là Bình Vân Các ở phía bắc vương phủ, thuộc hạ đưa người đến đó nhìn qua”

Tôn Tình nói, Ngôn Tuấn Hàn gật đầu, Tôn Tình liền mau chóng dẫn Ngôn Tuấn Hàn đi, Tại Chính Hiên vẫn theo sau y một cách im lặng

Bình Vân Các ở phía bắc vương phủ, khá yên tĩnh, Ngôn Tuấn Hàn vô cùng hài lòng, trong các còn có khóm trúc nhỏ, Ngôn Tuấn Hàn nhìn Bình Vân Các, thật yên bình, hợp ý của y

“Đã cực khổ cho ngươi, ngươi và những người khác lui xuống nghỉ ngơi đi, từ phía nam trở về nhiều ngày liền ai cũng mệt mỏi rồi”

Tôn Tình liền hiểu chuyện mà lui xuống, trước khi rời đi còn không quên nở một nụ cười nhìn Tại Chính Hiên và Ngôn Tuấn Hàn, xem ra điện hạ và Tại thị vệ lại có chút tiến triển

“Ngươi ở lại hay trở về”

Ngôn Tuấn Hàn hỏi hắn

“Ta là thị vệ của người, đương nhiên sẽ ở lại bên cạnh bảo vệ người”

“Vậy đêm nay cứ ở lại Bình Vân Các, Bình Vân Các còn dư vài phòng trống”

Tại Chính Hiên liền vui mừng, được ở lại bên cạnh ái nhân trong lòng còn gì vui bằng nhưng hắn không dám lộ liễu biểu hiện sợ Ngôn Tuấn Hàn sẽ cho rằng hắn có ý khác

Ngôn Tuấn Hàn không hiểu bản thân lại như thế nào cho Tại Chính Hiên ở lại, chỉ là lời đã nói không rút lại được đâu