Ngày hôm sau, đợi khi Phụ hoàng bãi triểu, Ngôn Tuấn Hàn mới tiếng cung gặp mẫu hậu của mình
Vừa nhìn thấy Ngôn Tuấn Hàn, cung nữ liền nhanh chóng bẩm báo cho Hoàng hậu nương nương, Lục vương gia đến
Hoàng hậu nghe Ngôn Tuấn Hàn đến liền vui mừng sai người mau chóng gọi y tiến vào
“Nhi thần tham kiến mẫu hậu”
Ngôn Tuấn Hàn hành lễ
“Bình thân, Hàn nhi mẫu hậu rất nhờ ngươi từ khi lập phủ ngoài cung liền không thường xuyên gặp ngươi, đã vậy ngươi còn không vào cung thăm mẫu hậu, có phải ngươi quên mất ta rồi hay không”
“Mẫu hậu người đừng như vậy ta có chút không quen, người mau trở lại làm mẫu hậu thường ngày của ta đi a”
Hoàng hậu liền thay đổi sắc mặt
“ Hàn nhi tốt nhất nói cho mẫu hậu biết rốt cuộc ngươi đã làm gì bên ngoài, không phải ngươi nói chỉ làm như vậy để phụ hoàng phế bỏ chức vị của ngươi thôi sao, sao bây giờ cả cái kinh thành này đều biết danh tiếng của ngươi, không cô nương nào muốn gả cho ngươi cả”
“Mẫu hậu ta là có nỗi khổ tâm, mẫu hậu người bên ngoài muốn nói gì cũng tốt, không cô nương nào muốn gả cũng được, người biết rõ ta với các cô nương không có hứng thú”
Hoàng hậu nghe vậy chỉ biết thở dài
“Được rồi mẫu hậu không ép ngươi nhưng Hàn nhi mẫu hậu chỉ lo cho ngươi mà thôi, Quý phi lại mang long thai, thật đúng lúc mà”
“Mẫu hậu ta cũng muốn có đệ đệ hoặc muội muội”
Ngôn Tuấn Hàn trêu đùa nói, Hoàng hậu liền gõ bào đầu y một cái
“Ngươi biết sức khoẻ mẫu hậu ngươi, còn muốn đệ đệ muội muội, ngươi đi mà nói với Phụ hoàng ngươi đi”
“Mẫu hậu ta nghi ngờ long thai của Quý phi”
Ngôn Tuấn Hàn nghiêm túc nói, quả thật việc Quý phi mang long thai đúng lúc có điểm đáng nghi ngờ hơn nữa tuổi tác quý phi cũng đã không còn trẻ trung vậy mà có thể mang được long thai sao
Hoàng hậu gật đầu, người cũng nghi ngờ nhưng nếu bây giờ làm ra chút hành động gì sẽ khiến cho Quý phi nghi ngờ lại lợi dụng mà vu oan cho bản thân e rằng không hay
“Hiện tại Phụ hoàng của ngươi đang rất vui mừng cho nên tạm thời không nên có hành động gì, ta sẽ cho người quan sát nhất cử nhất động của nàng ta, Hàn nhi ngươi ở ngoài cung cũng nên cẩn thận một chút, mẫu hậu lo lắng cho ngươi”
“Mẫu hậu không cần lo lắng cho ta, hôm nay ta vào cung một chút liền rời khỏi không thể ở lại dùng bữa cùng người, để lần sau ta dùng bữa cùng người đến lúc đó mẫu hậu lại nấu những món ta thích được không”
Hoàng hậu mỉm cười gật đầu
“Lần sau mẫu hậu sẽ nấu cho ngươi ăn, Hàn nhi ngươi phải bảo trọng đấy”
Hai mẫu tử họ cùng nhau trò chuyện một lúc Ngôn Tuấn Hàn cũng rời cung hoàng hậu, trên đường rời cung thế nhưng lại đụng mặt với Ngôn Đình Anh, lúc này Ngôn Tuấn Hàn mới phát hiện phía sau Ngôn Đình Anh còn có một người nữa
“Hoàng huynh đã lâu không gặp, ta nghe nói phụ hoàng đã cho huynh trở lại triều không cấm túc huynh ở phủ nữa, thật chúc mừng huynh”
Ngôn Đình Anh cũng không kém mà chào hỏi lại
“Đã lâu không gặp hoàng đệ, lễ phong vương lần trước ta vẫn còn bị cấm túc nên không đến chung vui với đệ được, đệ không trách chứ, à cũng phải làm sao đệ trách được, chỉ là lễ phong vương thôi mà nếu là đại điển phong thái tử đệ chắc chắn sẽ trách ta không đến dự”
Ngôn Tuấn Hàn hiểu hàm ý của Ngôn Đình Anh là đang muốn nói về việc y bị phế truất ngôi vị thái tử nhưng y không để tâm, y chính là muốn bị phế truất khỏi ngôi vị thái tử
“Đương nhiên ta không trách huynh rồi, dù là ai ở đại điển phong thái tử thì vẫn không là huynh, chắc huynh thất vọng lắm”
Ngôn Đình Anh nghe như vậy liền tức giận muốn xông lên đánh Ngôn Tuấn Hàn nhưng người đi sau hắn lại can ngăn
“Đệ nói gì vậy, vị trí thái tử đó ta đương nhiên không cần nhưng mà huynh đệ đệ cũng đừng quá đắc ý quá sớm”
Ngôn Đình Anh cảnh cáo rồi rời đi, Ngôn Tuấn Hàn vẫn đứng đó nhìn bóng dáng người vừa rời đi, nhất là người phía sau Ngôn Đình Anh, cứ cảm thấy người này và người đã đánh lén y chính là một, Ngôn Tuấn Hàn chưa bao giờ nhìn lầm cả
“Tôn Tình ngươi cảm thấy kẻ đi sao Ngôn Đình Anh có chút quen thuộc không”
Tôn Tình gật đầu
“Vương gia, người kia rất giống kẻ đã giao đấu với ta”
“Cho ngươi theo dõi phủ của Ngôn Đình Anh cẩn thận một chút nhất là kẻ đó”
Tôn Tình tuân lệnh, cả hai người sau đó liền một đường rời khỏi hoàng cung trở về vương phủ, vừa trở về vương phủ đã bất ngờ khi thấy Phùng thượng thư dẫn theo Phùng Kiều Ngọc đến không biết là đang có ý định gì
“Tham kiến Lục vương gia”
“Phùng đại nhân không cần đa lễ, không biết Phùng đại nhân đến đây là có ý gì”
“Vương gia thật nhanh chóng, hôm nay thần đến đây là muốn thay nữ nhi nhà thần nói vài lời với vương gia”
Ngôn Tuấn Hàn nhíu mày, muốn nói gì với y cơ chứ, y và Phùng Kiều Ngọc có thân thiết hay sao, thay nữ nhi nói rốt cuộc là muốn nói cái gì
“Không biết đại nhân là muốn thay nữ nhi mình nói gì”
“Nữ nhi của thần ngưỡng mộ vương gia đã lâu, vương gia hiện tại vẫn chưa có thê thất không biết vương gia đã nghĩ đến chuyện lập thê thiếp chưa”
Ngôn Tuấn Hàn nghe đến đây liền hiểu ý của Phùng thượng thư nhưng y vẫn là chưa hiểu không phải Phùng Kiều Ngọc sẽ gả vào phủ của Ngôn Đình Anh sao, bây giờ lại bảo ngưỡng mộ y cơ chứ
“Thứ lỗi cho ta nói thẳng Phùng đại nhân sớm nghe những tin đồn về ta ở kinh thành, ta không nghĩ rằng bản thân sẽ lập thê thất cho nên ta xin từ chối ý tốt của Phùng thượng thư và rất cảm tạ Phùng cô nương đã ngưỡng mộ ta”
Ngôn Tuấn Hàn thẳng thừng từ chối khiến Phùng thượng thư đen mặt nhưng vẫn cố bình tĩnh mà nói thêm
“Nhi nữ nhà ta ngưỡng mộ ngài đã lâu, sẵn sàng muốn được gả vào phủ của ngài dù chỉ là làm thiếp cũng có thể, tin đồn bên ngoài kia thần đương nhiên sẽ không tin”
Ngôn Tuấn Hàn vốn định trả lời thì Tại Chính Hiên từ đâu bước vào thẳng thừng đến trước mặt y đưa ra xâu kẹo hồ lô, khiến cho Phùng thượng thư và Phùng Kiều Ngọc cũng bất ngờ, nhất là Phùng Kiều Ngọc vì nàng ta đã rất lâu không nhìn thấy Tại Chính Hiên, hắn cứ liên tục tránh mặt nàng ta
“Ta có mua kẹo hồ lô cho ngươi, mau ăn đi”
Tại Chính Hiên bình thản nói, không để hai người kia vào mắt, Ngôn Tuấn Hàn không biết tại sao nhìn Tại Chính Hiên lại đang có vẻ nỗi giận vô cùng nhưng vẫn cầm lấy kẹo hồ lô sau đó cắn một cái