Chí Hạ khí hậu nóng bức, thương đoàn của Minh Hải sau khi vượt qua được cửa thông thương thì tiến dần vào sâu lãnh thổ. Mọi người rất khó chịu với cái khí hậu không quen thuộc này. Phong Sơn cũng không ngoại lệ, ngài ấy đã áp chế tiên lực nên khả năng chịu đựng cũng giảm xuống đáng kể. Cái nóng khiến cho bản thân đổ mồ hôi khó chịu. Vốn là người ưa sạch sẽ, cái việc chảy mồ hôi dính nóng này khiến Phong Sơn ngồi trong xe ngựa cũng không yên được.
Song Phượng ở bên cạnh nhảy nhót xung quanh lo lắng vô cùng. Chúng nhìn sắc mặt Phong Sơn đang chịu đựng mà ước bản thân mang hệ thủy chứ không phải hệ hỏa. Như thế lúc này có thể quạt ra nước rồi!
Minh Hải thì đã đi trước một bước dò đường cho nên lúc này đang không ở đây. Dù gì cũng phải biết tình hình, địa bàn thì mới dễ hoạt động. Hắn đi mà lòng cũng không yên chút nào cả, đang vô cùng lo lắng cho Phong Sơn ở đó. Cho nên hắn đi nhanh về nhanh, cố hết sức quét một lượt thông tin rồi về.
Lúc hắn về, đám song phượng như nhìn thấy cứu tinh, chúng chạy đến thật nhanh, Kim Phụng kéo tay áo Minh Hải kéo lại, Vĩ Thành vì luống cuống mà vấp ngã nhào trước mặt Minh Hải, sau đó cũng đứng lên kéo bên vạt tay áo còn lại của Minh Hải.
Nhìn Phong Sơn đang nhắm mắt nhưng mày thi thoảng nhíu lại chịu đựng mà Minh Hải không khỏi đau lòng. Hắn bước vột tới rồi đem một viên ngọc nhét vào trong áo Phong Sơn. Phong Sơn bị khí lạnh dọa cho giật mình mà mở mắt. Không thể không nói viên ngọc này dễ chịu vô cùng.
- Ở đâu vậy?
Minh Hải nghe giọng nói yếu ớt đến đáng thương của Phong Sơn lại cảm thấy có nhiều sự đáng yêu. Hắn không lộ ra nhưng lại không kìm được mà chuyển dộng yết hầu. Hắn phải quay đi ho nhẹ một tiếng, rồi nói:
- Ta chạy tới buổi đấu giá xem thử, thuận tiện thấy nó lên mang về.
- Không gây rối chứ?
Minh Hải chu môi dỗi:
- Ta cũng không phải kẻ chuyên gây rối! Phong Sơn yên tâm, ta đến đó dùng tiền đấu giá thứ này về.
Hắn ngừng lại nhìn Phong Sơn, thấy ngài ấy không biểu cảm gì liền nói thêm:
- Nơi đó gần như là một thế giới ngầm của những người có địa vị. Đến đó cũng là để thuận tiện xem xem ở đây có lối sống như nào. Cũng nhìn xem ai có chức vị, ai có tiền. Mặc dù chúng ta không làm ăn thực nhưng cũng nên tạo quan hệ để từ chỗ họ tìm ra manh mối.
Phong Sơn lúc này đã dễ chịu hơn nhiều cho nên cũng thoải mái suy nghĩ hơn. Ngài nghĩ những điều Minh Hải làm cũng là điều đúng đắn. Ngài lại bảo Minh Hải:
- Cẩn thận chút, đừng gây tổn hại cho người khác.
Minh Hải lại chề môi, câu trước nói cẩn thận hắn còn hco rằng Phong Sơn lo lắng cho hắn, ai ngờ là lo hắn làm hại người ta. Hắn thở dài, đúng là chứ thể làm lay động được tảng băng sơn này.
Nhưng Phong Sơn cũng biết nếu không phải là vì ngài ấy thì tuyệt đối Minh Hải sẽ không lựa chọn cách làm mất thời gian này. Hắn có thể một đường đánh thẳng vào vương cung Chí Hạ, tìm hết lượt đám vương giả quý tộc tới quỳ dưới chân mà truy hỏi. Đó cũng là cách làm tốt nhất, dễ nhất. Nhưng hắn lại đi theo cách một người thường vẫn đi. Đủ biết hắn nhẫn nại cỡ nào. Điều hắn làm vì ai thì đương nhiên bản thân Phong Sơn biết, chỉ là không biết tại sao hắn lại làm nhiều đến vậy!
Sau khi sắp xếp xong việc bao trọn một nhà trọ để ở và đặt hàng, Minh Hải đã kéo Phong Sơn ra đường. Lúc này đương nhiên nhờ viên Thủy Bảo Ngọc mà Minh Hải đưa Phong Sơn đã không sợ nóng nữa. Hai người đi lại một chút bên ngoài đường. Chí Hạ không giống Thiên Nguyên. Ở đây đất đai cằn cỗi, người dân không nhiều, từ nghìn năm trước họ đã thống nhất thành một quốc gia duy nhất rồi lấy liên Chí Hạ làm tên nước luôn.
Đường phố ở đây không đông như ở Thiên Nguyên, họ tuy quen với cái nóng nhưng mà để nói không việc gì cũng ra đường dạo là chuyện không thể nào. Người có mặt ở đây đều là người cần mua gì đó. Chợ ở đây đồ bán ra cũng chủ yếu là ngọc thạch cũng đá quý. Thứ này ở Thiên Nguyên thì được bán ở lầu các còn ở đây người ta bày la liệt. Ngược lại những thứ lương thực thì lại vô cùng hiếm, người có thể bán thứ này thì đều là những đại phú thương. Vì thế đương nhiên đồ cũng được bày biện ở nơi sang trọn vô cùng.
Minh Hải đem theo Phong Sơn cùng vào một lầu các. Ở đây tầng dưới người ta bán thực phẩm, tầng trên là một tửu lâu. Hai người cùng nhau đi thẳng lên lầu hai dùng bữa. Gọi vài món dân giã ở Thiên Nguyên nhưng lại bị vài thực khách ở gần chỉ trỏ. Bởi vì thứ hai người gọi toàn là rau và cơm trắng. Đây là thứ đắt hơn thịt rất nhiều. Lại chưa kể Minh Hải gọi lên một con cua biển lớn nữa. Đây lại càng là thứ không phải ai cũng dám ăn.
Hai người lạ mặt gọi một bàn ăn đáng giá cả một hòm vàng như này thì sao có thể không gây chú ý. Phong Sơn vốn dĩ tính cách trầm lặng nên việc bị để ý như này khiến cho Ngài ấy lại càng khó có thể tự nhiên. Minh Hải thấy vậy khẽ nhíu mày rồi gọi tiều nhị.
Tiểu nhị đến bên hai vị đại gia khom lưng hỏi:
- Hai vị có gì phân phó ạ?
Minh Hải hạ thấp giọng hỏi:
- Có phòng riêng không?
Đây là tửu lâu đắt đỏ nhất ở Chí Hạ, điều này đã được Minh Hải nghe ngóng từ trước. Ông chủ nơi này là một vương gia, là hoàng thân quốc thích, cũng là người bị trúng độc lần đó. Vì vậy cho nên không phải tự nhiên mà là cố ý gây chú ý như thế. Phải biết Minh Hải giả vờ hạ giọng nhưng lại dùng âm vang nên mấy kẻ ngồi gần đương nhiên nghe được. Người có đủ tiền tài yêu cầu phòng riêng ở đây chỉ tính trên đầu ngón tay mà thôi. Vì vậy yêu cầu này lập tức được đánh động tới rất nhiều người, bao gồm cả trưởng quản nơi này. Và nhanh chóng thông tin được chuyển tới chủ nhân nơi này.
Chưa đầy một nén hương sau khi Minh Hải và Phong Sơn vào phòng thì thông tin về hai người họ cũng được truyền tới phía chủ nhân tòa các sa hoa bậc nhất này. Rất nhanh chóng vị vương gia kia đã gõ cửa bái phỏng.
Một người đàn ông dáng người to béo, cái bụng của ông ta như chứa được cả thùng hoàng kim. Bộ quần áo tím trên người khiến ông ta dù mập nhưng vẫn lộ được vẻ quý tộc cao quý. Gương mặt của ông ta còn to hơn cả một chiếc khay trà, hai má phụng ra núng nính. Đôi mắt nhìn qua liền biết là người biết toan tính. Chẳng trách năm đó cả mười mấy quốc thích chỉ có mình vị Chí Hạ An Vương Gia này là thoát khỏi cảnh bị diệt cả nhà sau khi Chí Hạ Vương lên ngôi.
Ông ta vừa được mời vào phòng thì liền bày ra điệu bộ khách sáo chắp tay chào, cũng là mở đầu một màn giới thiệu:
- Xin chào hai vị đoàn chủ, ta là An Vương, cũng là chủ nhân tòa các này. Thực người quân tử nói lời thẳng thắn, ta không vòng vo nhiều. Hai vị khi tới đây đúng là đã khiến một các này của ta kinh động không ít. Ta cũng đã nghe ngóng một chút về hai vị, chưa được cho phép đây là sự quá phận của ta. Nhưng đến đây là thành ý của ta. Mong hai vị nhận.
Hắn nói hắn điều tra về Minh Hải và Phong Sơn là quá phận, tức hắn nói hắn làm không sai. Còn hắn đã đến đây thì xem như hắn thành ý bày tỏ rồi, hai người nên chấp nhận nó như điều tất nhiên. Quà bái phỏng không có, chỉ sự hiện diện của hắn thì hai người nên cảm thấy biết ơn rồi.
Minh Hải nhướn mày, người này quả là không khách khí chút nào hết. Hắn cũng nên có sự tự cao ấy. Bởi ở đây hắn dưới một người trên vạn người. Tài chính hắn lại không dưới ai cả. Nhưng vậy thì sao, hắn cũng không phải người dễ bị bắt nạt.
Minh Hải vẫn ung dung dùng bữa, gắp cho Phong Sơn một ngọn rau cải. Còn nói với Phong Sơn:
- Đồ ăn không thực sự tươi, nhưng miễn cưỡng ăn được. Nhanh ăn rồi chúng ta còn có công việc cần làm.
Bị bỏ bơ, An Vương kia thực sự sinh khí, hắn cũng chưa từng mất mặt như vậy.
Phong Sơn bên này cũng là người khiêm nhường nên với tình huống này thực sự cũng muốn đứng lên chào hỏi. Nhưng chưa kịp đứng lên thì Minh Hải đã giữ tay lại, hắn nhẹ nhàng nắm lấy tay Phong Sơn rồi vỗ nhẹ ý nói: "Kệ hắn!".
Tùy tùng đi bên cạnh An Vương tỏ ra vô cùng tức giận, hắn lớn tiếng thị uy:
- Hai người to gan, ngươi có biết An Vương ở Chí Hạ chúng ta có địa vị gì hay không? Một câu nói liền khiến hai người các ngươi không thể buôn bán gì ở đây được các ngươi hiểu chứ.
Minh Hải vẫn như cũ ngồi ăn, Phong Sơn sau khi Minh Hải ngụ ý thì đã mặc kệ hắn. Yên tĩnh ngồi ăn, dù không thực sự có thể ăn vì có người lạ.
Minh Hải chậm chạp buông đũa rồi mới nói:
- Một cây tuyết liên vạn năm. Ngươi muốn hay không muốn?
Nghe câu này toàn bộ đám người ở đó một trận kinh động, bọn chúng đưa mắt nhìn nhau. Ngay sau đó An Vương ra hiệu đám người kia ra ngoài, đúng là người khon khéo thường nhanh nhạy.
Ông ta không đợi mời liền ngồi xuống. Phải nói, khi nãy người của ông ta đi điều tra quả thực tra ra mấy xe hàng nhưng lại có một xe vô cùng bí mật không ai thấy cả. Cũng không thể xem bên trong như có một trận pháp rất phi thường bảo vệ. Biết là thứ quý hiếm nhưng lại không biết là gì, lần này chủ nhân của nó lại lên tiếng như vậy cũng có khả năng là thật. Thứ này ông ta đang thực sự rất cần, nó giúp cứu mạng vương hậu.
Ai cũng biết Vua của Chí Hạ có bao nhiêu yêu thương Hoàng Hậu của mình. Hai người không những thanh mai trúc mã, lại còn vào sinh ra tử có nhau. Hoàng Hậu cũng bởi hai mươi năm trước bị trọng thương mà không thể bình phục hoàn toàn, ba năm trước lại thay chống gánh một kiếp nạn khiến sức khỏe đã cạn kiệt vì độc rồi. Một cây tuyết niên này liền có thể giúp Hoàng Hậu giải được độc rồi.
- Ngài thực sự có?
- Có!
- Ngài ra giá ta..
An Vương chưa nói hết câu Minh Hải liền đưa tay ra hiệu ngừng lại. Hắn quay qua nhìn vị An Vương kia, sau đó khẽ nghiêng đầu nhếch miệng cười.
- Ông cảm thấy chúng ta thiếu tiền?
An Vương ánh mắt liền chuyển qua hung ác, nhưng nhanh chóng che đậy lại bằng một sự ôn hòa. Đúng là một con cáo già, nhưng ông ta nghĩ ông ta có thể qua được mắt Minh Hải hay sao.
An Vương nhẹ giọng lại:
- Vậy xin hỏi, hai vị đây là muốn trao đổi thứ gì?
- Như câu ông nói, người quan tử nói lời thẳng thắn, ta có thể dùng toàn bộ số hàng chúng ta có, bao gồm cả tuyết liên vạn năm. Thứ ta muốn chính là một món đồ trong An Vương mật phủ của ngài.
An Vương nét mặt trở lên căng cứng, người biết được trong phủ ông ta có gì chỉ có bản thân ông ta. Những kẻ khác chỉ biết ông ta nhiều tiền, chứ không biết ông ta nhiều tới mức nào. Lại còn biết tới cả An Vương mật phủ thì lại càng ít hơn. Chính là nói đây là tuyệt mật của ông ta.
Ngay dưới An Vương phủ có một cung điện khác. Dưới lòng đất. Đó là tâm huyết của ông ta, là tính mạng của ông ta. Vậy mà nay có người ngang nhiên nhắc tới thì chẳng phải tính mạng ông ta đang bị đe dọa hay sao. Ông ta muốn trẫn tĩnh lại cũng chưa thể trấn tĩnh được ngay. Tiếp đó, chưa kịp để ông ta kịp lấy lại bình tĩnh thì Minh Hải nói tiếp:
- Thứ ta cần, là Hồng Phượng Nguyên Đơn.
Phong Sơn nghe Minh Hải nhắc tới thì cũng ngạc nhiên vô cùng, đây là thứ đáng quý cỡ nào. Còn An Vương thì mặtc ắt khôngc òn gitoj máu. Phải biết thứ này với ông ta được coi như gia bảo. Bởi vì năm đó nhờ thứ này ông ta mới nghịch thiên cải mệnh từ chỗ chết tìm ra một đường sống. Có nó mới có ông ta ngày hôm nay.
Minh Hải nói tiếp:
- Ông cứ nghĩ kỹ, lúc trước ông cần nó, bây giờ thì chưa chắc, ông đối với nó chỉ như một sự tín ngưỡng. Ta cho ông một đêm suy nghĩ, nếu thực sự cần thì tới tìm ta!
Đợi khi hai người bước ra khỏi cửa rồi An Vương vẫn ngồi thần người ở đó suy nghĩ.
Trên đường về Phong Sơn hỏi Minh Hải:
- Sao lại cần thứ đó?
Minh Hải nhìn thẳng về phía trước rồi nhẹ giọng trả lời Phong Sơn:
- Nó thuộc về Đệ Nhất!
Phong Sơn liền hiểu ra, hắn là đang vì người của hắn đòi lại mà thôi, hắn căn bản không cần. Ma Vương này không ngờ lại là người có nhiều tình cảm như vậy, đối đãi với cả bề tôi một cách chân thành như vậy! Phong Sơn lén nhìn sang Minh Hải, sau đó lại rơi vào suy nghĩ: "Vậy ngài ấy tốt với mình như vậy, cũng giống như người khác.. có đúng không?".