Minh Hải có thể thuận lợi tiến vào Sơ Hoang nhưng Phong Sơn nếu tu vi vẫn chỉ ở Tiên Tôn thì e rằng không chịu nổi áp lực trong đó. Lúc trước Minh Hải muốn bản thân có thể bảo vệ cho Phong Sơn cho nên chậm chạp không hướng giúp Phong Sơn tăng tu vi. Nhưng cũng không vì thế mà không nghĩ phương pháp. Hắn từ lâu đã bí mật luyện chế Hắc Liên Thảo ra làm tiên dược và luôn theo bên người.
Lần này tiền vào Sơ Hoang lành ít, dữ nhiều, bắt buộc phải để Phong Sơn có thể phi thăng Đạo Tôn. Chính vì vậy cho nên đêm đó, nhân lúc Phong Sơn còn ngủ, Minh Hải đã đem viên dược kia đẩy vào cơ thể Phong Sơn, dùng pháp lực bản thân cho ngài ấy từ từ hấp thụ. Hắn cũng không nói cho Phong Sơn biết, mỗi đêm, mỗi đêm đều bí mật mà làm.
Ban ngày đốc thúc Phong Sơn tu luyện, ban đêm lại giúp hắn hấp thu linh dược. Cứ như vậy liền một tháng, đến đúng ngày thứ ba mươi. Hắn một mực bắt Phong Sơn cùng hắn đi vào trong rừng. Không phải để du ngoạn, mà là tránh thiên kiếp. Mỗi khi phi thăng nhất định sẽ trải qua chín đạo thiên lôi thay da đổi thịt mới hoàn toàn vào được Đạo Tôn được Thiên Đạo chứng giám.
Phong Sơn ngồi trong một hang động do Minh Hải chọn từ trước, tu luyện. Minh Hải bí mật tăng kết giới thêm vài tầng để Phong Sơn yên ổn thăng cấp. Sấm nổ trên đầu, sét xé trời dọc ngang. Minh Hải bay trên đỉnh hang động, Phong Sơn phía trong khó khăn chịu đựng áp lực bùng nổ.
Trước khi vào đó, Minh Hải đã nói với ngài ấy:
- Cứ yên tâm, Phong Sơn sẽ phi thăng mà không mất một sợi tóc.
Phong Sơn bật cười, ai có thể phi thăng mà không chịu tổn thất chứ, cũng là nụ cười thành tiếng hiếm hoi.
- Ha, ngươi nghĩ ta có bản lĩnh gì mà được nhắm một mắt mở một mắt qua loa mà qua ải?
Có vẻ ở lâu với Minh Hải, Phong Sơn cũng dần biết nói đùa hơn. Minh Hải sờ mũi cười cười:
- Ngươi chính là con riêng của Thiên Đạo.
Phong Sơn dơ tay lên che miệng hắn lại, thuận tiện lườm hắn mấy cái:
- Không được nói bậy, tai họa ập tới bây giờ.
Minh Hải lẩm bẩm: "Ta nào có nói bậy..". Nhưng hắn cũng không nói ra nữa, đưa tay lên cầm bàn tay đang che trên miệng mình, hắn nắm chặt tay Phong Sơn, ngòn tay cái còn xoa nhẹ lên tay ngài ấy như trấn an:
- Ngươi yên tâm, sẽ không sao.
Phong Sơn như có thêm động lực mà bình tâm đến lạ. Cứ vậy yên tĩnh tu luyện.
Nhưng ngài nào đâu biết, bên ngoài kia Minh Hải đang thay ngài nhận trọn chín đạo thiên kiếp. Đạo này mạnh hơn đạo kia. Hắn dùng toàn lực chống đỡ cũng không khỏi toàn thân tê liệt.
Đạo thứ nhất đánh xuống, một tia sáng thẳng từ trên trời tới đỉnh hang động. Hắn kết ấn, đưa hai tay chống đỡ. Đoàng một tiếng, tia sét chệch sang bên cạnh tám phần, còn hai phần kia vào thẳng tay hắn bén da thịt. Còn thất có khói từ tay hắn bốc ra.
Đạo thứ hai, hắn cố chấp lại dùng tay chống đỡ, lần này hắn kết ấn dày hơn nhưng do đã phong ấn hang động nên sức lực hắn còn lại không nhiều. Lần này năm phần đã rơi lên người hắn khiến hắn thở hổn hển khó nhọc.
Đạo thứ ba, chỉ thấy trời đất tối hơn khi nãy, hắn rút từ ngọc bội ra một loại binh khí gì đó mà hắn còn chẳng biết là gì. Chỉ thấy nó như chiếc ô che mưa. Dơ về phía trước, đỡ được thêm một chút thì chiếc ô cũng tan nát rồi.
Đạo thứ tư, hắn lại móc được thứ binh khí gì đó như viên ngọc vậy ném thẳng về hướng thiên kiếp giáng xuống. May hắn, việc ngọc kia hấp thụ được ba phần liền vỡ vụn. Bảy phần còn lại Minh Hải khó khăn chặn lại cũng được thêm một chút liền bị cắt vào da chảy máu.
Mới bốn đạo quần áo hắn đã bị đánh tơi tả rồi. May mắn đồ hắn mặc cũng là hàng pháp bảo, nếu không, thứ tơi tả ra e là da thịt hắn.
Cứ như vậy, đạo này qua đạo khác, hắn không tránh né, chỉ chống đỡ, boiwr hắn sợ hắn tránh ra thì người ngận thiên kiếp chính là Phong Sơn. Hắn lúc này thực sự tả tơi vô cùng rồi.
Đến đạo thứ chín, máu toé ra từ khắp nơi trên người hắn. Lúc máu từ khoé miệng hắn chảy ra nhớt nhát hết một mảng trước ngực cũng là lúc Kim Quang từ trong động phát ra tứ phía. Người tu tiên biết có người phi thăng, có vị Đạo Tôn mới nhưng còn chưa biết là ai, suy diễn cũng chỉ là suy diễn.
Phong Sơn xoay mình một cái liền như thay hình đổi dạng. Lúc trước là một thân thanh cao thoát tục, bây giờ lại càng thêm phần khí chất, một cái nhấc tay cũng khiến người khác cảm thấy mê hoặc cùng áp lực.
Minh Hải sau khi hứng trọn thiên kiếp thì rơi xuống đâu không rõ. Tiểu Cẩu đã đi tìm hắn thật lâu, sau đó nó mới móc chiếc túi nó dấu sau cổ từ khi đi ra khỏi Ma Cung ra rồi đẩy trước mặt Minh Hải:
- Chủ nhân, mau ăn, mau ăn.
Minh Hải thoi thóp nhìn chiếc túi, sau đó mở ra. Vậy mà lại là Hắc Liên Thảo. Chưa để Minh Hải kịp nói gì, Tiểu Cẩu đã vội nói:
- Tiểu Cẩu đã lấy nó đi, nhưng chủ nhân yên tâm, ta đã dùng máu nuôi lên cây mới thay thế nó rồi, cả cái cây chủ nhân lấy cho Phong Sơn Tiên Tôn, à không, là Đạo Tôn rồi, đúng, Đạo Tôn.. cả cây đó ta cũng nuôi lớn nó rồi.
Minh Hải đau lòng nhìn Tiểu Cẩu, sau đó liền chuyển mắt uy nghiêm:
- Ngươi nuôi chúng tốn bao nhiêu máu? Thảo nào ta thấy ngươi yếu đi như vậy.
Tiểu Cẩu thực sự cho rằng chủ nhân đang chê bai nó cho nên nó khép nép cúi đầu. Nó thấy Minh Hải vươn tay ra, nó còn cho rằng chủ nhân sẽ trách phạt nó, nào ngờ Minh Hải lại xoa đầu nó:
- Ngươi vất vả rồi.
Được lời động viên này nó mừng như điên, nằm phục hai chân trước để gần Minh Hải hơn còn cái mông thì chổng lên nghoe ngẩy.
- Không vất vả, quả thật không vất vả. Chủ nhận chỉ lo cho người khác nên ta đành phải nghĩ thay chỉ nhân một chút vậy. Chủ nhân xem, ta cũng thông minh đúng không?
Nhóc ngốc nghếch, nó trung thành đến mức Minh Hải đau lòng. Nuôi hai cây cùng lúc, vậy máu của nó còn lại bao nhiêu. Hắn liền móc từ túi ra một viên Huyết linh đan giúp bổ máu rồi để ở lòng bàn tay đưa cho nó:
- Mau ăn, không thì bao giờ mới có thể nhanh nhẹn như cũ.
Tiểu Cẩu gật gật đầu rồi nuốt nhanh viên thuốc xuống. Sau đó nó ngồi lại ngay ngắn trước mặt chủ nhân, đẩy Hắc Liên Thảo về phía trước.
- Người cũng mau uống đi chủ nhân, còn phải quay về chỗ Đạo tôn nữa!
Minh Hải gật đầu rồi hấp thu Hắc Liên Thảo xuống.
Một canh giờ sau, khí tức tạm ổn định thì hắn phẩy tay một cái thay xuống y phục rách nát trên người, trở lại dáng vẻ tươi tắn nén đau toe toét cười đến chỗ Phong Sơn.
Đợi khi hắn vừa tới cũng là lúc Phong Sơn phá được kết giới đi ra. Ngài nhìn thấy hắn liền lo lắng chạy lại:
- Ngươi ở đâu? Sau khi ta hoàn tất liền không thấy ngươi bên cạnh, Minh Hải, không phải ngươi thay ta gánh thiên kiếp đó chứ?
Minh Hải nhìn dáng vẻ lo lắng này liền có nhiều cỗ ngọt ngào chạy tới, đau đớn kia cũng quên mất rồi:
- Nào có, ta nói, ngươi có thể bình an là bình an, ta không chắn thiên kiếp nào cả. Là kết giới đỡ cho ngươi, ta chẳng qua là đi xa một chút tránh thiên kiếp lọt ra đánh trúng ta mà thôi. Vừa thấy kim quang tỏa ra liền quay về, nhưng do đi xa quá nên hơi lâu.
Lừa gạt, đích thị là lừa gạt, lại còn cười như không có gì. Tiểu cẩu đứng xem mà đau lòng thau chủ nhân. Nhưng ý chủ nhân quyết vậy thì làm sao nó dám nói xen vào. Lúc trước Phượng Hoàng bảo nó, là chủ nhân thích âm thầm quan tâm Phong Sơn Tiên Tôn, không muốn ngài ấy có cảm giác mắc nợ chủ nhân nên chủ nhân không nói. Giờ nó nói ra làm sao được chứ. Vì vậy nó đau lòng nhìn chủ nhân mà thôi.
Phi thăng xong, Phong Sơn gấp gáp muốn tiến vào Sơ Hoang, nhưng Minh Hải ngăn lại, nói ngài ấy cần phải ổn định tu vi đã, không thể vội vàng. Vì vậy hai người liền ở lại hang động thêm nửa tháng. Nửa tháng này Minh Hải đem hết linh đan diệu dược ra để cả ba cùng dùng. Hắn chính là muốn cả ba cũng ở trạng thái tốt nhất để tiến vào Sơ Hoang.