Sáng Thế Chi Chủ

Chương 1: Kẻ thất nghiệp



Chương 1: Kẻ thất nghiệp

“bịch...”

Thắng chán nản mà nằm vật xuống giường, cái giường hắn mới mua chưa được bao lâu thi thoảng còn hắt lên mùi gỗ khiến tâm tình hắn càng thêm phiền muộn.

Nhìn về phía đống đồ gia dụng còn mới, hắn chỉ có thể ngao ngán lắc đầu mà chấp nhận sự thật là... hắn đã thất nghiệp.

Thắng họ tên đầy đủ là Đỗ Tất Thắng, sinh ra trong một gia đình tuy không mấy khá giả nhưng được cái gia đình hắn là có gia giáo.

Khi vừa mới ra đời, ông nội hắn đã rất kì vọng vào đứa cháu đít nhôm này, mong nó sau này sẽ công thành danh toại nên đã đặt cho nó cái tên đầy ý nghĩa. Không những Thắng mà còn Tất Thắng, đủ để thấy ông hắn đã đặt rất nhiều kì vọng vào đứa cháu này.

Tên là tên, mà cuộc đời là cuộc đời. Từ khi xuất sinh đến nay, thắng đâu không thấy, chỉ thấy toàn là thất bại.

Nhiều khi Thắng tự nghĩ, không biết có phải do tên mình không hợp mệnh hay không mà toàn thấy thua là thua.

Nhiều khi chỉ muốn sống một cuộc sống công nhân bình thường cũng khó bởi mỗi lần hắn ở đâu thì giông bão kéo tới đó.

Trước có xin vào khu công nghiệp bên Hải Phòng, làm chưa được bao lâu thì d·ịch b·ệnh bùng phát khiến hắn thất nghiệp.

Chạy đôn chạy đáo may sao tìm được một công việc phù hợp, vì cty hắn làm là một doanh nghiệp nhỏ, nên không được bao lâu chủ doanh nghiệp phá sản, bỏ của chạy lấy người khiến hắn mất mấy tháng lương mà bên kia hứa hẹn.

Cuối cùng sau bao nhiêu ngày khấn vái, cúng kiếng các thứ cũng được duyệt vào làm tại CTY gần nhà, gọi là Amata.

Tưởng chừng như an ổn, yên tâm kiếm tiền thì lại con mẹ nó đùng một cái mấy anh em làm cùng đòi đình công.

Vì tư tưởng sống theo bầy với ngang bướng, hắn cũng dựng cờ khởi nghĩa.

Lòng tham của con người là không đáy quả không sai, lương của hắn chục triệu so với mặt bằng chung là quá ổn áp, nhưng vì anh em cũng như muốn kiếm thêm chút đỉnh nên là...

Kết quả bị kí đơn sa thải.

“Mẹ... cay éo chịu được!”



Thắng càng nghĩ càng thấy mình ngu, nhưng phải chịu thôi ai bảo theo quần chúng làm gì.

“reng... reng...”

Nhìn về phía chiếc điện thoại đang réo bên cạnh, Thắng tiện tay quơ lấy.

Mở màn hình lên thì thấy bảng tên lại là của thằng bạn làm cùng.

“Lô... sao thế bạn ơi?” Thắng vui vẻ mà hỏi.

“tình hình sao rồi bạn ơi? Nghỉ này đi chơi chứ nhỉ?” Đầu bên kia là một giọng nam với tông giọng khá cao phát qua chiếc điện thoại điện thoại.

“Chiến luôn bạn ơi, tôi cũng rảnh.” Nghe vậy, Thắng liền đồng ý.

“ok, thế mai qua nhé. Có tôi, bạn và thằng Tuấn thôi!” thấy Thắng trả lời dứt khoát vậy, đầu máy bên kia cũng vui vẻ mà nói .

“à mà Đạt ơi, mai các bạn tính đi đâu?”

“bọn tôi tính đi Yên Tử ấy.” Vì là đã có sự suy tính, tìm hiểu từ trước, Đạt quyết định rủ Thắng và Tuấn cùng đi lên chùa để cầu an, mong sớm tìm được việc.

“OK bạn, mai tôi qua.” Thắng nhìn về phía màn hình điện thoại thấy Đạt đã tắt máy thì cũng tiện tay quẳng máy sang một bên.

Đạt là bạn làm cùng với hắn, hai anh em đều vào CTY cùng đợt, sau có duyên lại được xếp vào cùng bộ phận, cùng chuyền nên chơi với nhau khá tốt.

Được cái hai anh em đều có cùng chính kiến, sau cuộc khởi nghĩa thất bại hai người đều rủ nhau nghỉ việc làm.

Bỏ qua những suy nghĩ tiêu cực, Thắng bò ra khỏi giường rồi tiến vào phòng tắm.

Cởi cái áo đồng phục của công ty, Thắng ngắm nghía một chút rồi quẳng xuống đất, lấy chân chà chà thầm nói.



“vất bà nó đi...”

Tiến vào dòng nước mát lạnh đang xối xả cũng phần nào giúp cho tâm tình Thắng được thư thái.

Mọi thứ đến với chúng ta đều là có lý của nó, cũng như hạt mưa... nó rơi đúng chỗ nó cần phải rơi không có gì là khó hiểu cả.

Với tư tưởng đó, Thắng dễ dàng loại bỏ những muộn phiền trong tâm để chuẩn bị cho mình một cuộc hành trình mới.

“chỉ là không phải đi làm công nữa thôi sao? Ông trời chắc chắn muốn mình làm ông to bà lớn nên mới tạo cơ hội cho mình nghỉ.”

Đứng dưới làn nước mát lạnh, Thắng lẩm bẩm rồi đưa tay lên cao sau nó nắm chặt.

“tao Thắng, sẽ thành chủ tịch Hội đồng quản trị tương lai!!!”

“hắt xì...xì!!!”

Còn đang hùng hồn tự thẩm du tư tưởng thì cơn hắt xì kéo tới khiến Thắng phải tỉnh hồn lại mà nhanh chóng ra khỏi phòng tắm.

Tắm lâu dưới dòng nước lạnh sẽ dễ dàng khiến cơ thể bị mắc bệnh, kể cả trời lạnh hay trời nóng. Tuy vấn đề nhỏ bé này ai cũng biết nhưng nếu không để ý sẽ dễ mang hoạ vào thân.

Thắng vội vàng mặc quần áo rồi leo lên giường, xả bỏ tư tưởng hai chân kiết già tay đặt lên nhau thả lỏng.

Như mọi ngày của cuộc sống, là người tuy không mê tín nhưng luôn hướng tâm đến con đường tỉnh thức nên Thắng hay bỏ chút thời gian ra để toạ thiền.

Để có một lối suy nghĩ tích cực, dễ dàng buông bỏ cái xấu, Thắng đã phải thiền định rất lâu mới có thể nhận biết được và bỏ qua cái tôi, nâng cao tần số bản thân hơn.

Tuy có chút tỉnh thức, nhận biết về cái tôi nhưng về vô hình chung hắn vẫn không thể thực sự tỉnh thức trong từng hành động, suy nghĩ.

Bên trong Thắng vẫn tồn tại một cái tôi, cái sự trẻ trâu ở độ tuổi 23, 24.

Ai nói độ tuổi này không còn trẻ trâu nữa thì là nhầm, đây là độ tuổi mông lung nhất và cái tôi mới bắt đầu được rèn rũa. Về sau thành công hay thất bại là nằm ở nhận thức của lúc này cố gắng hay lười biếng trong mỗi người.

Bỏ qua những tạp niệm hưng khởi, Thắng thả lỏng bản thân để kết nối với cái tôi cao hơn, bỏ hết những thói quen, bỏ hết những tư tưởng, bỏ hết dục vọng...



...

“reng... reng... !!!”

Tiếng chuông điện thoại vang lên từng đợt inh ỏi khiến căn phòng đang yên tĩnh trở lên nhộn nhịp hẳn.

Còn đang say giấc nồng, mơ màng mông lung, Thắng ngồi dậy với khuôn mặt bơ phờ đưa tay lấy chiếc điện thoại đang kêu cạnh đầu giường.

“alo...” Thắng nhấc máy với giọng nói còn ngái ngủ.

“giờ này còn ngủ? Dậy đi bạn ơi bọn tôi chuẩn bị xong rồi!” Đầu máy bên Đạt đang cho đồ đạc vào balo, một bên thì dục Thắng.

“um... đợi tôi 30phút nữa có mặt, nhé!”

Nói rồi không đợi Đạt trả lời, Thắng tiện tay vất điện thoại sang một bên sau đó bật dậy lao vào phòng tắm.

“Hôm qua thiền định, bị hôn trầm ngủ lúc nào không hay, quả nhiên thiền định trước khi ngủ giúp ta có một giấc ngủ ngon quên luôn việc đặt báo thức.” Thắng thầm nghĩ.

Sau khi đã vệ sinh xong xuôi đâu đấy, Thắng chỉ kịp thời gian chuẩn bị đồ đạc như quần áo và giày dép để đi leo núi mà thôi, ăn sáng thì để đến hội họp mấy anh em rồi đi ăn uống một thể.

Cũng may đồ đạc Thắng đã chuẩn bị sẵn trong balo từ hôm qua, nay chỉ cần đi mua chút bánh trái, chút hương cúng lên thắm nén nhang để tỏ lòng kính trọng với Phật là được rồi.

Hắn không theo đạo Phật nhưng lại rất thích học giáo lý của nhà Phật, nhất là của Phật giáo nguyên thủy nên là hắn không hề mê tín mà tin vào việc tồn tại của Thần, Phật... cái hắn tin chỉ có chân lý hướng đạo mà ngài Gautama để lại.

Nhìn giờ trên chiếc điện thoại cũ kĩ của mình, Thắng thấy đã là 8giờ sáng. Hắn vội vàng cầm theo balo nhảy lên chiếc xe Honda blade trắng phóng đến nhà Đạt.

Theo lịch hẹn hôm qua là 8giờ là phải có mặt, mà giờ hơn 8giờ rồi hắn mới phóng xe đi, Thắng vội vàng mà lao vun v·út bỏ qua những khung cảnh tươi đẹp xung quanh, bỏ qua những chú chim nhỏ nhảy nhót trên cành cây mà hót líu lo báo hiệu cho một ngày mới đầy tươi đẹp.

Mọi thứ như chìm vào trong suy nghĩ tự thân, thả mình thong dong trên con xe cũ kĩ, bỏ qua hết những phiền lo cuộc đời để có thể sống tích cực hơn... mỗi ngày!

Gửi những bạn đang thất bại trong cuộc sống:

Sau cơn mưa trời sẽ lại sáng, những ai đang rơi xuống tận cùng của thất vọng thì đừng vội nản lòng bởi vì... niết bàn ngay trước mắt chúng ta mà thôi, hãy thoát vũng bùn mà hoá thành chân long!