Kiếp Phù Du Gửi Vào Năm Tháng

Chương 8



Lần thoát khỏi thần chết sau đó, khiến Nam Cẩn cảm giác như đã cách cả một đời, thế nhưng cho dù như vậy, cô vẫn ghi nhớ tình cảm đặc biệt mà Lâm Diệu dành cho Tiêu Xuyên. Cho nên mấy ngày sau, khi Dư Tư Thừa gọi điện mời cô ăn cơm, cô đã cẩn thận hơn, hỏi: “Chỉ có tôi và anh thôi đúng không?”

Cô lo lắng Lâm Diệu cũng đến. Trực giác của phụ nữ thường rất chuẩn xác, cô lo Lâm Diệu sẽ nhận ra bóng dáng của Tần Hoài năm xưa.

Dư Tư Thừa nói đùa ở đầu kia điện thoại: “Cô muốn gọi thêm ai đến cùng cứ gọi đi. Tất nhiên trong lòng tôi hy vọng chỉ có hai chúng ta. Khó khăn lắm mới được luật sư Nam nể mặt, vừa hay có thể bàn bạc chuyện án kiện.”

Nam Cẩn thấy anh nói vậy đã yên tâm hơn nhiều bèn nhận lời.

Kết quả là đến khi cô bước vào phòng ăn nhà hàng bỗng phát hiện Lâm Diệu cũng đang có mặt tại đây.

Dư Tư Thừa làm mặt vô tội giải thích: Lâm Diệu nghe nói tôi mời cô ăn cơm nên đã chủ động muốn đi cùng, coi như là xin lỗi buổi tối hôm đó đã đụng trúng cô.”

Nam Cẩn chỉ đành nói: “Không sao, cũng đâu có thương nặng.”

“Bữa hôm nay tôi mời.” Lâm Diệu cười với cô, “Dư Tư Thừa đến cùng thôi.”

Dư Tư Thừa lắc đầu bật cười: “Rõ ràng anh là người hẹn Nam Cẩn, sao lại biến thành vai phụ thế nhỉ?”

“Để một người đẹp dùng bữa với anh em không yên tâm.” Lâm Diệu liếc xéo anh ấy, vẫy tay ra hiệu Nam Cẩn ngồi xuống cạnh cô ta, cười như không cười nhắc nhở, “Cô nhất định phải cẩn thận với người này đấy.”

Nam Cẩn đành giả bộ không biết, nói: “Tôi và anh ấy chỉ là bạn bè bình thường.”

“Đúng thế, vốn dĩ chỉ là bạn bè thôi.” Dư Tư Thừa phụ hoạ, đích thân rót trà cho hai vị nữ sĩ mới ngồi xuống nói, “Vậy nên nể tình bạn bè, cô có thể xem xét giúp tôi án kiện kia không?”

Thực ra mà nói, Nam Cẩn thấy án kiện này rất đáng để tâm, nhưng điều cô khúc mắc trong lòng là một tầng quan hệ khác, cô không muốn có quá nhiều dính dáng đến anh.

Dư Tư Thừa là người nhanh nhạy, sao có thể không nhìn ra phần lớn tâm tư của cô chứ, chỉ là tạm thời vẫn chưa làm rõ được nguyên nhân dẫn đến sự do dự của cô mà thôi. Cho nên không gấp gáp mà quay đầu dặn dò nhân viên đem món lên, chuẩn bị vừa ăn vừa nói chuyện.

Bữa ăn diễn ra được một nửa bỗng có người gõ cửa.

Theo tiếng chào nhẹ nhàng “Tiêu tiên sinh, chào ngài” của người phục vụ, một dáng người cao dáo đẹp đẽ xuất hiện trước cửa phòng ăn.

Dư Tư Thừa dường như chẳng có chút bất ngờ nào, chỉ đứng lên gọi mội tiếng: “Ca.”

Lâm Diệu ngược lại kinh ngạc giật mình, cũng lập tức đứng dậy theo.

Bàn ăn chỉ còn duy nhất là Nam Cẩn vẫn đang ngồi, cô nghi hoặc nhìn người vừa đến, vừa hay đối diện với tầm mắt của anh.

Cô mím chặt cánh môi, còn chưa kịp thoát khỏi nỗi kinh ngạc đã thấy đối phương ngồi xuống vị trí đối diện, đôi mắt thâm trầm nhìn cô, bình thản nói: “Ngại quá, tôi tới muộn.”

Thế nhưng, ai cho anh đến?

Nam Cẩn vô thức quay đầu nhìn Dư Tư Thừa, còn Dư Tư Thừa làm như không phát hiện ra ánh mắt dò xét của cô, chỉ tiếp tục bàn chuyện án kiện giết người của cấp dưới.

Bữa cơm ngày hôm nay rõ ràng là một bữa “Hồng Môn Yến”.

Nam Cẩn hết cách, đành cố gắng tập trung tinh thần, hết sức xem nhẹ sự tồn tại của vị khách không mời mà đến kia.

Cũng may “vị khách không mời mà đến” gần như không nói chuyện trong suốt quá trình, hơn nữa từ khi anh tới, Lâm Diệu dường như đột nhiên vô cùng yên lặng, mặt cúi mày rủ, gần như không còn lên tiếng nói chuyện.

Nam Cẩn cân nhắc kỹ lưỡng, cuối cùng cũng bày tỏ: “Tôi có thể tiếp nhận án này.”

Dư Tư Thừa vô cùng mừng rỡ, dùng trà thay rượu để mời cô.

Nam Cẩn cười khẽ: “Ngày mai tôi sẽ cho người đi làm thủ tục, xem xét những tư liệu có liên quan rồi tính tiếp. Có điều, trước mắt chỉ có thể nói tôi sẽ cố gắng hết khả năng của bản thân.”

“Như vậy là đủ rồi.” Dư Tư Thừa hiển nhiên vô cùng tin tưởng cô.

Bữa cơm kết thúc, bốn người cùng rời khỏi nhà hàng.

Dư Tư Thừa đưa chìa khoá xe cho nhân viên chuyên đỗ xe, thuận miệng hỏi: “Luật sư Nam có lái xe không?”

Nam Cẩn nói: “Tôi bắt xe về.”

Đúng vào lúc thành phố bắt đầu lên đèn.

Hôm nay bọn họ dùng bữa sớm, không có ai uống rượu, lúc kết thúc chưa tới giờ cao điểm. Trên đường vô số ánh đèn hợp lại như một biển ánh sáng, mỗi chiếc xe tựa như một con thuyền nhỏ dập dềnh trên mặt sóng đang không ngừng tiến về phía trước.

Tầm này gần như không thể gọi được xe, Dư Tư Thừa cũng đã nghĩ đến điểm này, nhưng  chưa kịp mở miệng đã nghe thấy một giọng nói thanh lạnh bình tĩnh vang lên từ bên cạnh: “Lão Ngũ, cậu đưa Lâm Diệu về, tôi đưa luật sư Nam về.”

Dư Tư Thừa tất nhiên không dị nghị, vẫy tay tạm biệt Nam Cẩn: “Vậy thì, luật sư Nam, gặp lại sau nhé, lúc nào cũng có thể liên lạc với tôi.”

Nam Cẩn giật giật khoé môi, thậm chí còn không có cơ hội để phát biểu ý kiến đã thấy Dư Tư Thừa chui tọt vào chiếc xe Landrover cao to của anh ấy, đem theo Lâm Diệu chạy khuất dạng. 

Có điều trước khi lên xe, Lâm Diệu đã quay đầu lại nhìn.

Ánh mắt ấy khiến Nam Cẩn thấy vô cùng quen thuộc, giống hệt như rất nhiều năm về trước, khi cô lần đầu tiên ngồi lên xe của Tiêu Xuyên, Lâm Diệu cũng dùng ánh mắt đó nhìn cô.

Tất cả đều tựa như một giấc mộng.

Thời gian đã trôi qua rất lâu, nhưng tựa như đang xoay vòng, đi hết một lượt rồi bây giờ lại trở về vạch xuất phát.

Không lường được buổi tối sẽ do Tiêu Xuyên đích thân lái xe nên Nam Cẩn chỉ còn cách theo anh ngồi vào ghế lái phụ.

Anh đã đổi xe, không còn là chiếc xe hồi trước nữa, nhưng thói quen lái xe của anh vẫn chẳng hề thay đổi.

Trong xe không bật nhạc, cũng không có chương trình tivi, mùa hè điều hoà ô tô sẽ cố định ở mức 19 độ, khí lạnh im lặng toả ra, đọng lại trên da thịt ẩn hiện cảm giác se lạnh.

Có lẽ là vấn đề thể chất, cô từ nhỏ đã rất sợ lạnh, hồi trước khi vừa ngồi vào xe của anh việc đầu tiên sẽ là điều chỉnh cho nhiệt độ cao lên. Bây giờ đương nhiên là không thể làm như vậy,  Nam Cẩn vô thức ôm lấy hai cánh tay, liếc qua bên phải chỉ thấy Tiêu Xuyên một tay để trên vô lăng, trên mặt không có biểu cảm nào, dường như đang vô cùng chuyên tâm lái xe.

Phía trước tắc cứng, mỗi một chiếc xe đều dùng tốc độ cực kỳ chậm chạp nhích về phía trước.

Nam Cẩn nhìn ra bên ngoài, đột nhiên cảm thấy hoang mang, tựa như đây là một con đường không có điểm dừng, còn cô bị trói buộc trong không gian khép kín này, trôi nổi bồng bềnh, cuối cùng chẳng biết sẽ bị đưa đi đến nơi nào.

Là giọng nói của Tiêu Xuyên thức tỉnh cô, cô mới giật mình khôi phục tinh thần, nghe thấy Tiêu Xuyên đang hỏi: “Cô sống ở đâu?”

Cô báo cho anh địa chỉ rồi lại im lặng.

Tiêu Xuyên nghiêng đầu nhìn cô, tầm mắt dừng trên tay cô, tựa như thuận miệng hỏi: “Cô lạnh à?”

“Vẫn ổn.” Cô ngây ngốc, nói xong liền buông tay xuống, mười ngón tay đan lại trước người.

Tiêu Xuyên vẫn nhìn cô, cuối cùng nâng nhiệt độ điều hòa thêm 2 độ, rồi tiện tay điều chỉnh lại sức gió.

Ngã tư phía trước là loạt dài đen đỏ giao thông, trong không gian tĩnh mịch này, Nam Cẩm chỉ cảm giác như đang ngồi trên đống lửa.

Cô quá hiểu Tiêu Xuyên, người đàn ông này trước này chưa từng làm chuyện gì vô ích. Cho nên, khi anh đề nghị đưa cô về, cô chỉ thấy kinh hoàng bạt vía, nhưng cũng chỉ có thể giả bộ như không.

Chỉ bởi vì anh quá nhạy bén, bất kỳ một phản ứng quá khích nào đều không thể lọt qua được con mắt tinh tường của anh.

Cô không biết anh định làm gì, chỉ đành dùng sự trầm mặc làm vũ khí phòng thân.

Thế nhưng điều làm cô bất ngờ chính là, suốt cả quãng đường Tiêu Xuyên cũng im lặng như cô, hình như vô cùng chăm chú lái xe, lại như có muôn vàn tâm sự, giữa mi tâm tựa như thấp thoáng nét mệt mỏi.

Cho đến khi xe dừng trước tòa nhà anh mới mở miệng: “Đến rồi.”

Nam Cẩn lật tìm chìa khóa trong túi theo thói quen mới quay đầu nói: “Cảm ơn.”

“Không cần khách sáo.” Anh nhìn cô.

Nơi chiếc xe dừng lại không có đèn đường, ánh sáng trong xe u ám khiến cô không nhìn rõ biểu cảm của anh nhưng vẫn cảm nhận được đôi mắt vừa sâu vừa sáng, dường như đang nhìn thấu tận nơi sâu thẳm trong con người cô.

Cô mơ hồ bất an, nhưng chỉ có thể làm như không có chuyện gì nói câu “Ngủ ngon” với anh.

“Ừ.” Tiêu Xuyên hạ giọng đáp lại một tiếng.

Khi cô đẩy cửa xe bước xuống, anh vẫn nghiêng nửa người, ánh mắt dừng lại trên thân ảnh của cô.

Cũng giống như lần đầu tiên gặp người phụ nữ này, bóng lưng của cô giống hệt Tần Hoài. Đến đường nét chiếc cổ khi cô hơi cúi đầu cũng dễ dàng khiến anh nhớ đến Tần Hoài.

Tiêu Xuyên thấy rất nực cười, trong suốt 30 năm cuộc đời anh, chỉ có người phụ nữ ấy mới khiến anh như tẩu hỏa nhập ma, hết lần này đến lần khác khiến anh gần như mất đi lý trí.

Càng tồi tệ hơn chính là nỗi đau trong tim, cảm giác nhức nhối ấy đang như nước thủy triều không ngừng dâng lên, tạo nên nỗi tê buốt dữ dội.

Mặt anh trắng bệch, vô thức đưa tay ôm ngực.

Cơn đau quen thuộc này đã rất nhiều năm rồi không còn phát tác. Thế nhưng, hóa ra tất cả đều chỉ là giả tạo, mấy năm nay ngoài mặt thì yên ổn, chỉ bởi vì cố ý không nhớ đến. Hiện tại nhìn thấy Nam Cẩn, chỉ là một bóng hình tương tự, một động tác nhỏ thân thuộc đã lập tức vỡ thành mảnh vụn.

Lúc này Nam Cẩn đã đi đến cổng của tòa nhà chung cư nhưng vẫn không nghe thấy tiếng khởi động xe.

Cô không kìm được quay đầu nhìn, chiếc xe màu đen yên lặng dừng ở bên đường, nếu như không phải còn có ánh đèn xe, nó gần như hòa nhập cùng với màn đêm.

Nhờ vào ánh sáng mạnh mẽ của đèn xe, cô không nhìn rõ người ngồi bên trong, nhưng cảm giác có điều gì đó không bình thường. Cô do dự mấy giây bèn quay lại đó như ma xui quỷ khiến.

Chiếc cửa kính xe màu thẫm dần dần hạ xuống, cô thu lại bàn tay đang nắm chặt, thấy Tiêu Xuyên đang tựa vào lưng ghế thở dốc.

Cô hoảng hốt, nhăn mày hỏi: “Anh sao thế?”

Tiêu Xuyên mím chặt môi nhưng không cất tiếng, hoặc giả cơn đau lúc này khiến anh không thể nói chuyện. Mặt anh gần như không còn huyết sắc, đến khóe môi đều đã trắng bệch.

Nam Cẩn tinh mắt, lập tức chú ý đến động tác ấn chặt vùng tim của anh, tựa như nơi đó chính là nguồn gốc của mọi nỗi đau đớn.

Cô thất sắc, thực ra không nắm rõ chuyện gì đã xảy ra, chỉ vô thức kéo cửa xe, nghiêng người lách vào: “Anh rốt cuộc bị sao vậy?”

Tiêu Xuyên khẽ nhíu mày nhìn cô, tay cô đang đỡ lấy vai anh. Anh thở chậm lại một hơi mới nói: “Thuốc ở ghế sau.”

Thuốc gì? Nam Cẩn không biết. Cô chỉ phát hiện dường như đến nói chuyện anh cũng phải dùng hết sức, nói xong bốn chữ ngắn ngủi anh đã mắt chặt mắt, một cánh tay vẫn đang ấn nơi ngực, hô hấp gấp gáp nặng nề, tựa như đang đè nén nỗi đau tột cùng.

Phía ghế sau có một chiếc túi, trên tay xách vẫn còn dấu ủy thác vận chuyển, chắc có lẽ là đồ cá nhân của Tiêu Xuyên. Hiện tại Nam Cẩn không để tâm được nhiều đến vậy, cô trực tiếp mở khóa ra lục lọi, nhưng trong túi ngoài mấy bộ quần áo nam giới và đồ dùng hàng ngày ra thì không còn vật nào giống như lọ thuốc.

Sau đó cô tìm thấy một lọ thuốc nằm trong hộp chứa đồ giữa hai ghế ngồi, xem ra là thường được để trên xe phòng trường hợp cấp bách. Nam Cẩm lướt nhanh qua những dòng chữ tiếng Anh được viết trên thân lọ, trái tim bỗng trầm hẳn xuống. Không kịp đắn đo suy nghĩ, cô vội vã quay về ghế trước đưa thuốc cho Tiêu Xuyên, xác nhận lại: “Có phải cái này không?”

Tiêu Xuyên khép hờ mắt, nhìn liếc qua liền nói: “Một viên.”

Cô đổ thuốc ra lòng bàn tay, đưa qua theo bản năng. Nhưng cũng chính vào một khắc nào đó, tay cô cứng đờ giữa khoảng không.

Trên tay cô là viên thuốc bé nhỏ, chỉ còn cách môi anh mấy xăng-ti-mét.

Nhưng cô đã dừng lại như vậy.

Là từ khi nào anh lại mắc bệnh tim nghiêm trọng như thế?

Nếu như mấy phút trước cô không quay lại, liệu anh có tự mình hồi phục được không? Hay là sẽ chết trong chiếc xe này?

Cô từng tưởng rằng, khi gặp lại người đàn ông này lần nữa, tất cả đều sẽ hóa thành cát bụi. Bởi vì sức mạnh to lớn của thời gian có thể xóa đi tất cả, cũng có thể vùi lấp mọi thứ. Nhưng chỉ cho đến giờ khắc này, cô mới không thể không thừa nhận, có những thứ sớm đã khắc vào cốt tủy, nương theo dòng chảy trong huyết mạch, gắn bó như hình với bóng.

Nam Cẩn nghiêng nửa người, bất động nhìn Tiêu Xuyên.

Người đàn ông duy nhất cô đem lòng yêu thương, vào lúc cô cam nguyện vứt bỏ hết mọi đức tin và kiên trì, thì anh lại độc ác quyết tuyệt đẩy cô vào con đường chết.

Người đàn ông cô vẫn luôn ôm lòng thù hận hiện nay đang giao mạng sống cho cô.

Vận mệnh dường như đang chơi đùa cùng cô, khiến cô bàng hoàng phát hiện một vài người và vật, cho dù có dùng cả một đời cũng không dễ dàng buông bỏ được.

Trong rất nhiều đêm khi đã có một cuộc đời mới, cô đều suy đi nghĩ lại, nếu như lúc trước cô hoán đổi vị trí cho anh, phải chăng cô cũng sẽ làm ra lựa chọn tàn nhẫn như anh vậy.

Mãi cho đến ngày hôm nay, cô mới có được đáp án.

Cô đâu phải là anh.

Cô chẳng thể nào làm ra được một chuyện tàn độc như thế.

Cô cho Tiêu Xuyên uống thuốc, thuốc dần dần phát huy tác dụng. Tiếng hô hấp của anh từ từ chậm lại, ngón tay thon dài ôm lấy ngực cuối cùng cũng dần thả lỏng, buông thõng bên người.

Chỉ là sắc mặt anh vẫn tái nhợt, đầu mày hơi nhíu. Nhưng cô gần như có thể chắc chắn rằng anh tạm thời đã không sao nữa. Bởi vì anh đã mở mắt, ánh mắt thâm sâu ảm đạm đang chăm chú nhìn cô.

Tốt lắm, anh lại quay về trạng thái quen thuộc.

Nam Cẩn có chút trào phúng nhưng không biểu lộ ra mặt, chỉ tốt bụng đề nghị: “Anh nên gọi tài xế đến đón.”

Tình hình hiện tại của anh đương nhiên không thích hợp lái xe, nhưng cô nói xong liền hối hận. Nói cho cùng thì việc này có liên quan gì đến cô chứ?

Tiêu Xuyên không nói gì cả, chỉ chậm rãi ngồi dậy, lại nhìn cô lần nữa. Giọng nói của anh rất trầm, mang rõ vẻ mệt nhọc và khô ráp: “Cảm ơn.”

“Giúp đỡ lúc người gặp nạn thôi.” Trong giọng nói của Nam Cẩn không một gợn sóng.

Anh lấy lại lọ thuốc trong tay Nam Cẩn, thuận tay ném sang bên ghế lái phụ, sau đó mới nói: “Muộn lắm rồi, cô về trước đi.”

Anh hiển nhiên là đã cực kỳ mệt nhọc, nói xong liền nhắm mắt.

Theo lý mà nói, cô có ơn cứu mạng với anh, nhưng Nam Cẩn căn bản không để bụng thái độ lãnh đạm này, ngược lại còn như cầu được ước thấy. Thấy Tiêu Xuyên có thể nói chuyện, có thể hô hấp, giây tiếp theo cô đã dứt khoát xuống xe đi mất.

Thời gian sau đó đều bận rộn chuẩn bị cho án kiện phía Dư Tư Thừa, cô căn bản không rảnh để nghĩ đến sự việc ngoài ý muốn phát sinh trong buổi tối ngày hôm đó. Ngược lại, Khương Đào biết được cô nhận ủy thác vụ kiện này, nhân giờ nghỉ trưa đã đến văn phòng của cô.

Vô sự bất đăng Tam Bảo điện.*

* Không có việc gì thì không tìm đến gõ cửa.

Nam Cẩn thấy anh ấy đến tìm còn đóng cửa lại, cô liền đoán ra anh có chuyện cần nói.

Quả nhiên, Khương Đào vừa ngồi xuống đã nói: “Vụ kiện mới hóc búa không?”

“Em đã cho Triệu Tiểu Thiên đi lấy khẩu cung của đương sự rồi, định chiều nay sẽ đi tìm hiểu tình hình cụ thể xem sao.” Nam Cẩn nói.

“Ừ.” Khương Đào ngừng một lát mới nhìn cô hỏi tiếp: “Người họ Dư đến tìm em hôm đó, sao em quen biết anh ta?”

Giọng điệu anh nhẹ nhàng như chỉ đang tán gẫu. Nam Cẩn suy nghĩ, bình thản đáp: “Bạn của bạn, không thân thiết lắm.”

Khương Đào tạm thời không lên tiếng, chỉ là đang quan sát kỹ nét mặt cô, giống như đang xác nhận độ chân thực, một lúc sau anh mới cất tiếng nhắc nhở với hàm ý sâu sa: “Bối cảnh của những người này không tầm thường, bình thường tốt nhất đừng nên tiếp xúc nhiều với họ.”

Nam Cẩn chỉ cười khẽ: “Đối việc không đối người*. Em chỉ cho rằng có thể thử bắt tay với vụ kiện này.”

* Chỉ chú ý đến việc.

Khương Đào gật đầu, ngay sau đó là nụ cười nhẹ an ủi: “Điểm này anh rất có lòng tin với em. Vụ kiện có hóc búa thế nào chăng nữa đều sẽ có khả năng lật ngược tình thế.”

“Đại ca à, ngài đừng tâng bốc em nữa.” Nam Cẩn cố ý bày ra bộ dạng hết cách, nửa đùa nửa thật nói, “Ngài sắp nâng em lên trời rồi, sau này em nhất định sẽ phải ăn quả đắng đấy.”

Cô vừa đứng lên vừa nói, cầm theo ví tiền và chìa khóa: “Anh ăn cơm chưa? Có muốn xuống dưới ăn chút gì không?”

“Thôi khỏi. Bà xã anh sáng sớm đã làm bữa cơm tình yêu rồi, lát nữa cho vào lò vi sóng hâm lại một chút là được.” Khương Đào đứng dậy mở cửa cho cô, hai người cùng ra khỏi phòng.

Nam Cẩn nhìn anh, nụ cười toát ra từ tận đáy lòng: “Hạnh phúc quá.”

Khương Đào như sực nhớ ra gì đó, vỗ trán nói: “À, đúng rồi, cuối tuần này nhà anh có tổ chức tiệc nướng BBQ, Gia Tuệ bảo anh gọi em đến. Em xem trí nhớ của anh này, suýt chút nữa thì quên béng mất.”

Hoàng Gia Tuệ chính là bà xã của Khương Đào, hai người là bạn thời đại học, cũng từng là bộ đôi cùng nhau xây dựng lên sự nghiệp. Sau khi kết hôn vì chăm sóc con cái nên Hoàng Gia Tuệ mới từ chức, chính thức trở thành một bà nội trợ.

Hiện này, thú vui lớn nhất của bà Khương chính là nấu các loại mỹ thực, đồng thời thường xuyên mời đồng nghiệp của Khương Đào đến nhà cùng chia sẻ thành quả của chị ấy.

Nam Cẩn đồng ý ngay tắp lự: “Được thôi, lâu lắm rồi không gặp chị Gia Tuệ, anh không biết em trông ngóng tài nghệ làm đồ nướng của chị ấy thế nào đâu.”

Nhắc đến đã thấy đói, cô xuống lầu chọn một suất salad hải sản và một suất mỳ Ý, ngẫm nghĩ rồi lại gọi thêm một miếng bánh phô mai.

Cửa hàng mới mở này nằm ngay bên dưới văn phòng luật, trang hoàng rất có phong cách, chủ yếu kinh doanh thức ăn nhẹ, thu hút được rất nhiều nhân viên văn phòng trẻ tuổi ở những khu lân cận đến dùng bữa. Những món trên thực đơn được thay đổi mỗi ngày, hôm nay món được đầu bếp chính giới thiệu là món mỳ Ý sốt thịt bò bằm Nam Cẩn vừa gọi.

Mỳ được đưa đến nóng hôi hổi, màu sắc đẹp mắt, mùi thơm ngào ngạt. Hơn nữa ăn cực ngon, đặc biệt là nước sốt thịt bằm, thậm chí ngon hơn cả đồ của cao thủ bếp núc Hoàng Gia Tuệ.

Nam Cẩn đã từng được nếm qua nước sốt thịt bằm do Hoàng Gia Tuệ làm, khi đó cô chỉ hận không thể ăn luôn cả đáy đĩa, không nhịn được học hỏi chút kinh nghiệm từ Hoàng Gia Tuệ.

Cô nhớ Hoàng Gia Tuệ cười nói: “Đây là món đơn giản nhất đấy, em lên mạng tra rồi cứ theo đó mà làm là được ngay. Cần gì phải học?”

Cô có hơi ngại, đành thừa nhận: “Em hoàn toàn không thạo mấy việc bếp núc này.”

Thực chất nào chỉ không thạo, rõ ràng là không có thiên phú.

Cô không nói cho Hoàng Gia Tuệ biết bản thân từng thử làm mỳ Ý. Chỉ có điều, đó đã là chuyện của rất nhiều năm về trước rồi.

Ngày hôm đó do cô đột nhiên hứng chí, hoặc giả do quá mức nhàm chán nên mượn dùng phòng bếp của người giúp việc, chuẩn bị thử tay nghề của bản thân.

Người làm vô cùng hoảng hốt, còn tưởng rằng bản thân mắc lỗi lầm gì, cô đành vội vã giải thích: “Tôi chỉ muốn thử làm chút thôi, nghe nói ăn cơm mình nấu là ngon nhất đấy.”

Thực ra vẫn còn nguyên nhân khác nữa. Mấy hôm đó Tiêu Xuyên không có nhà, mấy người rảnh rỗi kia tất nhiên cũng sẽ không mò đến ăn trực. Một mình cô tự do tự tại, căn bản không có chút áp lực tâm lí nào, cho dù làm không ngon cũng sẽ không sợ người khác cười nhạo.

Nhưng từ nhỏ đến lớn cô đều thuộc dạng cơm nước được dâng đến tận miệng, đến dao thái rau còn không biết dùng. Cuối cùng suy đi tính lại vẫn cảm thấy làm món Tây sẽ nhanh gọn hơn, cũng an toàn hơn một chút.

Chỉ có một người ăn nên không cần làm quá cầu kỳ. Cô nhớ ra trước kia đã từng nhìn thấy hướng dẫn làm nước sốt thịt bằm trên mạng, hình như còn rất đơn giản thế nên muốn thử sức.

Kết quả là thất bại toàn tập.

Hướng dẫn nhìn có vẻ đơn giản nhưng với cô mà nói chẳng có chút tác dụng nào. Sau khi đã làm xong mỳ, sắc, hương, vị chẳng có cái nào đạt tiêu chuẩn hết.

Cô buồn phiền muốn chết, cho dù người giúp việc đứng bên ra sức an ủi cũng chẳng thể làm cô phấn chấn lên được.

Người giúp việc nói: “Cô Tần, hay để tôi đi làm lại cho cô bữa tối khác nhé?”

Cô vừa ngượng vừa buồn cười, lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, ăn vậy cũng được.”

Không ngờ cô vừa cầm dĩa lên, bên ngoài hành lang vang vọng tiếng bước chân.

Người giúp việc lập tức ra nghênh đón, cất tiếng chào: “Tiêu tiên sinh.”

Cô kinh ngạc nhìn thân hình thon dài cao lớn trước mặt: “Không phải anh ngày mai mới về hay sao?”

Tiêu Xuyên vừa chấm dứt chuyến bay đường dài, gương mặt phảng phất nét mỏi mệt, anh nhìn cô, rất nhanh đã chú ý đến thứ đồ thất bại đặt trước mặt cô, không kìm được nhếch mày, hỏi: “Đó là cái gì?”

Cô ngớ người, thản nhiên đáp: “Bữa tối của em.”

“Anh biết. Anh là hỏi, thứ đó là cái gì?”

Cô không khỏi vừa xấu hổ vừa sầu não, cúi đầu xuống nhìn, tuy màu sắc không được đẹp mắt cho lắm, nhưng nhìn chung vẫn ra hình ra dạng, thế mà anh không nhìn ra là thứ gì?!

“Mỳ Ý sốt thịt bò bằm,” cô nhụt chí nói, “Em làm đấy.”

Lúc này Tiêu Xuyên đã đi tới bàn ăn, từ trên cao đánh giá tác phẩm của cô, một lúc sau mới lãnh đạm bày tỏ: “Nếu như giúp việc làm ra như thế, ngày mai anh sẽ đuổi việc cô ấy.”

“Anh rốt cuộc là có ý gì? Kém đến mức vậy ư?” Cô không phục, dùng dĩa cuộn mấy sợi lên cho vào miệng nếm thử.

  ……

Hóa ra ngoài hình thức không đẹp, không biết là do cô đã làm sai bước nào nên mùi vị cũng hơi kỳ lạ. So sánh với nhà hàng thì quả thực là một trời một vực.

Nhưng cô vẫn bình thản thưởng thức, sau đó mới nói: “Rất ngon đấy chứ.”

“Thế à?” Người đàn ông đứng bên cạnh hiển nhiên không tin lời cô, tiện tay kéo ghế ngồi xuống, hất cằm ra hiệu: “Để anh ăn thử nào.”

“Đừng.” Cô như một con vật bảo vệ miếng mồi, lấy tay chặn trước mặt anh, “Nếu anh chưa ăn tối thì bảo bọn họ đi làm, đừng có cướp của em.”

Nhưng động tác của cô sao nhanh được như anh?

Cô chỉ thấy trước mắt hoa lên, thậm chí còn không biết anh làm thế nào, chiếc đĩa đã nằm gọn trong tay anh rồi.

Sau đó, dưới cái nhìn ngây ngốc mắt chữ o miệng chữ a của cô, anh rất tự nhiên lấy luôn chiếc dĩa cô đang cầm trong tay.

Anh vừa anh miếng đầu tiên, cô ngượng đến mức chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó để chui xuống, nhưng vẫn cứng miệng giải thích: “Đây là lần đầu tiên em xuống bếp.” Ý của cô chính là, dù thế nào thì cũng nên được bỏ qua.

Kết quả Tiêu Xuyên gật đầu: “Anh biết.”

Cô không kìm được quan sát phản ứng của anh, thế nhưng căn bản không nhìn ra được chút đánh giá “kiệt tác” nào từ khuôn mặt ấy.

Dưới cái nhìn chăm chú của cô, Tiêu Xuyên bất động thanh sắc ăn miếng đầu tiên, sau đó tiếp tục dùng dĩa nhấc mấy sợi mỳ lên.

Cô thực sự không chịu nổi nữa bèn duỗi tay định đoạt lấy: “Anh nếm thử rồi, giờ thì trả cho em đây.” Anh nhìn cô, làm như lẽ đương nhiên: “Anh đói. Nếu em đói thì đi làm thêm đi.”

Nhưng mà, khó ăn như thế mà anh nuốt nổi?

Cô khó bề tưởng tượng, kết quả anh đã ăn sạch đĩa mỳ Ý đó. Cô đành thừa nhận: “Xem ra anh đói thật.”

Tiêu Xuyên đặt dĩa xuống, nhìn cô, đáy mắt như mang ý cười nhẹ, anh bình thản nói: “Sau này đừng vào bếp nữa.”

Xem đi, anh vẫn chê cô đó.

Nhưng thực ra cô không giận, còn cong môi cười hì hì: “Cảm ơn sự tâng bốc của anh, em sẽ tiếp tục cố gắng.”

Cô ngoài miệng cố ý nói ngược với anh, thực chất trong lòng cũng đã bóp chết suy nghĩ đích thân xuống bếp từ đó.

——–

Buổi chiều, Triệu Tiểu Thiên quay về cùng tập hồ sơ.

Tên người cấp dưới của Dư Tư Thừa là Lý Tự Lực, người thành phố Nghi, tốt nghiệp cấp Hai liền đi làm nhà thầu, trước khi xảy ra vụ án là chủ quản của một công ty xây dựng.

Mà người đại diện pháp lý cho công ty này chính là Dư Tư Thừa.

Dựa theo khẩu cung của Lý Tự Lực và vợ anh ta là Trương Tiểu Vy, buổi tối hôm đó hai người đã xảy ra tranh chấp trên bến tàu, Lý Tự Lực đánh Vương Dũng – người thiệt mạng trong vụ án, dẫn đến việc Vương Dũng rơi xuống nước.

Phía pháp y xác nhận phần đầu Vương Dũng có vết thương do bị đánh đập, phán đoán rơi xuống nước sau khi hôn mê dẫn đến tử vong.

Như lời kể của Trương Tiểu Vy thì khi đó Lý Tự Lực đang mất khống chế, sau khi đánh ngã Vương Dũng còn túm tóc đập đầu anh ta xuống bậc thềm của bến thuyền, sau đó đẩy anh ta xuống nước.

Do thời gian xảy ra vụ án diễn ra vào khoảng hai, ba giờ sáng, không có ai làm nhân chứng. Đến cả chủ thuyền của chiếc thuyền vận chuyển trái phép do Trương Tiểu Vy bỏ tiền ra thuê, khi vừa nhìn thấy bọn họ đánh nhau đã chạy mất mật vì sợ bị liên lụy, cho nên không chứng kiến toàn bộ quá trình gây án.

Nói cách khác, lời khai của Trương Tiểu Vy chính là mấu chốt của vụ án này.

Trong lời khai của Lý Tự Lực có nói Vương Dũng là nhân tình của Trương Tiểu Vy, vụ án xảy ra khi hai người đó đang chuẩn bị bỏ trốn. Trương Tiểu Vy không phủ nhận điều này.

Nam Cẩn đọc hết lại một lượt tất cả tư liệu liên quan, để Trương Tiểu Thiên sắp xếp thời gian gặp mặt với Lý Tự Lực.

Những năm gần đây Nam Cẩn đã nhận không ít những vụ kiện lớn nhỏ, nhưng chưa từng gặp phải đương sự nào không chịu hợp tác như anh ta.

Sau khi biết được thân phận và ý định của cô, Lý Tự Lực trầm mặt, ngồi im không nói một lời.

Nam Cẩn đưa ra yêu cầu: “Hiện tại khẩu cung của Trương Tiểu Vy rất bất lợi với anh, hy vọng anh có thể hồi tưởng kỹ càng toàn bộ quá trình vụ án hôm đó, bao gồm anh đã làm những gì, đã nhìn thấy những ai, bất kỳ một chi tiết nào cũng không được bỏ sót.”

Vụ kiện này rất khó khăn. Cô muốn thông qua miêu tả của Lý Tự Lực tìm kiếm những nhân chứng khác ngoài Trương Tiểu Vy. Trước hết là sẽ hoàn nguyên chân tướng vụ án, sau đó tiến hành xem xét. Tiếc rằng Lý Tự Lực căn bản không phối hợp, cô chờ đợi nửa ngày nhưng anh ta chỉ ngồi đó không một phản ứng, tựa như đang nhắm mắt làm ngơ.

Nam Cẩn không thể không nhắc nhở anh ta: “Giết người và ngộ sát, mức độ phán quyết rất khác biệt. Anh phải suy nghĩ cho kỹ.”

“Tôi chẳng sao cả.” Lý Tự Lực bất ngờ lên tiếng, “Trương Tiểu Vy nói không sai, tôi đích thực đã giết tên họ Vương đó, cứ để thẩm phán kết án đi.”

Cô nhìn anh ta, không khỏi nhíu mày: “Anh có biết hậu quả không?”

“Vậy thì có sao?” Lý Tự Lực cười lạnh. Đã rất nhiều ngày anh ta không cạo râu, cả người suy sụp và lếch thếch, đến giọng nói cũng khàn khàn, tự giễu, “Cho dù có thể đi ra khỏi nơi này, e là tôi cũng chẳng sống được. Sớm muộn gì cũng chết, thà giết một mạng đền một mạng, lúc chết sẽ thoải mái hơn một chút.”

Nam Cẩn nhất thời không biết nên nói gì.

Người đàn ông đang ngồi đối diện cô chưa từng học cấp Ba, hai cánh tay tràn ngập hình xăm màu mè, không cần nghĩ cũng biết đã vật lộn trong xã hội nhiều năm.

Nhưng vừa nhắc đến cái chết, tuy ngữ điệu anh ta có nhẹ nhàng bình thản bao nhiêu đi chăng nữa, cô vẫn có thể đọc được một tia sợ hãi.

Có ai mà không sợ chết.

Vậy mà anh ta thà nhận tội giết người cũng không bằng lòng để cô giúp anh ta thoát tội.

“Anh biết đấy, là Dư Tư Thừa ủy thác tôi đến thưa kiện.” Nam Cẩn nhìn anh ta, nói một cách bình thản.

Quả nhiên, nhắc tới Dư Tư Thừa ánh mắt anh ta thắt lại. Khóe môi anh ta giần giật, tựa như đang cười nhưng không thể cười nổi, cuối cùng chỉ nói, “Cô thay tôi cảm ơn ý tốt của Dư tiên sinh.”

Nam Cẩn im lặng ta hiệu cho Triệu Tiểu Thiên thu dọn đồ đạc, cô đứng lên, đặt tấm danh thiếp xuống mặt bàn. Cô nói: “Tôi sẽ chuyển lời của anh đến Dư Tư Thừa, anh ấy sẽ là người quyết định có tiếp tục để tôi nhận vụ kiện này hay không. Nếu như anh thay đổi chủ ý có thể liên hệ trực tiếp với số điện thoại trên đó.”

Ra khỏi trại tạm giam đã là lúc chạng vạng tối, ánh hoàng hôn mờ mờ bao phủ khắp màn trời chiếu đất.

Bọn họ chỉ ở trong trại tạm giam một lúc, trời đã đổ mưa to tự bao giờ. Sau từng tiếng sấm đùng đoàng, nước mưa trút xuống từ mái hiên ngoài cửa lớn, đập xuống bậc thang bê tông làm bung nở những bông hoa nước.

Trại tạm giam nằm ở nơi hẻo lánh, đường sá xung quanh chưa sửa hết nhưng đèn đường bên ngoài và đèn rọi sáng vô cùng, phát ra từng quầng ánh sáng cuộn lấy nhau trong màn mưa.

Xe của bọn họ dừng ở bãi đỗ xe lộ thiên cách tầm mười mấy mét, Triệu Tiểu Thiên nhìn trời, nói: “Luật sư Nam, chị đợi ở đây một lát, em đi lái xe qua đây.”

Triệu Tiểu Thiên đặt túi và laptop xuống, đang chuẩn bị xông ra ngoài bỗng nghe thấy Nam Cẩn lên tiếng: “Không cần đâu.”

Quả nhiên, cô vừa dứt lời, đèn xe của chiếc xe đang dừng nơi không xa kia liền sáng lên.

Chiếc xe hơi màu đen từ từ lại gần, không nhanh không chậm đỗ trước cổng lớn.

Triệu Tiểu Thiên rất hiếu kỳ, không khỏi quay đầu nhìn Nam Cẩn. Thực ra ban nãy cậu cũng chú ý đến chiếc xe đó, nhưng không nghĩ rằng chủ nhân của chiếc xe quen biết bọn họ. Vốn cách màn mưa trùng điệp, những cảnh vật ở xa đều trở nên mơ hồ, không rõ Nam Cẩn phát hiện ra bằng cách nào.

Cánh cửa kính ghế sau từ từ hạ xuống, Nam Cẩn mím môi, hơi nước mông lung ập đến khiến cô bất giác khép hờ mắt lại, chỉ có điều gương mặt cô bình tĩnh, không nhìn ra được biểu cảm nào.  

Ngược lại, người bất ngờ là Triệu Tiểu Thiên, cậu vô thức chào hỏi đối phương: “Tiêu tiên sinh.”

Tuy mới chỉ gặp qua một lần, nhưng cậu không thể quên vị Tiêu tiên sinh này được. Chính bởi vì trước kia cậu không tin vào khí thế, nhưng kể từ khi biết Tiêu Xuyên, Triệu Tiểu Thiên mới hoàn toàn thừa nhận người đàn ông này thấm đẫm khí thế vô cùng lớn mạnh, sự tồn tại của anh ấy cực kỳ nổi bật cho dù ở bất cứ nơi nào.

Tiêu Xuyên ngồi trong xe gật đầu đáp lại, sau đó dời ánh mắt đến người bên cạnh cậu, nói: “Lên xe đi, tôi đưa mọi người đi.”

Chân trời xa xa thấp thoáng tiếng sấm ì ùng, trận mưa này đến một cách gấp gáp và mãnh liệt. Sắc trời đen ngòm trong chớp mắt, xem ra không thể tạnh ngay được.

Triệu Tiểu Thiên quay đầu, dùng ánh mắt hơi chút chờ mong trưng cầu ý kiến của bà chủ, không biết đã đợi bao lâu mới thấy Nam Cẩn nhấc chân. Triệu Tiểu Thiên thở phào nhẹ nhõm, may mà không phải phơi mưa ướt như chuột lột nữa rồi. Cậu lập tức xách túi và điện thoại ngồi vào trong xe.

Lên xe mới phát hiện trong xe không chỉ có một mình Tiêu Xuyên. Dư Tư Thừa ngó người ra từ ghế trước cười chào hỏi bọn họ.

Nam Cẩn bấy giờ sửng sốt, sắc mặt thả lỏng hơn, hỏi anh ấy: “Sao anh cũng đến đây?”

“Vốn định đến thăm Lý Tự Lực lại phát hiện cô đến trước bọn tôi một bước nên không vào nữa. Nếu đã có cô nói chuyện với cậu ta, tôi nghĩ mình không cần thiết phải ra mặt nữa.”

Kiểu nói này vừa nghe là biết chỉ để ứng phó qua loa. Cho dù anh ta giữa đường thay đổi chủ ý cũng nên quay về chứ không phải chờ đợi cô trước cổng trại tạm giam như vậy.

Nam Cẩn thầm cười lạnh, nói thẳng: “Vừa hay tôi cũng cần phải bàn với anh tình hình Lý Tự Lực lúc gặp mặt hôm nay.”

“Ồ?” Dư Tư Thừa nhếch mày, “Cô nói đi.”

Ba người ngồi ghế sau, không gian vẫn rộng rãi thoải mái. Nhưng Triệu Tiểu Thiên ngồi kẹp giữa có chút không được tự do.

Cậu phát hiện, từ lúc lên xe đến giờ, Nam Cẩn chưa nói câu nào với Tiêu Xuyên, thậm chí không chào hỏi nhau lấy một câu. Dù gì người ta cũng từng đưa chị ấy đến bệnh viện một lần, nhưng chị ấy chỉ nói chuyện với Dư Tư Thừa tựa như chỉ nhìn thấy một mình anh ta thôi vậy, hoặc có lẽ là chị ấy đang cố ý bỏ qua Tiêu Xuyên.

Triệu Tiểu Thiên có niềm tin mãnh liệt, nếu như trên xe không có Dư Tư Thừa, không khí chắc chắn quái đản đến đỉnh điểm.

Tuy rằng cậu là một chàng trai trưởng thành, nhưng xuất phát từ sự nhạy cảm của nghề nghiệp, trực giác mách bảo cậu chắc chắn là có vấn đề.

Ngồi giữa hai người, Triệu Tiểu Thiên cảm thấy cả người từ trên xuống dưới đều buốt giá, giống như điều hòa trong xe quá mạnh, lại giống như trong xe có luồng khí áp thấp vậy. Cậu không khác gì như đang ngồi trên đống lửa, căn bản không chịu đựng được.

Cho nên chẳng còn để ý đến lễ nghĩa nào hết, Triệu Tiểu Thiên thức thời chen ngang: “Tiêu tiên sinh, phiền anh để tài xế đưa em ra bãi đỗ xe được chứ?” Sau đó quay về phía còn lại, hạ giọng trưng cầu ý kiến của Nam Cẩn: “Luật sư Nam, lát nữa em tự lái xe về nhé.”

Nam Cẩn chưa nói gì, Tiêu Xuyên đã gật đầu: “Được.”

Lúc này Nam Cẩm vô cùng hối hận. Ngay khi cô nhận ra xe của Tiêu Xuyên ở trước cổng trại tạm giam, cô đã rơi vào trạng thái mất tập trung. Cho nên sau khi lên xe, nhất thời quên mất bản thân cũng lái xe đến, cứ thế bàn về vụ kiện với Dư Tư Thừa.

Chưa nói xong Triệu Tiểu Thiên đã định xuống xe, dù thế nào cô cũng không thể bỏ dở giữa chừng được.

Nam Cẩn ngơ ngác nhìn cậu: “…Cái gì?”

Dư Tư Thừa bật cười: “Luật sư Nam, cô không tập trung.”

“Ừm.” Nam Cẩn ho một tiếng mới bình thản nói, “Tôi đang nghĩ có cần thiết quay về cùng trợ lý không, chuyện của Lý Tự Lực chúng ta có thể bàn bạc qua điện thoại.”

Khi cô nói câu này là lúc Triệu Tiển Thiên vừa đội mưa chạy về phía xe cô. Thực ra tất cả đều vẫn kịp, chỉ cần bây giờ cô xuống xe, vẫn sẽ kịp rời đi cùng Triệu Tiểu Thiên. Chỉ thấy Dư Tư Thừa vụng trộm nhìn người đàn ông đang ngồi ghế sau xe, người đó im lặng, cho nên anh ấy cười hi hi miệng mở: “Tôi thấy việc này vẫn là gặp trực tiếp bàn bạc sẽ tốt hơn. Vừa đúng giờ cơm tối, chúng ta có thể vừa ăn bừa bàn. Hai vị thấy thế nào?”

“Không vấn đề.”

“Không cần nữa!”

Hai người phía sau gần như đồng thanh.

Bấy giờ, Nam Cẩn mới dồn sự chú ý vào người bên cạnh, anh cũng vừa hay liếc mắt qua.

Ánh mắt của Tiêu Xuyên bình thản, chỉ có đôi mày anh tuấn là hơi khẽ nhếch lên: “Cô không đói à?”

“Tối nay tôi không muốn ăn.” Cô nói.

“Giảm béo?” Anh hỏi tiếp một câu hoang đường.

Anh dường như đang thảnh thơi đánh giá cô, Nam Cẩn có chút mất tự nhiên nghiêng người tránh né, muốn trốn khỏi ánh mắt sắc bén ấy, bình tĩnh giải thích: “Hôm nay không có tâm trạng.”

Dư Tư Thừa bấy giờ mới xen lời: “Vậy tìm chỗ nào yên tĩnh ngồi đi.”

~~ Còn tiếp ~~