La Di Ninh và Duật Quân là lần gặp tình cờ mới quen biết nhau sau đó tìm hiểu nhau, nhưng cô không có cảm giác với Duật Quân lắm.
Vốn dĩ cô định kiểm tra xem bản thân có thật sự động lòng với Duật Quân không. Nhưng thấy Duật Quân và Kim Nhàn Nhi bên cạnh thì chút tâm tư còn sót lại cũng bay theo gió.
Cả hai đi đến lối ra thì La Di Ninh lấy túi xách sau đó rẽ hướng khác. La Di Ninh và Trình Lâm mỗi người đi một hướng. Cô cũng nhắn tin vào điện thoại của Duật Quân bảo rằng bản thân không khỏe nên về trước.
La Di Ninh cảm thấy thành phố S này đúng là có chút ấn tượng so với thành phố A, nhưng lại khiến cô có cảm giác xa lạ. Nếu như Kim Nhàn Nhi và Duật Quân đã muốn giấu, thì cô cũng sẽ im lặng không nói ra. Cô thật sự muốn xem hai người này muốn bày trò gì ở sau lưng cô.
Sau khi thấy Kim Nhàn Nhi bình tĩnh thì Duật Quân mới đưa cô ấy ra ngoài. Lúc này lại không thấy La Di Ninh đâu cả, Kim Nhàn Nhi lo lắng nhìn Duật Quân: "Có khi nào em ấy còn bên trong không? Hay chúng ta vào tìm em ấy đi."
"Không cần đâu! Di Ninh bảo không khỏe nên về trước. Em cảm thấy ổn hơn chưa?" Duật Quân lấy điện thoại ra xem tin nhắn sau đó hỏi thăm Kim Nhàn Nhi.
Kim Nhàn Nhi cười lắc đầu, lúc này mới nói nhỏ: "Em nghĩ hay là thôi đi, em ấy không nên dính vào chuyện này."
"Em cảm thấy đó là cách tốt nhất sao? Nếu Di Ninh biết em lừa em ấy thì em nghĩ xem sẽ như thế nào?" Duật Quân nhìn Kim Nhàn Nhi nhìu mày, lời cậu nói cũng có lý.
Kim Nhàn Nhi đúng là không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc nghe theo sự sắp đặt của Duật Quân. Cậu thấy Nhàn Nhi có vẻ đắn đo mới an ủi: "Thôi được rồi! Em mau về nhà xem Di Ninh thế nào. Em ấy ở lại thêm vài ngày nữa nên em cũng phải cẩn thận một chút."
"Em hiểu rồi! Anh thật sự sẽ không động lòng với em ấy chứ?" Kim Nhàn Nhi lo lắng, bởi vì Duật Quân là người rất quan trọng trong trái tim Kim Nhàn Nhi.
Cậu hôn trán Kim Nhàn Nhi an ủi: "Anh cảm thấy em mới là lựa chọn cả đời."
Kim Nhàn Nhi nghe vậy thì vui lắm, cuối cùng cô ấy cũng biết được đáp án mà mình muốn biết. Duật Quân sau đó lấy xe chở Kim Nhàn Nhi về, cũng ghé ngang qua nhà hàng mua một ít món ăn mà La Di Ninh thích ăn.
La Di Ninh sau khi về đến nhà thì lên phòng nằm, cũng thay luôn bộ đồ ngủ khác cho thoải mái hơn. Được một lúc thì dưới nhà có tiếng xe dừng lại, cô không cần đoán cũng biết là xe của ai.
Kim Nhàn Nhi vừa vào nhà thì được người làm báo lại: "Lúc nãy Di Ninh tiểu thư nói mệt nên nghỉ ngơi trong phòng của tiểu thư ạ."
"Chuẩn bị nguyên liệu đi, tôi sẽ nấu cháo cho em ấy. Đừng làm phiền em ấy nghỉ ngơi!" Nhàn Nhi dặn dò người làm sau đó đem nguyên liệu vào để nấu cháo cho Di Ninh.
La Di Ninh ở trên phòng không biết từ lúc nào cũng thiếp đi trong vô thức. Khi tỉnh lại thì trời cũng dần chuyển màu hoàng hôn.
Cô ngồi dậy đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân sau đó xuống lầu. Bên dưới phòng bếp đang chuẩn bị bữa tối, mà người nấu không ai khác là Kim Nhàn Nhi.
"Em xuống rồi sao? Có cảm thấy khỏe hơn chưa? Chị có nấu chút cháo, em vào ngồi ăn đi cho nóng." Kim Nhàn Nhi quay qua thấy La Di Ninh thì lại gần kéo La Di Ninh ngồi xuống ghế.
Sự đối đãi và chân thành này khiến La Di Ninh thật sự không muốn vì chuyện tình cảm mà mất hòa khí. Cô giả vờ không biết gì cười cười: "Em đỡ hơn rồi! Làm chị phải cất công xuống bếp nấu cháo cho em, thật ngại quá."
"Không sao đâu! Duật Quân gọi cho em mãi không được nên lúc nãy có gọi cho chị hỏi thăm tình hình của em." Kim Nhàn Nhi đặt tô cháo còn nóng lên bàn chỗ La Di Ninh ngồi.
La Di Ninh ngửi mùi thơm của cháo sau đó ăn thử một muỗng, quả thật rất ngon. Ăn xong một muỗng cô mới quay sang nhìn Nhàn Nhi: "Điện thoại em để chế độ im lặng nên mới không nghe được. Lát nữa ăn xong em gọi lại cho anh ấy."
"Di Ninh! Trình Lâm với em là sao vậy? Chị thấy hình như anh ta rất để ý em." Kim Nhàn Nhi vừa gắp đồ ăn vừa hỏi.
La Di Ninh ăn vài muỗng cháo sau đó lại nhìn Kim Nhàn Nhi: "Anh ta ngứa đòn thôi chị! Cứ hay đi theo gây sự, còn kiếm chuyện với em."
"Vậy em hạn chế để anh ta thấy em là được mà. Rồi em định thi vào trường nào?" Kim Nhàn Nhi muốn tìm hiểu thêm về Di Ninh một chút nên lại hỏi thêm.
La Di Ninh cười ăn hết tô cháo sau đó uống nước rồi mới nói: "Đại học thành phố A! Hơn nữa ở thành phố A sẽ không ai dám đắc tội em đâu."
La Di Ninh ở thành phố A danh tiếng rất cao, thành tích học lực lại luôn trong top đầu. Ngay cả Trình Lâm cũng không làm gì được cô thì những người khác làm sao dám đụng vào.
La Di Ninh chợt nhớ lại bản danh sách những người tham dự ngày khai giảng cô đi xem ở trường đại học A thì hỏi Kim Nhàn Nhi: "Hôm đi coi danh sách thi ở đại học A thì thấy bảng danh sách khai giảng có tên chị và Duật Quân."
"Trường chị có thông báo nhưng chưa nói cụ thể! Hy vọng hôm khai giảng sẽ gặp em ở đó." Kim Nhàn Nhi cười cười xoa đầu La Di Ninh.
La Di Ninh vẫn đeo chiếc vòng mà Kim Nhàn Nhi tặng sau đó đi rửa bát nhưng Kim Nhàn Nhi ngăn lại: "Chuyện này để giúp việc làm, em đừng động tay vào mấy việc vặt vãnh này."
"Như vậy phiền lắm! Em rửa nhanh mà." La Di Ninh cười cười sau đó rửa bát. Nhưng vừa nói xong thì một âm thanh của sự đổ vỡ vang lên.
"Xoảng"
La Di Ninh cười trừ nhìn Kim Nhàn Nhi: "Là do em trượt tay, để em nhặt lên."
"Xoảng"
"Xoảng"
"Xoảng"
La Di Ninh cúi người nhặt mảnh vỡ của cái tô trước thì vô tình cánh tay lại đẩy những cái tô khác rơi xuống nền nhà. Thành ra một cái lại kéo theo nhiều cái, âm thanh đổ vỡ cũng vang lên nhiều lần.