Cao Ưng cười cười, "Vẫn chưa! Hai tuần nữa mới bắt đầu thi, nhưng nguyện vọng vào quân đội thì khá nhiều. Có một hồ sơ khiến ta thấy rất lạ!"
"Lạ chỗ nào vậy đại tướng? Có phải là một mỹ nữ tuyệt sắc không?" Cao Uy cười nhìn ba mình khiến ông ấy nhíu mày lườm lại: "Thành tích luôn đứng top vậy mà nguyện vọng 2 mới là quân đội, chẳng phải rất lạ sao?"
"Vậy nguyện vọng 1 là ngành nào?" Triệu Gia Kiệt nhìn đại tướng có chút thắc mắc, ông mới nhìn anh nói: "Quản trị doanh nghiệp!"
"Cô bé này có chút nổi tiếng ở thành phố A, cứ đợi khai giảng gặp mặt là biết ngay. Bảng thành tích của con bé rất đáng nể, rất phù hợp với những vị trí ở quân đội." Cao Ưng rất ưng ý với cô gái này khiến cho mọi người cũng có chút tò mò.
Cao Uy vốn không muốn đi cũng phải lên tiếng: "Vậy… Nếu Gia Kiệt không đi thì để con đi đi."
"Muộn rồi! Gia Kiệt sẽ cùng ta đi đến thành phố A tham dự lễ khai giảng sau một tháng nữa. Hiện tại mọi người cố gắng rèn luyện và tham khảo thêm một số kỹ năng nữa đi." Cao Ưng nó xong thì đứng lên nhìn mọi người: "Không có gì thì giải tán!"
Mọi người đều rời đi, lúc này chỉ còn mình Triệu Gia Kiệt và Cao Uy. Cao Uy nhìn Triệu Gia Kiệt hỏi: "Gia Kiệt! Em thấy có vài cô gái hôm nay đến tìm anh, còn đem cả bánh và quà nữa. Anh không động lòng với ai sao?"
"Không! Muốn ăn bánh thì cứ lấy đi, đừng có vòng vo như vậy." Triệu Gia Kiệt nhìn Cao Uy.
Cao Uy năm nay 21 tuổi, còn Triệu Gia Kiệt thì 23 tuổi. Cả hai là anh em họ của nhau, bởi vì mẹ của Cao Uy là em gái ruột của ba Triệu Gia Kiệt. Thành phố J chính là nơi ở của bọn họ, nhưng vì thường xuyên làm nhiệm vụ nên luôn ở trong khu E của quân đội.
Cao Uy thấy anh họ mình nói vậy thì chán nản, "Ăn bánh là mục đích chính, nhưng em muốn hỏi vì sao anh không tìm bạn gái đi?"
"Không gấp! Nếu em gấp thì em tự tìm đi." Triệu Gia Kiệt cười đểu nhìn Cao Uy khiến cậu tức đến nghẹn lời.
Ở trong quân đội làm gì có cô gái nào để tán tỉnh đâu. Dù có đi chăng nữa thì toàn là phụ nữ đã có chồng. Cao Uy cũng không vừa liền trêu lại: "Để rồi xem! Lúc gấp rồi thì em cầu mong người anh để ý sẽ bỏ chạy, cho anh theo đuổi mệt luôn."
"Ha… Anh đây không như ai đó, cứ thích giả nghèo để đi cua gái. Cuối cùng thì sao? Bị gái đá không thương tiếc." Triệu Gia Kiệt vừa nói vừa cười khiến Cao Uy phản bác lại: "Cái này là thử lòng, là thử lòng đó anh biết không? Chứ nếu biết em giàu thì há chẳng phải em bị mang tiếng đào hoa sao?"
"Ngoài bệnh tự luyến thì còn có vấn đề ở đầu óc nữa, mấy cô gái kia không dây vào là đúng đắn." Triệu Gia Kiệt nói xong thì đứng lên rời khỏi phòng.
Khi đi đến cửa thì dừng lại, nhìn thấy Cao Uy bị nói đến buồn thế kia thì Triệu Gia Kiệt lên tiếng: "Đi lấy bánh không? Ngồi ở đó nữa thì anh đem cho người khác đấy."
"Đi liền!" Cao Uy nghe đến ăn bánh là mắt sáng cả ra, tuy là con trai nhưng cậu cũng ăn vặt rất nhiều. Còn Triệu Gia Kiệt nhìn vậy cũng chỉ biết cười lắc đầu, có em họ như Cao Uy đúng là có rất nhiều chỗ dùng.
[…]
Hai ngày sau.
Sắp đến thời gian hẹn Duật Quân nhưng La Di Ninh không biết mặc đồ như thế nào mới phù hợp. Tính cô lại không thích màu mè, cũng không thích mặc đầm. Nhưng nếu cô cứ theo sở thích của mình thì cũng không được lắm.
Cuối cùng La Di Ninh chọn một chiếc đầm màu xanh nhạt dài qua gối. Cô cũng trang điểm nhẹ theo những gì mà Kim Nhàn Nhi chỉ dẫn.
Lúc xuống lầu thì Kim Nhàn Nhi cũng khá bất ngờ, "Di Ninh! Em đẹp thật đó. Ngày thường vậy mà không chịu thay đổi, cứ phải vào lúc này để làm người khác ngạc nhiên thôi."
La Di Ninh lại gần ngồi xuống cười nhìn Kim Nhàn Nhi: "Hì hì! Chị nói quá rồi, em đẹp như vậy là do chị chỉ em đó."
"Em lại khiêm tốn! Là do em đẹp sẵn rồi." Kim Nhàn Nhi cười xoa đầu La Di Ninh.
La Di Ninh lấy trong túi xách ra một hộp quà nhỏ đưa cho Kim Nhàn Nhi: "Em xem qua lịch rồi, sinh nhật ngay lúc em thi nên không thể tham dự được. Em tặng trước quà cho chị, chị đừng chê nha."
"Không sao! Em có lòng là chị vui rồi. Nhớ đi chơi cho vui vẻ, khi nào về thì nhắn tin chị biết nha." Kim Nhàn Nhi nhắc nhở La Di Ninh thì cô gật đầu.
La Di Ninh đứng lên chào rồi bắt taxi đi, đang trên đường đến điểm hẹn thì điện thoại đổ chuông. Cô nhìn tên hiển thị trên màn hình sau đó nghe máy: "Chuyện gì vậy?"
"Em đang ở cùng Duật Quân sao?" Trình Lâm đang ở trên sân thượng nhìn những dòng xe qua lại, gương mặt có chút không vui.
La Di Ninh nghe hỏi vậy thì trong lòng có chút vui: "Phải! Quan tâm tôi sao? Vậy anh nhớ phải cố gắng lên đấy, bằng không tôi bị Duật Quân cướp thì đừng có mà buồn nha."
Trình Lâm nghe La Di Ninh nói vậy cũng không biết nên vui hay nên buồn. Cậu hút hết điếu thuốc sau đó cười nhạt, "Anh không muốn em quen Duật Quân, bởi vì anh ta không xứng với em."
"Vậy sao? Chúng tôi chỉ đang tìm hiểu nhau, chưa quen chính thức." La Di Ninh biết Trình Lâm đang chán nản nên cũng muốn an ủi một chút.
Thật ra thì cô biết mình chỉ say nắng Duật Quân mà thôi, hơn nữa cũng không có cảm giác gì đặc biệt. Cô định nói thêm một câu thì Trình Lâm đã lên tiếng: "Em đang ở đâu? Anh sẽ đến gặp em!"
"Chuyện này… Duật Quân hẹn tôi ở một quán bar, nghe nói quán này rất nổi tiếng ở thành phố S." La Di Ninh vừa nhìn ra ngoài cửa xe vừa nói với Trình Lâm.