Trải qua những ngày tháng ôn tập thì kỳ thi diễn ra vô cùng thuận lợi. Sau khi thi xong thì chưa đầy nửa tháng danh sách các sinh viên đậu vào đại học A cũng đã được dán ở phía trước cổng trường.
Khi đi xem bản danh sách các sinh viên đậu vào trường Đại học A thì La Di Ninh vui mừng chạy đến chỗ làm việc của ba mình để khoe thành tích.
Tập đoàn La thị là nơi mà La Thành gầy dựng nên, những nhân viên trong công ty cũng biết mặt con gái của La Thành. Vậy nên khi La Di Ninh chạy vào công ty thì cũng không ai dám ngăn lại.
“Ba, con đậu rồi!”
La Di Ninh xông thẳng vào phòng làm việc thông báo tin vui này. La Thành nhìn con gái mình sau đó cười nói: “Ba đương nhiên biết con sẽ đậu, số điểm đó dư sức vào luôn cả trường quân đội đấy.”
La Di Ninh nghe ba mình nói vậy thì nhăn mặt: “Đừng nói thế chứ! Bằng không con đi đổi nguyện vọng lại, lúc đó ba đừng có mà than.”
La Di Ninh lại gần ngồi cạnh ba mình cười vui vẻ. Ông xoa đầu cô hỏi: “Con muốn ba thưởng gì nào?”
La Di Ninh nghe ba mình hỏi liền lập tức trả lời không cần suy nghĩ: “Con muốn đi tham quan quân đội!”
Nghe con gái mình nói vậy La Thành cũng chỉ biết lắc đầu, thật bó tay với đứa con gái này. Ông cười nhìn La Di Ninh: “Sau khi khai giảng xong ba sẽ sắp xếp thời gian dẫn con đi. Con thấy sao?”
La Di Ninh vui vẻ gật đầu, “Được ạ!”
La Di Ninh sau đó ngồi xuống bàn phụ ba mình sắp xếp các công việc và hồ sơ. Ba cô cũng cho cô tham khảo một số dự án mới và hỏi ý kiến.
La Di Ninh nói về định hướng cho ba mình nghe. Quả thật cô rất giỏi, La Thành rất tự hào về con gái của mình. Sau này chắc chắn La Di Ninh sẽ đưa La thị lên tầm cao.
Ngày hôm đó là ngày vui nhất của La Di Ninh, cô cũng đã thực hiện tốt việc mà ba mình mong ước. Dù cho không thể vào trường mình thích nhất, nhưng chỉ cần đưa La thị phát triển ra xa cũng xem như là giúp mẹ cô hoàn thành tâm nguyện.
Một tuần sau thì lễ khai giảng bắt đầu diễn ra. La Di Ninh cũng thay một bộ đồ khá gọn gàng đến trường. Vừa xuống lầu cô đã bị La Thành gọi lại.
Ông nhìn La Di Ninh có chút nhíu mày: “Xõa tóc xuống, mặc váy vào. Ăn mặc gì như đi đánh nhau thế.”
La Di Ninh là đang mặc quần short đen, áo thun và cột tóc cao. Lại thêm cái balo hơi rách, nhìn cô giống như chuẩn bị đánh nhau vậy.
Nghe ba mình nói vậy thì La Di Ninh cười cười: “Con thích như vậy! Ba yên tâm, con mặc vậy mới là bình thường. Mặc như ba nói, người ta mới thấy con có vấn đề đấy.”
“Ba mà nghe hiệu trưởng gọi về thì phạt con một tháng không được đi chơi.” La Thành ra điều kiện.
La Di Ninh gật đầu cười: “Vâng! Con đi đây, sắp trễ giờ khai giảng rồi.”
La Di Ninh nói xong liền chạy vội nhanh đi. Nếu còn nói tiếp nữa thì cô sẽ trễ giờ khai giảng mất. La Thành nhìn theo chỉ cười lắc đầu, xem ra con gái của ông đã trưởng thành rồi.
Trường Đại học A ngày khai giảng có rất đông sinh viên. La Di Ninh vừa chạy đến nơi thì đã thấy rất nhiều người trong trường.
Đúng lúc này một giọng nói quen thuộc vang lên: “Di Ninh! Bên này này.”
La Di Ninh nhìn theo giọng nói thì đó là Kim Nhàn Nhi, kế cạnh Kim Nhàn Nhi chính là Duật Quân. La Di Ninh vẫy tay thì cả hai người kia đi về phía La Di Ninh.
“Đông thật! Chị mà không gọi em chắc em cũng không biết hai người đang ở đây.” La Di Ninh nhăn mặt thì Duật Quân lên tiếng: “Chúng ta vào trong trước đi.”
Kim Nhàn Nhi và La Di Ninh nhìn nhau sau đó gật đầu. Cả ba người cùng vào trong trường và đến sảnh lớn để dự lễ khai giảng. Khi đến nơi thì đã rất đông người, mà ghế ngồi lại xếp lung tung.
La Di Ninh liền giật mic của một sinh viên làm MC mà nói: “Trong năm phút, mau trật tự chỗ ngồi đi.”
Lời La Di Ninh vừa nói ra liền nhận được sự chú ý. Toàn bộ sinh viên nhìn người vừa nói sau đó đứng lên và ngồi theo vị trí ngay ngắn. Không ồn ào, không cự cãi, không tranh giành. Tất cả diễn ra trong im lặng với ánh mắt giám sát của La Di Ninh.
La Di Ninh thấy mọi người đều ngồi ngay ngắn thì lên phía hàng đầu tiên lấy ba cái ghế để cho cô, Kim Nhàn Nhi và Duật Quân. Lúc này Kim Nhàn Nhi mới cười nhìn La Di Ninh nói: “Di Ninh! Hôm nay sao không xõa tóc xuống mà lại buộc cao thế này?”
Người ngoài nhìn vào không khéo còn tưởng La Di Ninh và Kim Nhàn Nhi là chị em ruột của nhau đấy chứ. La Di Ninh nghe vậy thì vui vẻ trả lời lại: “Lát nữa trời nắng em không chịu được đâu, cột lên vẫn thoải mái hơn.”
La Di Ninh quay sang nhìn Duật Quân hỏi: “Anh thấy em nói có đúng không?”
Duật Quân cười dịu dàng xoa đầu La Di Ninh: “Em nói gì cũng đúng hết!”
“Thấy chưa… Anh Quân cũng khen em này.” La Di Ninh vui vẻ nhìn Kim Nhàn Nhi.
Kim Nhàn Nhi cũng bó tay với La Di Ninh mà nói: “Rồi rồi, em nói gì cũng đúng.”
Cả ba người cứ vui vẻ nói chuyện với nhau mà không để ý đến trên lầu có người nhìn mình. Ở trên lầu có ba người cũng đang nói chuyện với nhau.
Hai người mặc quân phục đứng nói chuyện với hiệu trưởng chính là đại tướng Cao Ưng và Triệu Gia Kiệt. Đại tướng Cao Ưng nhìn hiệu trưởng của trường hỏi: “Cô nhóc kia là quản lý hay hội trưởng vậy?”
“Chỉ là sinh viên bình thường thôi!” Ông hiệu trưởng cười cười sau đó lại nói: “Con nhóc đó quậy lắm nhưng học rất giỏi và thành tích rất cao. Thành phố A ai cũng biết con nhóc đó cả.”
“Có thể nói một chút về con nhóc đó cho chúng tôi biết không?” Đại tướng Cao Ưng nhìn hiệu trưởng hỏi, ông cũng thật tò mò về thành tích mà hiệu trưởng trường nói.