Kiệt Ninh: Sự Dịu Dàng Dành Cho Em

Chương 40: Có lẽ anh không thể bảo vệ được em nữa rồi



Trình Lâm cười, nói: "Nếu anh qua khỏi... Em đồng ý làm bạn gái anh được không?"

La Di Ninh có chút bất ngờ, không nghĩ Trình Lâm lại lấy mạng sống mình ra để đánh cược chỉ vì cô. Nếu cô không đồng ý cậu chắc chẳn sẽ không chịu đến bệnh viện, cho nên trong lúc này La Di Ninh đành phải đồng ý.

"Được, bây giờ tôi giúp anh đến bệnh viện. Vết thương vẫn không sâu lắm, anh sẽ sống thôi."

La Di Ninh đỡ Trình Lâm đi đến cửa thì dừng lại, cô mở cửa sau đó đó đỡ cậu ra ngoài. Lúc này La Di Ninh cũng buộc miệng hỏi: "Anh muốn nói với tôi chuyện gì, bây giờ có thể nói không?"

"Những thứ em đang giữ em nên đưa cho quân đội khu E đi, nếu không thì..."

Trình Lâm nói đến đây thì đột nhiên nhíu mày kéo La Di Ninh ôm vào lòng và xoay người cô lại. Trong lúc đó cô không biết điều gì xảy ra, chỉ là nghe được âm thanh của tiếng súng.

"Pằng!"

Khi tiếng súng dần biến mất thì La Di Ninh vẫn nằm dưới đất nhưng được cả người của Trình Lâm bảo vệ. La Di Ninh hét lên, không ngừng gọi tên của Trình Lâm: "Trình Lâm, Trình Lâm... Anh mau tỉnh lại đi, mau nói chuyện với tôi đi..."

Sau khi tiếng súng vang lên thì tiếng còi xe cảnh sát và xe cấp cứu đều vang lên. Khi ngã xuống và được Trình Lâm bảo vệ thì La Di Ninh có nhìn thấy thấp thoáng một người nào đó rời đi. Không biết là hung thủ nổ súng hay là kẻ khác đang theo dõi? Cô vốn định đuổi theo xem là ai nhưng hiện tại cứu Trình Lâm trước rồi tính tiếp.

La Di Ninh đi theo xe cấp cứu đến bệnh viện cùng Trình Lâm. Suốt dọc đường đi Trình Lâm luôn được thở oxy, nhưng hơi thở của cậu dần yếu đi. Cô không buông tay, mắt cứ hướng về vết thương của Trình Lâm mà không ngừng rơi nước mắt.



Trình Lâm đưa tay lên khẽ lau nước mắt cho La Di Ninh nhưng cô vẫn không ngừng khóc. Trình Lâm vẫn cố gắng để nói những câu cuối cùng, "Đừng khóc, anh không muốn thấy em khóc nữa. Hứa với anh sau này sống cho thật tốt, đừng bướng bỉnh gây họa nữa... Có lẽ anh không thể bảo vệ em được nữa rồi."

Tuy có chữ nghe được chữ không nhưng trong lời nói đó La Di Ninh cảm nhận được tình cảm mà Trình Lâm dành cho mình. Lúc này cô cũng chợt nhận ra rằng hình như cô cũng có chút thích cậu.

La Di Ninh cầm tay Trình Lâm không nỡ buông, cô lau nước mắt sau đó nói: "Đừng nói nữa, nếu anh có chuyện gì thì tôi không tha thứ cho mình đâu."

"Ngốc! Là anh tình nguyện cho nên em không cần áy náy, nếu em mà không sống tốt thì chính là có lỗi với anh."

Trình Lâm chạm nhẹ mặt La Di Ninh sau đó cười.

Cánh tay cậu buông dần xuống và khẽ nhắm mắt lại. Tiếng máy móc kêu lên một tiếng bíp thật dài sau đó dừng lại. La Di Ninh nói không thành lời, cúi người ôm Trình Lâm khóc nức nở. Cả người cô đều dính máu của cậu, hơi ấm của cậu cũng chẳng còn nữa, tim cũng ngừng đập.

Đến bệnh viện Trình Lâm vẫn được đẩy vào phòng cấp cứu còn La Di Ninh đứng bên ngoài. Cô siết chặt hai bàn tay lại ngồi ở ghế để chờ đợi. Tiếng động từ hành lang vang vọng lại, một đoàn người đi về hướng của cô.

Một người đàn ông khoảng hơn sáu mươi tuổi nhìn La Di Ninh sau đó hỏi: "Trình Lâm đâu?"

"Trình Lâm... vẫn đang được cấp cứu." La Di Ninh nói lí nhí, giọng nói cũng sắp khàn đi.

Trình Sử nghe vậy liền nắm hai bên vai La Di Ninh bóp chặt đến mức cô chỉ biết nhíu mày chịu đựng mà không dám lên tiếng. Ông đẩy cô ra một khoảng xa mà mắng chửi: "Rốt cuộc cô đã làm gì mà cháu tôi phải cấp cứu hả?"



"Cháu... Xin lồi!" La Di Ninh cúi đẩu, lời xin lỗi của cô nghe thật đau lòng. Cô không nghĩ mọi chuyện lại như vậy, cô thật sự không muốn Trình Lâm có chuyện gì cả.

Trình Sử bây giờ nghe không lọt tai câu nào cả, ông ấy siết chặt tay hằn giọng: "Một lời xin lỗi là được sao?"

Khi La Di Ninh đang bị chất vấn thì đèn cấp cứu liền tắt đi, bác sĩ bên trong bước ra ngoài nhìn hai người sau đó lên tiếng: "Ai là người nhà của bệnh nhân?"

"Tôi là chú của thẳng bé, cháu tôi sao rồi bác sĩ?" Trình Sử lại gần nhìn bác sĩ với ánh mắt hy vọng nhưng bác sĩ chỉ đáp lại bằng một cái thở dài buồn bã nói: "Chúng tôi đã cố hết sức, bởi vì cậu ấy mất máu quá nhiều."

"Sao cơ?"

Trình Sử lùi về sau đứng không vững liền được La Di Ninh đỡ lại, cả La Di Ninh cũng cảm thấy sốc đến không nói thành lời. Lúc này có một vài vị cảnh sát đến nói gì đó với Trình Sử và nhìn La Di Ninh.

La Di Ninh khó hiểu, vị cảnh sát kia nói với Trình Sử một lúc thì rời đi. Sau khi cảnh sát rời đi thì Trình Sử lên tiếng nhìn La Di Ninh: "Vết thương chí mạng chính là ở gần tim, cô có biết chính cô giết chết cháu tôi rồi không?"

La Di Ninh biết chứ, lúc đó là Trình Lâm đỡ cho cô nên mới như vậy. Nếu như cậu không dùng thân mình để đỡ cho cô, cậu thật sự sẽ sống. La Di Ninh im lặng tự trách bản thân, bởi vì bây giờ có nói gì thì nguyên nhân cũng chính từ cô mà ra.

Chợt điện thoại La Di Ninh reo lên, cô mệt mỏi lấy điện thoại ra thì đó là ba cô đang gọi. La Di Ninh vội vàng bắt máy sau đó liền nói: "Ba, ba đang ở đâu? Sao lúc nãy con gọi ba không được?"

"Thật xin lỗi, cho hỏi cô có phải là La Di Ninh con gái của La Thành không?" Người bên kia trả lời lại còn hỏi một câu hỏi khiến La Di Ninh có chút lo sợ trong lòng.