Kiệt Ninh: Sự Dịu Dàng Dành Cho Em

Chương 62: Đồng minh



Sa Lệ không những nhanh nhẹn mà thân thủ còn rất giỏi và linh hoạt, người như cô ta không phải đơn giản chỉ là tử tù. La Di Ninh không biết lý do vì sao dù còn rất trẻ mà đã lại là tử tù. Vì nhìn thế nào Sa Lệ cùng lắm là ba mươi tuổi, trẻ như thế đã phải ở trong ngục cả đời thật đúng là phí phạm.

"Bởi vì cô biết quá nhiều chuyện, cả những chuyện không nên biết" Sa Lệ nhìn La Di Ninh sau đó ném dao về phía cô nhưng La Di Ninh đã tránh được và con dao ghim thẳng vào gốc cây.

Lúc nãy vụ nổ đã làm La Di Ninh bị thương không ít, bây giờ còn phải đối đầu với Sa Lệ máu lạnh này. Cô lại vừa mới hết bệnh, sức lực vẫn chưa hồi phục hoàn toàn. Tuy La Di Ninh né được con dao mà Sa Lệ ném về phía cô nhưng vẫn bị nó xược ngang qua mặt chảy máu.

Sa Lệ không gấp gáp, lấy một điếu thuốc ra hút sau đó cười lạnh nhìn La Di Ninh nói: "Thắc mắc vì sao tôi lại là tử tù à? Hay tò mò muốn biết tại sao tôi có thân thủ giỏi, còn trẻ mà lại là tử tù?"

La Di Ninh có chút ngạc nhiên, không nghĩ Sa Lệ lại nhìn ra được ý nghĩ của cô. Thấy La Di Ninh có vẻ bất ngờ thì Sa Lệ lại cười nhạt: "Trước khi cô chết thì nói cho cô hiểu một chút, tôi từng là sát thủ nên thân thủ linh hoạt thôi.

Hơn nữa tôi cũng là cựu tình báo cho quân đội, tin tức tôi nắm giữ vô cùng nhiều. Cho nên dù là tử tù thì tôi vẫn sẽ không chết, bọn họ cũng không dám giết tôi nếu không có lệnh. Bởi vì bọn họ còn cần tôi"

Sa Lệ nói xong liền cười, tay cứ cầm điếu thuốc hút hết rồi mới đạp dưới đất. La Di Ninh nhân lúc Sa Lệ không chú ý liền chạy đi, không quên lấy theo con dao lúc nãy ghim vào gốc cây. Sa Lệ đuổi theo La Di Ninh ngày càng gần, cô ta chạy phải nói là cực kỳ nhanh, thoáng chốc đã sắp bắt kịp La Di Ninh.

La Di Ninh cứ chạy bên này rồi rẽ bên kia khiến Sa Lệ nhíu mày mà nổ súng. Viên đạn cứ bay loạn xạ như thế và xẹt qua mặt, qua tóc La Di Ninh. Nhưng dù có né giỏi thế nào thì La Di Ninh cũng bị một viên đạn ghim trúng vào cánh tay và một bên chân.

La Di Ninh ngã khuỵu xuống, Sa Lệ đúng là không hề nương tay chút nào. Tuy nhiên tiếng súng đó cũng thu hút đám khủng bố đến. Sa Lệ càng gấp gáp mà muốn giết La Di Ninh nhanh hơn để rời khỏi đây, vì đám khủng bố đó rất khó đối phó.

"Sa Lệ, bây giờ cô quay đầu vẫn được đấy. Cô giết tôi không có ý nghĩa gì hết, hơn nữa cô hà tất gì phải làm việc cho người khác?" La Di Ninh cố đứng lên thử nhưng không được, đành câu thời gian thêm một chút xem sao.

Cao Uy nếu đã vào rừng chắc chắn sẽ nghe tiếng súng nổ. Vì Sa Lệ bắn rất nhiều phát, mà bom cũng không còn nổ nữa. Sa Lệ biết mánh khóe của La Di Ninh nên cười đắc thắng: "Vô ích thôi, bởi vì mánh khóe của cô đối với tôi chỉ là trò trẻ con. Tạm biệt!"



Sa Lệ nói xong liền chĩa thẳng mũi súng về phía La Di Ninh mà ngắm bắn. Tuy nhiên khi chuẩn bị bóp cò thì Sa Lệ đột nhiên ngã xuống đất bất tỉnh. Người khiến Sa Lệ bất tỉnh lại là đám khủng bố.

La Di Ninh chỉ biết khóc thầm trong lòng, cuộc đời cô coi như sắp tiêu rồi. Một trong sáu tên kia bước lại gần phía La Di Ninh sau đó nhìn cô hồi lâu rồi mới hỏi: "Cô gái kia định giết cô à?"

"Chắc... chắc là vậy" La Di Ninh cười trừ trả lời cho có, chứ nếu cô nói thật thì ai biết được bọn họ có như Sa Lệ mà nhắm đến cô hay không chứ.

Tên cao to mặt đầy sẹo nghe La Di Ninh ấp úng như vậy liền cười lớn, "Hahaha! Cô gái sợ như vậy, có phải biết bọn tôi là ai rồi không?"

"Các người là ai?" La Di Ninh bật chế độ ngây ngô hỏi lại, chứ ai đời lại bảo là biết những người đó là khủng bố. Thà giả vờ không biết có khi thoát chết, còn không thì chết chậm một chút cũng được.

"Không biết thì tốt! Nếu cô gái này muốn giết cô, vậy hãy giao cho chúng tôi đi." Tên khác lại lên tiếng nhìn La Di Ninh nói nhưng cô liền phản bác: "Không được! Lỡ các người làm gì cô ấy thì sao? Không thể đem cô ấy đi."

Một trong số những tên kia lại gần chỗ La Di Ninh sau đó lạnh giọng, "Đừng nghĩ tôi không biết cô giả vờ. Nói đi, đường nào xuống núi an toàn mà không bi båt?"

"Thì men theo đường đó mà đi, các người giả làm khách đi lạc thì ai mà bắt cho được. Hơn nữa tôi bị thương rồi, giả vờ thì có ít gì." La Di Ninh có chút bất mãn nhìn tên kia nói, đời nào cô lại giả vờ cơ chứ. Chỉ là giả ngốc, ngây ngô một chút mà thôi.

Bọn khủng bố định rời đi thì nghe tiếng bước chân dồn dập, La Di Ninh cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Tên lúc ban đầu hỏi cô về chuyện của Sa Lệ vẫn ở cạnh La Di Ninh, khi vừa thấy người của quân đội liền nhanh chóng kề dao lên cổ cô bắt làm con tin.

La Di Ninh bị bắt làm con tin nhanh đến mức cả cô cũng không biết, mà tên này từ đầu tới cuối luôn không buông tha cho cô. Khi một nhóm người vây quanh thì La Di Ninh nhìn kỹ mới thấy đó là quân phục.



La Di Ninh vừa nhìn thấy Cao Uy liền nhíu mày nháy mắt ra hiệu, Cao Uy thấy La Di Ninh bị bắt làm con tin liền không dám manh động. Hơn nữa trên người La Di Ninh lại bị thương, không rõ nặng nhẹ. Việc hành động lỗ mãng chỉ khiến con tin càng thêm nguy hiểm mà thôi.

Cao Uy cho người lùi về sau một chút thì thấy cả tử tù vượt ngục cũng bị ngất nằm gần đó. Hiện tại phải tóm hết một mẻ này thì mới xong chuyện. Nhưng trước hết vẫn phải giải cứu La Di Ninh trước.

"Tên kia, thả người ra trước đi." Cao Uy nhìn tên đang uy hiếp La Di Ninh mà nói, ánh mắt kiên định khiến hắn ta nhếch môi cười, "Tại sao tôi phải thả?"

"Cô gái, cô quen đám người này đúng không?" Hắn ta nói với Cao Uy xong thì liền thì thầm bên tại La Di Ninh nói nhỏ.

Cô nghe xong thì cười lạnh nói: "Tại sao tôi phải trả lời?"

Hắn ta tuy không phải đầu đàn nhưng có vẻ rất giỏi võ, hơn nữa còn thuộc dạng nguy hiểm cần phải truy nã. Đó là những gì La Di Ninh suy đoán theo cảm nhận của mình, còn thực tế thế nào thì cô không rõ.

La Di Ninh lại nói chuyện bình thường như vậy thật khiến hắn ta có chút bất ngờ mà cười: "Cô biết tôi là ai không?"

"Không nói làm sao tôi biết." La Di Ninh đáp lại, tuy bị uy hiếp nhưng cô không hề sợ hãi. Ngược lại cứ muốn kéo dài thời gian đợi Triệu Gia Kiệt đến.

Hắn ta liền nói nhỏ: "Đồng minh, vậy nên phối hợp một chút đi. Khủng bố chỉ có năm người thôi."

La Di Ninh thật ra không bất ngờ lắm, vì cô biết nếu là khủng bố thật thì ai đời lại đi đùa giỡn vào lúc này. Hơn nữa lúc nãy bị thương đám người kia không hỏi, chỉ chàng trai này hỏi về vụ cô bị ám sát mà thôi. Chứng tỏ người này cùng chung phe với Sa Lệ hoặc là có thân phận khác.

La Di Ninh gật đầu, cứ phối hợp một chút để bắt đám người này rồi tính sau. Chàng trai thấy La Di Ninh chịu hợp tác thì nhìn Cao Uy nói: "Chúng tôi muốn các người lui binh về sau, khi an toàn sẽ thả con tin"