Kiệt Ninh: Sự Dịu Dàng Dành Cho Em

Chương 64: Tính từ đỉnh đầu của anh trở lên thì em cao nhất



Cả ba người cùng nhau xuống núi, Triệu Gia Kiệt vẫn bế La Di Ninh ở trên tay. Khi vừa xuống núi thì La Di Ninh đột nhiên lên tiếng gọi Cao Uy, "Cao Uy, xác nhận xem danh tính người đàn ông này là ai. Tuy tôi không dám khẳng định ông ta liên quan đến việc cài bom, nhưng người đứng sau ông ta không dễ đối phó đâu."

Cao Uy gật đầu sau đó đi vào trong lấy hộp y tế ra ngoài xe. Bởi vì La Di Ninh không muốn người khác tò mò về mối quan hệ của cô và Triệu Gia Kiệt nên bọn họ ra ngoài xe trước chờ Cao Uy ra.

Khi ngồi vào xe thì Triệu Gia Kiệt đặt chân La Di Ninh lên đùi mình sau đó xem xét vết thương cho cô. Viên đạn ghim vào bắp chân vẫn còn rỉ máu, một bên vai cũng bị đạn ghim vào.

Triệu Gia Kiệt kéo áo của La Di Ninh xuống đến vai thì dừng lại. Anh xé áo của mình cố định trước sau đó nhìn La Di Ninh nói: "Lần sau có đi đâu thì nói anh biết, nếu em có chuyện gì thì anh phải làm sao? Em có biết tình huống của em lúc nãy nguy hiểm thế nào không?"

"Em không muốn anh vì em mà bị phạt, em cũng không muốn anh vì em mà sự nghiệp cứ dậm chân tại chỗ." La Di Ninh nhìn Triệu Gia Kiệt nói mà gương mặt thoáng buồn.

Suốt mấy năm nay cô vẫn cảm thấy có lỗi với Triệu Gia Kiệt vì chuyện anh cứu cô mà phải chờ ba năm để huấn luyện và thăng chức. Nếu không phải vì cô anh có thể sẽ ở đỉnh cao của sự nghiệp, người người kính nể chứ không phải chỉ là một thiếu tá như bây giờ.

Thấy La Di Ninh buồn như vậy Triệu Gia Kiệt cũng không muốn mắng nữa. Rất nhiều người đều cho rằng La Di Ninh làm cản trở sự nghiệp của anh, nhưng anh không nghĩ như thế.

Triệu Gia Kiệt xoa đầu an ủi, "Được rồi, anh có trách em đâu. Là anh tình nguyện, cho nên em đừng cảm thấy có lỗi. Lát nữa sẽ có chút đau, em ráng chịu một chút."

Triệu Gia Kiệt xoa đầu La Di Ninh thì Cao Uy cũng đúng lúc đem hộp y tế ra. Cậu nhìn thấy cảnh này liền nhăn mặt, "Hai người có thôi cái màn ân ái này đi được không? Lúc nào cũng ở trước mặt em làm như thế bộ không có chút lương tâm nào sao?"

"Chỉ là nói chuyện thôi mà, cậu có cần làm quá lên không? Có phải gì quá mức đâu, muốn trách thì trách cậu không tìm được ai thôi" La Di Ninh ngẩng mặt lên nhìn Cao Uy cãi lại, tâm trạng cũng tốt lên hẳn.



Triệu Gia Kiệt lấy cồn rửa vết thương cho La Di Ninh sau đó gắp viên đạn ra. Tuy có một chút đau nhưng La Di Ninh không hề lên tiếng. Bởi vì so với việc viên đạn bị ghim, cô từng chịu nhiều thứ còn đau hơn thế.

Thấy La Di Ninh mặt mày nhăn nhó thì Cao Uy cũng biết là cô đang chịu đau, liền lên tiếng trách: "Di Ninh, đừng nghĩ có anh họ bảo kê thì chị muốn nói gì nói nha. Lúc nãy em vừa mới cứu chị đó."

"Là Gia Kiệt cứu, còn cậu chỉ là bức bình phong thôi." La Di Ninh nhìn Cao Uy đáp trả, không những vậy còn tự hào mà vỗ vai Triệu Gia Kiệt ngụ ý nói rằng Cao Uy chả là gì cả.

Cao Uy vốn muốn La Di Ninh vui vẻ mà quên đi vết thương, không ngờ cậu lại bị La Di Ninh chọc cho phát giận liền nhìn Triệu Gia Kiệt nhăn mặt nói: "Gia Kiệt, anh quản lại chị dâu đi. Anh xem chị ấy ăn nói như thế, sau này sẽ lấn át anh luôn đó."

"Làm sao lấn át được? Tôi thấp hơn anh ấy một cái đầu, cậu đừng có nói

thêm." La Di Ninh lại phản bác, câu nào Cao Uy nói cô cũng đối lại được. Nghe vậy Cao Uy liền cười châm chọc: "Di Ninh, chị ngốc thật hay giả vậy hả? Lúc cần ngốc không ngốc, lúc không cần thì thông minh hết phần người ta."

La Di Ninh khó hiểu, cô là thấy sao nói vậy thôi mà. Đúng thật là Triệu Gia Kiệt cao hơn cô, có khi nào cô lấn át được anh đâu. Cao Uy nói vậy thì oan cho cô quá rồi.

Triệu Gia Kiệt băng bó vết thương xong thì ngồi dựa lưng vào ghế nhìn La Di Ninh cười cười, "Em không cao bằng anh, nhưng tính từ đỉnh đầu của anh trở lên thì em cao nhất."

"Hả? Anh nói gì em không hiểu?" La Di Ninh quay sang nhìn Triệu Gia Kiệt nhíu mày. Tại sao hôm nay Triệu Gia Kiệt lại nói năng gì kỳ lạ như thế, cô nghe câu nào cũng không hiểu lắm.

Anh thấy vẻ mặt ngây ngô của cô liền không kìm lòng được mà ôm cô vào lòng, "Anh hiểu là được rồi, em còn hỏi nữa thì anh phạt em chuyện hôm nay đấy."

La Di Ninh sợ bị phạt nên không hỏi nữa, cả hai lên xe về trước còn Cao Uy thì ở lại giải quyết chuyện hôm nay. Khi bọn họ xuống núi thì đám khủng bố cũng đã bị bắt, bọn chúng được giao cho quân đội thành phố B xử lý.



Sau khi bàn giao mọi việc xong thì tử tù Sa Lệ cũng được người của quân đội khu E đưa về doanh trại chính của họ. Tố Vy khuya hôm đó cũng cùng Cao Uy đi về thành phố J. Cả hai thật ra cũng không ưa nhau lắm, nhưng sau chuyện này thì cũng dần có thiện cảm hơn.

Ngồi trên xe Tố Vy nhìn Cao Uy hồi lâu mà không nói gì. Cao Uy cảm giác như có người đang nhìn thì nhìn lại, thấy Tố Vy cứ nhìn cậu mãi thì cậu lên tiếng hỏi: "Làm gì mà nhìn dữ vậy? Bộ tính ăn tươi nuốt sống tôi luôn hay gì?"

"Anh hơn tôi và Di Ninh hai tuổi, sao lại gọi Di Ninh là chị?" Tố Vy khó hiểu nhìn Cao Uy, cậu vừa lên tiếng thì Tố Vy cũng buộc miệng nói ra.

Nhiều người cũng cảm thấy khó hiểu chứ không riêng gì Tố Vy cho nên Cao Uy cũng không lấy làm lạ lắm. Vấn đề này theo quy tắc là cậu cố tình làm sai, nhưng trên thực tế gọi La Di Ninh bằng chị là đúng.

"Gia Kiệt là anh họ tôi, đương nhiên Di Ninh sẽ là chị rồi."

"Sao anh dám chắc bọn họ sẽ đi đến cả đời mà gọi như vậy?"

Tố Vy khó hiểu, cho dù Cao Uy có gọi La Di Ninh là chị nhưng làm sao biết được La Di Ninh và Triệu Gia Kiệt có đi cùng nhau đến cả đời hay không chứ. Nếu không thể thì khác gì đang khiến người ngoài hiểu lầm đâu.

Cao Uy không giải thích, chỉ điềm đạm nói: "Bởi vì tôi cùng hai người họ trải qua nhiều chuyện, hiểu nhiều thứ. Hơn nữa không nói không có nghĩa là không thể. Cô quen biết với Di Ninh chỉ mới đây, có nhiều thứ mà cô không hiểu đâu."

"Không hiểu thì từ từ tìm hiểu, làm như tôi không biết vậy. Nói chuyện với anh thật khó chịu."

Tố Vy nói xong thì lấy tai nghe đeo vào tai bật nhạc, còn Cao Uy cũng quay lên không thèm nói nữa. Cứ hễ gặp nhau là có chuyện, hai người này ngay từ đầu đã không ưa nhau rồi. Cứ tưởng sau chuyện này hai người sẽ có thiện cảm hơn nhưng hình như không dễ như vậy.