Sau khi công chúa triều Đại diễn thành thân, có một số ở tại phủ phò mã ngoài ra cũng có một số bắt đầu tự xây phủ công chúa.
Vì hoàng đế sủng ái Xương Hoa công chúa, đương nhiên không nỡ để nữ nhi duy nhất chen chúc sống cùng cha mẹ chồng, vả lại nếu nàng đến ở Cố gia thật, dựa theo tình hình Cố gia bây giờ có bốn thế hệ, con cháu thịnh vượng cũng dọn không ra một cái viện đủ rộng rãi tráng lệ, bởi vậy hoàng đế đương nhiên hạ chỉ sắp xếp, lệnh cho công bộ chuẩn bị xây phủ công chúa.
Vốn đây là chuyện bình thường, lúc tiên đế còn sống có vài công chúa được sủng ái hưởng thụ tôn vinh này, nhưng không lâu sau đó trong kinh thành lại có một vài lời bịa đặt lặng lẽ truyền ra.
Ý của những lời đó đều ám chỉ phò mã phụ thuộc công chúa, đợi sau này theo công chúa vào ở phủ công chúa, không khác gì ở rể.
Bây giờ bệ hạ tuy chưa hề xác định phò mã, nhưng trong lòng nhiều người đã rõ, người may mắn đó tám chín phần chính là tiểu công tử Cố gia Cố Hành Vân.
Cố Hành Vân xuất thân cao, gia thế tốt, bản thân lại có tài hoa, nhận rất nhiều lời tâng bốc của người khác.
Từ xưa đến nay những văn sĩ thường khinh thường lẫn nhau, có người tâng bốc thì có người đố kỵ, có lẽ là sau lưng có người ngầm lửa cháy thêm dầu, lời đồn này ở trong kinh thành tuy chưa đến mức tất cả mọi người đều biết nhưng giữa những thư sinh lại được truyền đi một cách nhanh chóng.
Ngày Hưu Mộc hôm đó, Cố Hành Vân cùng Vương Húc Đông Tạ Khải đi đến Mặc Hương lâu, đại sảnh lầu một ngày thường luôn náo nhiệt, hiện tại lại không thấy một bóng người. Hắn nghi hoặc giẫm lên bậc thang, nghe thấy trên lầu ồn ào náo động, mới biết tất cả mọi người đều tụ tập ở lầu hai, lúc này đang tranh luận cái gì không biết.
Trên mặt hắn mang theo ý cười, đang muốn mở miệng bỗng nhiên nghe một người nói: “Cố Hành Vân hắn có gì tốt chứ? Chẳng qua là mệnh tốt lại đầu thai đúng chỗ là cháu trai của Cố Tương, mọi người cho hắn mặt mũi gọi hắn một tiếng Cố tiểu công tử, bằng không nếu dựa vào năng lực thật sự ta thấy hắn ngay cả tư cách xách giày cho Lâm huynh cũng không có.”
Một tên khác nói: “Trương huynh, lời này không nên nói nữa.”
“Do tính khí Lâm huynh quá tốt, ta lại nhìn không được tiểu nhân đắc chí! Chỉ nói ngày đó, chúng ta làm thơ ngâm tuyết, tác phẩm của Lâm huynh không biết vượt qua Cố Hành Vân đó bao nhiêu lần lại xếp sau hắn, ta thấy tiếc thay cho Lâm huynh!”
Vị thư sinh họ Trương này càng nói tức giận, dường như càng phẫn nộ hơn so với bản thân Lâm thư sinh.
Lâm thư sinh nhẹ than một tiếng, nói: “Những thứ hư danh, ta chẳng hề để ở trong lòng.”
Những người còn lại sôi nổi tán thành, khen ngợi hắn cao thượng.
Thư sinh họ Trương đó lại hừ một tiếng: “Bây giờ Cố Hành Vân lại bám vào công chúa, ngày sau gặp lại chúng ta phải tôn kính gọi một tiếng phò mã gia rồi. Chỉ đáng tiếc, phò mã chung quy vẫn là phò mã, chẳng qua là đồ chơi trong tay công chúa, đợi sau hôn lễ vào ở phủ công chúa có khác gì so với ở rể? Đáng hận hơn ta với huynh đường đường là một nam nhi khí khái, đầu đội trời chân đạp đất lại bị loại người này đè đầu, có thể thấy ông trời không công bằng!”
Câu nói sau Cố Hành Vân chẳng hề nghe thấy, sắc mặt hắn thay đổi môi mím chặt, xoay người vội vã rời đi.
“Ê! Hành Vân......” Tạ Khải vội đuổi theo hắn nhưng Cố Hành Vân đi cực nhanh, hòa vào giữa dòng người chớp mắt đã không thấy bóng dáng, Tạ Khải chỉ có thể lắc lắc đầu, miệng những người này thật ác độc, nói ra hững lời như vậy đến hắn nghe cũng không lọt tai đừng nói chi Cố Hành Vân nhìn ôn nhu nho nhã, kì thực rất là cao ngạo. Làm sao có thể chấp nhận loại sỉ nhục này?
Vương Húc Đông đứng yên ở trên thang gác, xoay đầu nhìn nhã gian trên lầu, bỗng nhiên khóe miệng câu lên một độ cong rất nhỏ.
Hôm sau, Cố Tương nhập cung thay Cố Hành Vân xin phép nghỉ, tiết trời lạnh lẽo, Cố tiểu công tử ngẫu nhiên bị cảm lạnh tạm thời không thể đến Hàm Chương điện bồi đọc.
Chử Thanh Huy có chút lo lắng, không biết bệnh của Cố Hành Vân có nặng hay không, lại không thể đi thăm.
Thái tử đi một chuyến đến Cố phủ, thấy Cố Hành Vân nằm trên giường bệnh, sắc mặt nhợt nhạt, lệnh cho hắn nghỉ ngơi cho tốt.
Nhiều ngày sau Cố Hành Vân khỏi bệnh trở lại, Chử Thanh Huy biết được, mang theo người đi đến Hàm Chương điện.
Môn văn buổi sáng đã kết thúc, tất cả mọi người trong Hàm Chương điện dùng xong cơm trưa, bây giờ đang nghỉ ngơi.
Lúc Chử Thanh Huy đến, Cố Hành Vân đứng ở dưới hành lang gấp khúc, ngẩng đầu nhìn trời. Nàng đi lên phía trước, cười nói: “Chẳng lẽ trên trời lại có một con chim nhỏ bay qua nữa?”
Cố Hành Vân lúc này mới phát hiện nàng đến, lui về sau một bước, cung kính hành lễ: “Gặp qua công chúa.”
Chử Thanh Huy đưa mắt đánh giá hắn, mấy ngày không gặp, Cố Hành Vân dường như gầy đi không ít, sắc mặt vẫn không tốt như cũ, hơn nữa không biết có phải nàng ảo giác hay không. Cảm thấy mặt mày hắn tuy vẫn ôn hòa như trước nhưng giống như có thêm chút u buồn như có như không, tiếp tục muốn nhìn kỹ thì lại thấy không có gì khác thường.
Nàng khoác tay để hắn đứng dậy: “Hôm nay cảm thấy thấy nào? Nếu vẫn cảm thấy không khỏe, không bằng nghỉ ngơi thêm hai ngày.”
Cố Hành Vân buông tầm mắt xuống, không hề nhìn nàng, “Đa tạ công chúa quan tâm, Hành Vân đã không còn trở ngại lớn.”
Trong lòng Chử Thanh Huy cảm giác có chút khác thường, ngày thường Cố Hành Vân dĩ nhiên giữ lễ nhưng chưa từng thận trọng giống như hôm nay, thận trọng...... đến mức hời hợt.
Nhưng mà, ngược lại nàng không nghĩ nhiều, thấy trên mặt Cố Hành Vân vẫn còn bệnh trạng nghĩ đến thân thể hắn không khỏe nên vừa rồi cư xử khác với trước đây. Nàng không làm phiền nữa, chỉ nói: “Huynh nghỉ ngơi cho tốt đi, nếu thân thể chịu không nổi, nên nói với tiên sinh một câu, không cần khoe sức.”
“Vâng.” Cố Hành Vân cúi đầu đáp.
Chử Thanh Huy đi vào lại trong điện xem Thái tử cùng Nhị hoàng tử, thấy thời gian không còn sớm, môn võ sắp bắt đầu liền rời đi ngay.
Ra khỏi Hàm Chương điện, men theo tường cung đỏ thẫm chầm chậm đi về, trên trời hoa tuyết bỗng tung bay, Tử Tô vội mở dù ra.
Chử Thanh Huy híp mắt nhìn về phía trước, giữa hoa tuyết bay tá lả có một bóng hình chầm chập đến gần. Người đó mặc y phục màu đen, thân hình cao lớn, lưng vai thẳng đứng như một cây tùng xanh thẳng đến trời cao, mắt thấy hắn đi tới gần, Chử Thanh Huy hành bán lễ với hắn, “Tiên sinh.”
Chử Thanh Huy ngẩng đầu nhìn thoáng qua hắn, hắn chưa mở dù, hoa tuyết bay lên người có vài đóa rơi trên lông mày rậm. Cải trang hắn thành một lão già tám chín mươi tuổi, mặt hắn vốn sắc hơn dao lạnh, nhờ vậy mà tiêu tán đi rất nhiều.
Hiện tại có chút khác xa so với khí thế người sống chớ đến gần của hắn lúc thường ngày, trong lòng Chử Thanh Huy thầm cười trộm. Thấy tầm mắt hắn quét về phía mình, vội thu lại suy nghĩ, sau đó ý thức được liền đứng thẳng người, ưỡn ngực: “......Không biết tiên sinh buổi chiều muốn dùng chút điểm tâm gì? Ta lệnh ngự thiện phòng làm ngay.”
Diêm Mặc nói: “Đều được, không cần phiền phức.”
Chử Thanh Huy vốn chỉ chuẩn bị nghe hắn đáp hai chữ không ngờ hắn lại phá vỡ quy tắc nói đến sáu chữ, điều này khiến nàng kinh ngạc không khỏi nhìn hắn nhiều thêm một lần, vừa nhìn xong liền nhíu mày lại.
Bây giờ đã là ngày đông giá rét, gió lạnh thổi đến luôn nhằm vào mặt người ta mà thổi qua từng đợt, trên người nàng quấn chặt chẽ từ đầu tới chân còn khoác thêm áo khoác ngân hồ, trong tay ôm lấy lò giữ ấm dù như vậy vẫn cảm thấy lạnh. Nhưng người trước mắt, đến cả áo bông cũng không mặc, chỉ có một chiếc ngoại bào mỏng manh này, làm cho người ta nhìn hắn xong liền nhịn không được cũng muốn phát run.
Chử Thanh Huy khẽ rùng mình một cái, thấy Diêm Mặc muốn đi, vội mở miệng nói: “Tiên sinh, hôm nay trời lạnh đất rét, tiên sinh nên mặc thêm quần áo mới phải.”
Diêm Mặc dừng chân lại, quay đầu nhìn nàng.
Chử Thanh Huy mặc rất nhiều, nhìn cả người tròn vo, gương mặt nhỏ được bao trong lông cáo xù trắng tuyết, nhìn mềm mại hơn so với ngày thường rất nhiều, trời lạnh khiến đầu mũi xinh xắn của nàng hơi đỏ lên, đôi mắt tròn có vài phần ẩm ướt.
Diêm Mặc nhìn nàng, dường như xuyên qua gió tuyết trước mặt nhìn thấy ngày đông đó của rất nhiều năm về trước, thân hình nhỏ nhắn đó càng tròn hơn. Lúc đó, nàng cũng giống như lúc này, ngước gương mặt mềm mại nhìn mình, giọng nói non nớt ê a.
Lúc đó nàng đã nói gì, trước mắt đã nhớ không được nữa. Kí ức này đã qua quá lâu quá xa, lại quá ngắn ngủi nên vừa nháy mắt đã mất.
Mà hắn hầu như muốn đem bóng hình nhỏ đó quên mất, thế mà trong lúc này kí ức bị ngăn cách hơn mười năm trong nháy mắt ùa về, biết thành thông suốt rõ rệt giống như đang ở ngay trước mắt.