Lúc này vẫn còn sớm, học sinh đều ở tiền viện, vừa rồi Chử Thanh Huy cho người hầu đứng ở bên ngoài, trong võ trường chỉ có hai người khi nàng nói câu đó ra miệng cả võ trường mênh mông dường như còn có tiếng vọng trở lại.
Nhưng cũng chỉ có tiếng vọng mà thôi, ngoại trừ nó ra chẳng còn bất kỳ âm thanh nào nữa, mà Diêm Mặc thì im lặng không nói gì.
Chử Thanh Huy nhìn hắn chằm chằm, nửa ngày sau hốc mắt từ từ đỏ lên, khoang mũi chua xót, khóe miệng run rẩy, “Ngươi.......”
Người trước mặt dường như thở dài một tiếng, nàng chưa kịp nghe rõ, tiếp theo đó trên đỉnh đầu rơi xuống một bàn tay rộng lớn.
Chử Thanh Huy khẽ chớp mắt, giọt nước mắt liền lăn xuống, “Có phải ngươi không bằng lòng không?”
Nếu không phải nàng không cam tâm nhất định muốn hỏi ra một kết quả, nhưng vừa rồi lúc hắn im lặng nàng đã có ý định muốn chạy trốn rồi.
Diêm Mặc lại nói: “Nếu ta không bằng lòng, nàng muốn đi tìm ai?”
Chử Thanh Huy bẹp miệng, “Ai cũng được, thiên hạ này còn có người không bằng lòng làm phò mã hay sao?”
“Càn quấy.” Diêm Mặc nói xong lại im lặng, rút bàn tay đặt ở trên đầu nàng về, đến giữa chừng bỗng dừng lại sau đó lại duỗi ra ngón trỏ thô ráp lau đi giọt lệ trên mặt nàng.
Chử Thanh Huy “oa” một tiếng khóc lên vừa giơ cánh tay nhỏ ôm lấy hắn, lu loa nói: “Ngươi phải đồng ý, không được phép không đồng ý.”
“Được,” Một lúc sau, Diêm Mặc nói như vậy.
Chử Thanh Huy lại thúc thít vài tiếng mới nghe hiểu hắn nói gì, tiếng khóc bỗng dưng im bặt, ngẩn người dùng đôi mắt đầy lệ nhìn hắn vẫn không dám tin tưởng, “Ngươi, ngươi nói gì?”
Lúc này Diêm Mặc không keo kiệt lời nói nữa, lặp lại một lần, “Được.”
Chử Thanh Huy ngây người nhìn hắn, được một lúc bỗng nhiên cúi đầu xuống cọ mặt của mình lên tay áo của hắn sau đó ngẩng đầu lên hít hít mũi, ánh mắt do dự không dám nhìn hắn, vành ta đã hơi đỏ lên, “Đây, đây là người tự đồng ý đó, ta không có ép ngươi đâu.”
Trên tay áo ẩm ướt một mảnh không nhìn rõ, Diêm Mặc mặt không đổi sắc, “Phải, là ta tự nguyện.”
Diêm Mặc không nói chuyện, nhưng nếu người hiểu biết hắn sẽ có thể phát hiện toàn thân hắn lúc này đang cứng đờ, cơ thịt trên người cứng như sắt vậy.
Chử Thanh Huy ôm một lúc cũng không phát hiện thấy, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Tiên sinh thật cứng, còn cứng hơn mẫu thân nữa.”
Lời này truyền đến trong tai Diêm Mặc càng thấy giống lời trẻ con hay nói. Theo hắn thấy, vừa rồi chuyện cục bột khóc muốn hắn làm phò mã thật ra cũng như việc đang chơi đùa cùng trẻ con, hoặc có lẽ bản thân nàng chưa từng biết kết quả có nghĩa là gì, nhưng hắn đã đồng ý rồi cho dù đó là một trò đùa thì cuối cùng cũng đã thành thật.
Hắn cúi đầu nhìn gò má mịn màng mềm mại của Chử Thanh Huy, một tay khác duỗi ra lau đi vệt nước mắt con lại trên mặt nàng. Da thịt dưới tay mềm đến khiến người ta kinh ngạc, trước giờ chưa từng gặp qua người mềm mại như vậy, mềm mại đến mức khiến hắn hoài nghi bàn tay thô ráp của hắn có thể làm tổn thương nàng hay không.
Nghĩ như vậy, ngón tay không tự giác cuộn lại chuẩn bị rút lại, nhưng Chử Thanh Huy kịp thời nắm lấy ngửa mặt nhỏ nhìn hắn, giọng nói mềm mại: “Còn một bên mặt chưa lau nữa.”
Diêm Mặc không nói không rằng, lại giúp nàng lau sạch một bên mặt khác.
Chử Thanh Huy hài lòng híp mắt, giống như một con mèo nhỏ.
Diêm Mặc nhìn dáng vẻ nàng ngốc nghếch nghe lời, cho dù nghĩ đến nàng đưa hà bao cho người khác, trong lòng cũng không mảy may tức giận.
Hắn vốn không sợ đối thủ, địch mạnh hắn càng mạnh, lúc giao chiến với người khác cũng thế, việc khiến hắn để ý cũng thế.
Cục bột này đã chạy đến địa bàn của hắn, ai cũng đừng mong tính toán cướp đi, bản thân nàng cũng như vậy.
Chử Thanh Huy ôm lấy cánh tay của hắn lưu luyến không muốn buông, khóe mắt liếc thấy giá vũ khí bên tường, nàng ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt đầy vẻ kính phục, “Vừa rồi tiên sinh luyện bộ con pháp đó rất hay, thương pháp trước đó cũng giỏi, ta nghe tiểu Tuân nói quyền pháp của tiên sinh cũng rất lợi hại, tiên sinh còn có thể bay……”
Nàng liệt kê từng cái giống như thuộc trong lòng bàn tay, cúi cùng chân tâm thật ý cảm thán: “Tiên sinh thật lợi hại!” Không đợi Diêm Mặc nói gì lại nhìn hắn đầy mong đợi, “Ta không thể bay thật sao?”
Lời này lúc trước nàng đã nói qua một lần, đáp án trong lòng Diêm Mặc cũng giống như lúc trước, nhưng mà nhìn đôi mắt trước mắt vụt sáng, hắn im lặng nuốt lời phủ định nói vào trong bụng, chỉ nói: “Ta mang nàng bay.”
Đôi mắt Chử Thanh Huy sáng lên, lại nói: “Tiên sinh thật tốt!”
Nhìn dáng vẻ nóng lòng muốn thử của nàng, tựa như hiện tại muốn để Diêm Mặc mang nàng bay, sau đó nghĩ đến thời gian lúc này không phù hợp, một lát nữa đến lúc học môn võ rồi.
Bên tai nghe thấy những tiếng vang vọng đến,dường như là học sinh ở tiền viện đang đi vào trong đây, Chử Thanh Huy lại không nỡ buông tay, nàng vừa tìm thấy phò mã của nàng càng không muốn cùng người đó tách ra chút nào.
Mặt của nàng dán trên cánh tay hắn, ngẩng một mắt lên nhìn hắn, giọng điệu vừa mềm mại vừa nũng nịu, “Tiên sinh……”
Diêm Mặt cụp mắt đối diện với mắt nàng, nhìn một lúc, duỗi tay vén những sợi tóc lộn xộn dán trên mặt nàngra sau tai.
Chử Thanh Huy bỗng thấy hài lòng thỏa mãn cọ ở trên tay hắn một lúc mới buông ra, cười dịu dàng nói: “Tiên sinh lên lớp đi, buổi chiều ta lại đến.” Bóng người rời khỏi nói không rõ có bao nhiêu nhẹ nhàng vui thích.
Ngược lại là Diêm Mặc, trên tay đột nhiên không còn xúc cảm mềm mại nữa, khó chịu nắm chặt tay lại từ từ đặt bàn tay đó ra sau lưng.