Một diễn viên, kỹ năng diễn xuất tốt là điều kiện cơ bản, đồng thời còn cần phải am hiểu xã giao.
Thời điểm xã giao có thể không uống rượu sao?
Đương nhiên không thể, nữ diễn viên còn không thể nói "không uống", chứ huống chi nam. Pickett Lý biết ly rượu này cản không được, mà thấy Kiều Cầu cứ nhìn đăm đăm, là biết cậu chàng không thể uống thêm được nữa, đành kiên trì bước lên giải nguy:
"Tam gia, Kiều Cầu uống hơi nhiều rồi. Hôm nay là lần đầu cậu ấy uống rượu, ly này tôi uống thay cậu ấy, sau này tôi và Kiều Cầu kính rượu lại với anh."
Giang Triển Tâm không hề liếc mắt nhìn qua Pickett Lý, tay cầm ly rượu vững vàng đặt trước chóp mũi Kiều Cầu, Kiều Cầu ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Giang Triển Tâm, không hiểu anh cậu giờ rốt cuộc muốn làm gì.
Pickett Lý cảm thấy không xong rồi, vội vã muốn cướp ly rượu của Giang Triển Tâm. Người bên cạnh ngoài mặt thì cười cười chứ trong lòng mắng to, lên án mạnh mẽ Pickett Lý không có mắt nhìn.
Bàng Sương Vân đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi tới cạnh Pickett Lý, không dấu vết kéo đôi tay đang muốn tới gần ly rượu của Giang Triển Tâm lại, mềm mại lên tiếng:
"Đạo diễn, Tam gia muốn mời cậu ấy uống rượu, chúng ta không nên cản trở, anh nói đúng không?"
Trên cái đầu hói của Pickett Lý thế mà cũng bắt đầu đổ mồ hôi, tai đỏ chót, nhìn bộ dáng đờ đẫn của Kiều Cầu, thầm nghĩ mặc kệ, thoát khỏi tay Bàng Sương Vân, đoạt lấy ly rượu đầy trước mặt Kiều Cầu, mắt cũng không chớp liền đổ vào miệng.
Hắn uống rất nhanh, tiện tay lau miệng một cái, đề nghị: "Chúng ta ngồi xuống đàm phán tiếp vậy..."
Nói xong liền muốn gạt cái tay của Giang Triển Tâm đang khoác trên vai Kiều Cầu xuống. Pickett Lý có chút hối hận khi đưa Kiều Cầu tới rồi, hắn nào có nghe thấy tin Tam gia hứng thú với mấy cậu sinh viên! Nếu biết người này thấy Kiều Cầu liền táy máy tay chân như vậy thì đánh chết hắn cũng không dẫn Kiều Cầu lại đây.
Ngay lúc tay Pickett Lý muốn đụng tới Giang Triển Tâm, không biết Giang Triển Tâm làm cách nào, trên thực tế đúng là cấp tốc xoay tay ngược lên trên, khóa ngược cổ tay Pickett Lý lại. Lực của Giang Triển Tâm rất lớn, chỗ cổ tay bị nắm còn vang lên tiếng xương tay bị đè ép, mặt Pickett Lý tái đi tại chỗ.
Giang Triển Tâm liếc mắt nhìn hắn, lạnh lùng hỏi:
"Anh có ý gì?"
Pickett Lý còn chưa kịp trả lời, Kiều Cầu lại đột nhiên duỗi tay nắm chặt cánh tay Giang Triển Tâm, nhẹ nhàng kéo một cái, Giang Triển Tâm liền buông tay.
Xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh, Lê Thượng từ đầu đến cuối vẫn luôn ngồi dựa lưng vào ghế, cũng nhịn không được mà đứng dậy, nhìn về phía bên này.
Bầu không khí nhất thời có chút khẩn trương.
Kiều Cầu tiến đến bên tai Giang Triển Tâm, thấp giọng nói gì đó. Giang Triển Tâm rút ra một điếu thuốc, không châm, chỉ dùng ngón tay nhẹ nhàng xoa, một lát sau bày ra động tác còn muốn ôm Kiều Cầu.
Pickett Lý trực tiếp đi tới giữa hai người, gằn giọng:
"Kiều Cầu không tiếp rượu, tôi cùng anh uống thôi được không?"
Giang Triển Tâm nhìn Pickett Lý, ánh mắt không sắc bén, chỉ là tựa như trêu tức.
Ánh mắt kia khiến Pickett Lý phẫn nộ, hắn nghiêng người sang, dường như muốn che cho Kiều Cầu ở phía sau. Nhưng Kiều Cầu cao hơn hắn cả một cái đầu, nên chẳng thể nào ngăn trở được tầm mắt của Giang Triển Tâm.
Giang Triển Tâm nhìn Pickett Lý, rồi nhìn sang Kiều Cầu, vẻ mặt thoải mái, tựa hồ không bị bầu không khí căng thẳng trong phòng ảnh hưởng tới chút nào.
Hắn thậm chí còn dựa lưng vào cái ghế bên cạnh, qua một hồi lâu, mới mở miệng hỏi Pickett Lý:
"Bộ phim kia của anh thiếu bao nhiêu tiền?"
Pickett Lý sững sờ, hắn uống rượu quá nhiều, giờ tai cứ ong ong lên, còn tưởng mình nghe lầm. Kiều Cầu nhìn Giang Triển Tâm, thay Pickett Lý trả lời:
"Một triệu."
Giang Triển Tâm nhìn về phía Lê Thượng, chỉ thấy Lê Thượng gật đầu, Giang Triển Tâm đưa điếu thuốc lên ngậm trên môi, nói: "Tôi chi một triệu."
"..." Pickett Lý quay đầu lại nhìn Kiều Cầu.
"Lê Thượng chi năm triệu."
Giang Triển Tâm cúi đầu châm thuốc, một luồng khói trắng bay lên, một lát sau giương mắt nhìn Kiều Cầu, vẻ hời hợt kia thật giống như đang nói, em muốn chơi, thì chơi thôi.
Buổi tối hôm ấy, Giang Triển Tâm không cùng Kiều Cầu về nhà.
Pickett Lý ngược lại không phát hiện ra Kiều Cầu quen với Giang Triển Tâm, chẳng qua cứ cảm thấy Giang Triển Tâm có ý đồ xấu với Kiều Cầu, không dám giới thiệu Kiều Cầu nhiều với hắn, nghe nói Giang Triển Tâm phải đi liền vội vã cùng đi ra ngoài, ước gì hắn đi sớm một chút, khác một trời một vực với cái vẻ muốn làm thân ban đầu.
Mấy người của nhà đài cùng tới ăn cơm đều không vui, dù trên bàn đã đồng ý mua bản quyền "Hợp đồng bốn điều khoản", nhưng chờ Giang Triển Tâm, Lê Thượng cùng Bàng Sương Vân đi rồi, liền bắt đầu lầm rầm mắng Pickett Lý không biết điều.
Pickett Lý làm bộ không nghe thấy, cứ uống rượu liên tục, rốt cuộc uống đến mức bất tỉnh nhân sự, vẫn là Kiều Cầu đưa hắn lên taxi.
Pickett Lý đã say khướt, còn đang nói linh tinh:
"...Thằng bé người ta không muốn uống rồi, tôi uống! Cậu ấy, cậu ấy, cậu ấy... rất nghe lời, có tinh thần cầu tiến... lại biết điều..."
"..."
Kiều Cầu tự mình về nhà, đứng ở cửa nhà cả chừng năm phút mới vào cửa.
Mới đầu thấy Giang Triển Tâm xuất hiện ở trong phòng ăn đó, Kiều Cầu còn tưởng mình đi nhầm, ngoại trừ kinh ngạc còn có chút hoảng loạn, bởi vì cậu không nói cho Giang Triển Tâm biết là mình đi ăn cơm chung với Pickett Lý. Mà sau đó Giang Triển Tâm lại giả bộ không quen biết Kiều Cầu, trong lòng Kiều Cầu liền thấy không thoải mái.
Cậu đẩy cửa nhà ra thì thấy Giang Triển Tâm còn ngồi ở đó, một tay đặt trên thành ghế sofa, một tay đưa lên đỡ cằm.
Kiều Cầu không lên tiếng, ban tối cậu đã uống quá nhiều nên giờ cảm thấy có chút khó thở, cậu đi thẳng vào nhà tắm, còn chưa tiến vào đã bị Giang Triển Tâm kéo lại.
Kiều Cầu quay đầu lại, nhìn Giang Triển Tâm đang kéo tay mình, rồi nhìn vào mắt hắn.
Ánh mắt Giang Triển Tâm thật thản nhiên, nhìn Kiều Cầu, nói:. truyện tiên hiệp hay
"Đừng tắm."
"...?"
Kiều Cầu đi về phía trước một bước.
Giang Triển Tâm thuận thế nắm chặt cổ tay Kiều Cầu: "Em uống quá nhiều, thở gấp rồi kìa."
Hắn sợ Kiều Cầu ngất trong phòng tắm.
Kiều Cầu dùng sức hít một hơi, "Ồ" một tiếng: "Vậy em đi ngủ."
"Chờ một lát," Giang Triển Tâm không buông tay, âm thanh ôn hòa, "Chờ một chút rồi hẵng ngủ."
Kiều Cầu không đoán ra rốt cuộc anh cậu muốn làm cái gì, nhưng vẫn nghe lời mà đi tới trước ghế sofa, hơi lim dim mắt, dựa vào phía bên kia.
Giang Triển Tâm chậm rãi đi tới cạnh Kiều Cầu, ngồi xuống.
Giọng Kiều Cầu thật trầm thấp, nhắm hai mắt, nhỏ giọng gọi:
"...Anh."
Giang Triển Tâm sờ tóc Kiều Cầu.
"Anh rốt cuộc là ai? Tại sao lại giả bộ không biết em." Kiều Cầu cực kì đau lòng, khổ sở, ấm ách hỏi.
Giang Triển Tâm hạ thấp giọng, êm ái hỏi: "Giận à?"
Kiều Cầu nhắm mắt lại, không đáp.
Một lát sau, Giang Triển Tâm nói sang chuyện khác:
"Tiểu Kiều, em muốn đóng phim hả? Anh bảo Lê Thượng ký hợp đồng với em nhé, được không?"
Nếu như lời này bị người ngoài nghe thấy, bọn họ nhất định sẽ kinh ngạc với kiểu nói chuyện của Giang Triển Tâm với Kiều Cầu, trong lời nói là sự cưng chiều, nhân nhượng không chút che giấu. Nhưng bây giờ không có người ngoài, chỉ có Kiều Cầu.
Kiều Cầu đang ngủ, cậu ngửa đầu nằm trên sofa, cổ vừa nhỏ vừa dài, tóc mái rơi ra đằng sau, lộ ra cái trán căng bóng.
Giang Triển Tâm sờ đầu Kiều Cầu, dừng một chút, cúi người xuống chạm ngay vào gò má của cậu, hôn một cái rất nhẹ. Một lát sau, Giang Triển Tâm nheo mắt, ánh mắt sắc bén nhìn vào y phục trên người Kiều Cầu, đỡ lưng cậu lên, sức lực không tính là nhẹ, lột cái áo khoác trên người Kiều Cầu đi.