Không gian trong nhà trệt lớn buồn bã, đồ vật xung quanh phòng dường như cũng không có gì khác biệt.
Trong phòng đặt một chiếc giường đất vừa cứng vừa dày, bàn gỗ ghế gỗ, trên bàn đặt một chén cơm bị mẻ, bát màu xanh sớm đã nhạt màu rồi.
Hâm cơm lại một lần, cứ để đó không ai động, hơi nóng cũng bay mất.
Một đĩa rau xào mọng nước tươi ngon, thịt rang co lại, chính giữa là một canh gà hầm nhừ, bữa cơm này ở trong thôn được xem là rất tương tất rồi, một người ăn còn dư.
Hơn nữa khẩu vị của Khương Vân Dung cũng không lớn.
Lương Kinh Dã làm ruộng nóng bức một thân ra đầy mồ hôi, mồ hôi trên rán dọc theo xương mày cao thẳng chảy xuống, còn có chút chảy qua mắt.
Hắn vào nhà thấy đồ ăn đã nguội, thấy người còn chưa dậy nội, lặng lẽ cầm lấy lồng bàn bằng tre đậy lên bàn ăn.
"Vân Dung, dậy ăn chút gì đi!"
Giọng nam nhân trầm thấp vang lên, hắn vốn dĩ còn để trần nửa thân trên, làn da bóng loáng cường tráng phơi dưới ánh mặt trời, nhìn người nằm trên giường đất, nhặt áo ba lỗ treo trên ghế.
Khương Vân Dung khóc đến đau đầu, đắp một chiếc chăn mỏng cuồn tròn người lại.
Người cậu khung xương nhỏ, co lại một góc trong phòng giống một chú mèo con, ngay cả tiếng khóc cũng yết ớt, thật làm người ta thấy đau lòng.
Lương Kinh Dã sợ cậu đắp hỏng, đi đến bên giường đất, thả nhẹ lực đạo kéo kéo chăn của cậu cho ổn định.
Gương mặt đó da mảnh nhỏ, đã bị nước mắt ngâm đỏ, hàng mi dài rậm ẩm ướt thành một đường, ánh sáng khẽ chạm tới, cậu nhăn mày, căn môi ngăn không cho tiếng phát ra.
Vừa hoảng vừa sợ.
"..."
Lương Kinh Dã ở bên cạnh, thanh niên bình thường trầm ổn lúc này lại phát ngốc.
Khương Vân Dung nắm chăn nhung len kia, lộ ra da thịt trắng nõn càng khiến cậu trông yếu đuối dễ vỡ.
Cả người cậu cùng căn phòng cũ kỹ này không tương xứng, hoặc có lẽ là cậu vốn không nên chỉ nằm đợi ở đây như thế này.
Một hai năm nay, kha khá các bà mối giới thiệu từ trong thôn tới chân núi bên kia, hắn đều mặt lạnh từ chối toàn bộ, thôn Tịnh Thủy nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng hắn thực sự chưa từng giao du cùng cô gái nào.
Trên thôn trấn hiện tại cũng không qua lỗi thời, hai nam nhân dựng nhà sống qua ngày cũng không phải không có, nhưng hắn, hắn... trước giờ chưa từng nghĩ sẽ bị lừa đến nhà trấn trưởng này.
Nhưng ban đầu cho dù hắn nghĩ như thế nào, trong lúc sóng gió, trưởng trấn đang sứt đầu mẻ trán rơi vào nợ nần, chính hắn lại ma xui quỷ khiến gật đầu đồng ý nhận lấy trọng trách chăm nom người người thế này.
Lễ đón dâu đơn giản đã qua, ngoại trừ trên cửa dán thần giữ cửa tươi mới rực rỡ cùng đèn hồng hai bên rũ xuống, gần như không có đồ đạc gì có thể chứng minh hai người kết hôn. Vì giấu diếm, hai người họ đến phòng ngủ cũng chia, nhưng là một đêm cùng người chen chúc trên giường đất, thanh niên huyết khí phương cương phía dưới thẳng đứng chọc giữa đùi Khương Vân Dung, Lương Kinh Dã một đêm ngủ không ngon, hôm sau dậy dọn dẹp lấy một chiếc giường dài đặt bên trong phòng.
Lương Kinh Dã ổn định cảm xúc.
Hôm nay là thời gian trưởng trấn vào nhà giam, Khương Vân Dung khóc tới trưa, hắn thật sự sợ cậu khóc hỏng mất.
Lương Kinh Dã cởi bỏ xuống bộ mặt cương cứng, tướng mạo như muốn cùng ai đi đánh nhau, nghĩ nửa ngày xem cách dỗ người, cuối cùng mới nói ra: "Vân Dung, đừng khóc."
Hắn vươn tay đỡ người dậy, một bàn tay khác thô dáp không nỡ dùng nhiều lực, từng chút từng chút lau đi nước mắt Khương Vân Dung.
Khương Vân Dung sinh ra đã là một người dễ bệnh, từ nhỏ được bảo hộ mà nuôi lớn, tính cách cậu không hề kiêu ngạo, cùng lắm chỉ là kiểu yết ớt khiến người ta ngại trêu chọc.
Khương Vân Dung nhìn nam nhân của cậu trước mắt nhẹ giọng dỗ dàng, răng cắn môi cũng thả lỏng.
Mi mắt cậu run rẩy, nước mắt rơi càng mau.
"Lương Kinh Dã, anh không tôi tại sao còn muốn dỗ tôi."