Kiều Kiều Mỗi Ngày Tại Mạt Thế Đều Gian Nan Đi Tìm Chết

Chương 12



"Ừ, nó tương đối sợ người lạ." Tiếu Trệ thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: "Em ấy tên Tiếu Bảo Bảo."

"Tiểu Bảo Bảo?"

"Là Tiếu." Sau đó dừng lại một chút, Tiếu Trệ tự giới thiệu nói: "Tôi là Tiếu Trệ."

Tiếu Trệ!

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhớ ra rồi, người này còn không phải là tuyển thủ hạt giống đệ nhất vai ác kiêm nam phụ bi tình trong nguyên văn có ái hận gút mắt với nữ chính, cuối cùng kết cục của hắn chính là bị nam chính đánh nát đầu ư!

Hắn còn không phải là chú heo nhỏ bị trêu chọc thành "Vai ác đáng quý hiện tại", sau đó bị người đọc đặt cho cái tên thân thiết là Tiếu tiểu trư sao?

"Chúng tôi còn có việc, xin phép đi trước." Tựa hồ Tiếu Trệ không muốn qua lại cùng với nhiều người, lập tức hắn bế cậu em trai nhỏ lên rồi xuyên qua đám người rời đi.

Vương Căn phát ra một tiếng cười nhạo.

Vẻ mặt Nghê Dương tiếc nuối, sự thất vọng như muốn xuyên qua bóng dáng dày rộng của Tiếu tiểu trư.

* * *

Thời điểm tới tiệm thuốc, thời gian cũng đã không còn sớm.

Lập tức sẽ sắp đến lúc trời tối, thời gian mà tang thi thích hoạt động.

Đối với việc giờ giấc đảo lộn hết lên này của bọn tang thi thích thức đêm, Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy bản thân phải biết phối hợp một chút với chúng nó, không thì thật quá phí phạm rồi.

"Tô Nhuyễn Nhuyễn, cô đi lấy thuốc." Nghê Dương chỉ huy nói.

Tô Nhuyễn Nhuyễn ôm cái bao nhỏ dắt theo mấy chú chó, ngồi xổm trước kệ thủy tinh, chậm rì rì lấy thuốc.

Lục Thời Minh đeo cái bao rách trên lưng, đi vào phòng dự trữ của tiệm thuốc.

Vương Căn không chút để ý lén lút đi theo phía Lục Thời Minh, hai mắt nguy hiểm nheo lại.

Lục Thời Minh rũ đầu đi đến một góc, đưa lưng về phía Vương Căn, không biết đang nhìn thứ gì trong tay, vật đó cứ phát ra thanh âm "Lạch cạch, lạch cạch".

Vương Căn cười lạnh một tiếng: "Lục Thời Minh, tao khuyên mày nên thức thời một chút, để tao còn giữ một cái mạng lại cho mày."

Người đàn ông không nói gì, vẫn như cũ ngắm nghía đồ vật trong tay mình.

Khu vực người đàn ông đứng khá tối, trước người hắn mơ hồ loé lên một chút ánh sáng..

Vừa mờ mịt tối tăm, ở trong bóng đêm lại càng quỷ dị mà âm trầm.

Vương Căn nhìn con gà yếu ớt phía trước, thấy hắn dầu muối không ăn lập tức liền nổi giận, ngay sau đó bất ngờ tung ra dị năng công kích đối phương.

"Mày đi chết đi!"

"Rầm" một chút, ánh lửa nổi lên khắp bốn phía.

Bên ngoài, thần sắc của mọi người căng chặt, theo bản năng chạy vọt vào bên trong.

Một loạt tiếng kêu thảm thiết truyền đến.

Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa chuyển đầu liền nhìn thấy có một người từ bên trong lao ra, nửa thân hắn bị ngọn lửa bao bọc.

Cái gì vậy!

Sau đó cô ngửi được mùi khét nồng nặc bay đến.

Người bị thiêu cháy là Vương Căn.

Hai tên đi theo Vương Căn lập tức cùng nhau chạy tới dập lửa.

Thế lửa rất lớn, đáng thương cho Vương Căn lúc được mang về, thần chí của hắn không còn rõ ràng nữa.

Vẻ mặt bác sĩ trầm xuống, thở dài, "Không cứu được, cắt đi."

Vương Căn đang hấp hối đột nhiên ngồi dậy, nhưng mà cuối cùng kết quả cũng không thể thay đổi được.

Vương Căn, biến thành Vương thái giám.

Đoạn Trân "Oa" một tiếng khóc lớn.

Tô Nhuyễn Nhuyễn có chút đau lòng thấy cô ta.

Trương Chí Hạo choáng váng, thật vất vả mới leo lên được trên người một vị dị năng giả hệ hỏa, rồi giờ lại trở thành thái giám.

Ai.

Cô nhìn đi, đây chính là vận mệnh của vật hi sinh chúng ta.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn Vương Căn, bộc lộ vẻ mặt của một người từng trải.

Anh mau xem cô ấy kìa, sớm tiếp nhận sự sắp đặt của vận mệnh, biết dũng cảm nối gót vận mệnh, cuối cùng yên lòng qua đời, anh sẽ không còn cảm thấy đau đớn như vậy nữa đâu.

"Có chuyện gì đã xảy ra vậy?" Bác sĩ thu thập mọi thứ xong, quay đầu dò hỏi tình huống.

Đánh mất một dị năng giả hệ hỏa, đối với toàn bộ đoàn xe tới nói là một tổn thất quá lớn.

"Có thể do dị năng mất khống chế khiến anh ta tự làm hại chính mình."

Nghê Dương phân tích. Rốt cuộc lửa bình thường sẽ không có khả năng cháy nhanh như vậy.

Tô Nhuyễn Nhuyễn dùng sức gật đầu.

Vật hi sinh đều là tự thiêu bản thân, soi sáng cho vận mệnh của vai chính.

Đột nhiên, Tô Nhuyễn Nhuyễn ngửi được một mùi hương kì lạ.

Cái mũi nhỏ của cô hít hít, sau đó cọ cọ bên cạnh.

Lục Thời Minh duỗi tay giữ chặt đầu nhỏ của cô, hắn rũ mắt nhìn, lông mi tinh tế cụp xuống che đi sự hắc ám trong cặp mắt đen nhánh, mơ hồ lộ ra vài phần lưu luyến ôn nhu.

"Nhuyễn Nhuyễn, em đang ngửi cái gì vậy?"

Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức lắc đầu, giống như con chim cút nhỏ co lại.

Hình như cô ngửi thấy được.. Mùi khói?

Tô Nhuyễn Nhuyễn liếc về phía Vương Căn một cái, rồi ngẩng đầu nhìn Lục Thời Minh một cái, toàn thân cô càng giống con chim cút co lại.

Mẹ ơi, cô muốn chết!

* * *

Trời trở tối, mọi người bât đầu lần lượt nghỉ ngơi.

Tô Nhuyễn Nhuyễn mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy Nghê Dương đang ngồi trên ghế điều khiển xe, đầu dựa vào cửa sổ, trong tay cầm một cái túi tiền hơi cũ, ánh mắt thẫn thờ.

Ánh trăng sáng chiếu xuyên qua ô cửa, Tô Nhuyễn Nhuyễn liếc thấy có một bức ảnh trong bóp tiền.

Đó là một bức ảnh gia đình.

Trực giác Nghê Dương thực nhạy bén.

Cô nghe được động tác phía sau, lập tức cất túi tiền đi, sau đó lấy tay mặt một lượt.

Tô Nhuyễn Nhuyễn biết, Nghê Dương khóc.

Tô Nhuyễn Nhuyễn không nói gì.

Bên kia, Nghê Dương cũng không có quay đầu, cô chỉ nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ xe, nhẹ nhàng mở miệng nói: "Cha mẹ tôi qua đời khi tôi còn rất là nhỏ. Tôi và em gái cùng nhau lớn lên. Ngay lúc mạt thế đến, tôi đã cãi nhau với em gái mình, con bé cứ thế liền rời nhà trốn đi."

Thân là nữ chính, tính cách của Nghê Dương rất kiên cường, độc lập từ nhỏ.

Vì gia tăng nhân thiết, tác giả đã khiến cho cha mẹ cô ấy qua đời, chỉ để lại một đứa con chồng trước bắt buộc cô ấy phải chùi mông giúp, đó là em gái Nghê Dương.

Bây giờ Nghê Dương đột nhiên nhắc tới chuyện này, có thể do cô ấy thấy được em trai nhỏ của Tiếu Trệ - Tiếu Bảo Bảo, bị cảm hóa rồi liên tưởng đến chính mình

Thanh âm Nghê Dương dừng một chút, tựa hồ có chút nghẹn ngào.

Cô duỗi tay chống trán, che nửa khuôn mặt lại, giống như đang tự trách mình.

"Cô nói thử xem ngốc bạch ngọt, tôi có thể tìm được em ấy sao?"

Ánh trăng thanh linh, gió lướt qua cây cối phát ra tiếng rả rích.

Phía sau Nghê Dương truyền đến thanh âm nhẹ nhàng, mềm như bông lại như mang theo một chút ẩm ướt, giống như làn mưa bụi lất phất mơ hồ nơi Giang Nam.

"Ừm, nhất định có thể tìm được."

Dựa theo cốt truyện, Nghê Dương sẽ tìm khắp các khu căn cứ sinh tồn, cuối cùng.. Tìm được cô ấy.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nói: "Em gái cô tên là gì?"

Sắc mặt Nghê Dương có chút khó coi, thật lâu sau sau mới gian nan phun ra hai chữ: "Nghê Mị."

Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy vị tác giả này thật quá đỗi thần kỳ.

"Tang thi tới!"

Đột nhiên một tiếng la lớn cách đó không xa truyền đến.

Lục Thời Minh đang ngồi bên cạnh Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức trợn mắt, theo bản năng duỗi tay cầm cây rìu bên trong cái bao kia.

Cặp kia con ngươi của người đàn ông không có một chút nhập nhèm khi mới tỉnh ngủ, ngược lại lộ ra một ánh mắt sắc bén như dã thú.

Mang theo thị huyết lười biếng.

Tô Nhuyễn Nhuyễn hưng phấn mở cửa xe chuẩn bị đi xuống dưới.

Tiểu bảo bối, chị đây tới rồi ~