Lăng Phong ôm lấy Thẩm Nhạn Băng đi về phía phòng ngủ. Thẩm Nhạn Băng vặn vẹo thân hình mềm mại, có chút phản đối: - Phong nhi, thả ta xuống, ta sợ…" Lăng Phong cứ ôm nàng như vậy đến tận phòng ngủ mới thả nàng xuống, nói: - Hảo tỷ tỷ, nàng sợ cái gì?" Trong phòng ngủ, một hương thơm dị thường xộc vào mũi, làm chấn động tinh thần kẻ khác. Trong phòng bài trí vô cùng tao nhã, một lò hương tinh xảo, khéo léo trên bàn đang tỏa ra những luồng khói xanh nhè nhẹ, từng trận hương khí thanh nhã không ngừng truyền tới. Lăng Phong ôm Thẩm Nhạn Băng ngồi trên chiếc giường nhỏ mềm mại của nàng, bốn phía rèm mành rủ che như mây. Lăng Phong nhìn khuôn mặt tinh tế mà đoan trang đẹp như tiên thiên của Thẩm Nhạn Băng cười thỏa mãi. Những ý nghĩ yêu thương dâng lên trong lòng như nước thủy triều, mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Thẩm Nhạn Băng bị Lăng Phong nhìn chăm chú thì vô cùng thẹn thùng, không dám cùng hắn đối mắt, cúi đầu nhẹ giọng: - Ta sợ… bởi vì đây là là lầm đầu tiên của ta…" Không nghĩ là mỹ nữ thành thục như Thẩm Nhạn Băng lại có vẻ ngượng ngùng như là một nữ hài tử. Với lần đầu tiên thì phụ nữ nào cũng không tránh khỏi có điểm sợ hãi. - Nữ nhân ai rồi cũng có lần đầu tiên mà." Lăng Phong an ủi nàng, đồng thời đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi gò má bóng loáng như ngọc của nàng, thỏa mãn nói: - Thẩm tỷ, rốt cuộc thì ta cũng nhận ra đây không phải là trong mộng vì ta cảm nhận được mùi hương quen thuộc của nàng. Rốt cuộc thì trời cao cũng đã ban nàng cho ta. Không có nàng, cuộc sống của ta, tính mạng của ta chẳng có ý nghĩa gì. Thẩm tỷ, nàng biết ta yêu nàng đến thế nào không?" Thẩm Nhạn Băng, hai mắt đầy nước, nức nở nói: - Ta biết chứ… Phong nhi, ta làm sao lại không biết điều đó chứ… nếu không có ngày này thì thiếp thân sống cũng như chết." Khuôn mặt nàng đang vùi trong ngực của Lăng Phong lập tức ngẩng lên, dán vào khuôn mặt anh tuấn của hắn. - Ôm chặt thiếp đi, Phong nhi, ôm chặt thê tử của chàng đi…" Cuối cùng, Thẩm Nhạn Băng cũng hướng tới Lăng Phong, mở lòng mình mà tiếp nhận tiểu tướng công mới hơn chục tuổi đầu. Cảm thụ được tình yêu vô cùng sâu đậm của Thẩm Nhạn Băng, Lăng Phong cũng không khống chế được những ý nghĩ yêu thương trong lòng mình, mạnh mẽ ôm chặt lấy thân hình nàng. Mỹ nữ động nhân khẽ kêu một tiếng, đôi ngọc ngủ quấn quanh cái cổ cường tráng của hắn, vuốt me gò má cùng mái tóc của hắn, động tình nói: - Phong nhi, Phong nhi… úc, tướng công của thiếp…" Lăng Phong hôn như mưa lên khuôn mặt tuyệt đẹp của nàng, trong lòng kích động không thôi, một ngọn lửa yêu thương bùng cháy từ sâu thẳm trong tâm hồn, tình tứ nói: - Tư hôm nay, Lăng Phong ta thề với trời cao là sẽ không để Thẩm tỷ bị bất kỳ một thương tổn nào. Thẩm tỷ, ta muốn cho tỷ thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này." Cảm nhận được tình yêu vô hạn, cháy bỏng của Lăng Phong, Thẩm Nhạn Băng run giọng nói: - Phong nhi, thiếp bây giờ đã là nữ nhân hạnh phúc nhất thế gian rồi. Đến đây, ôm lấy thiếp đi, ôm lấy thê tử đẹp nhất của chàng đi. Thiếp thân sẽ vì chàng mà sinh một đống hài tử." Một tay Lăng Phong đặt trên eo thon nhỏ của nàng, một tay đặt trên tiểu phúc không có nửa điểm khiếm khuyết của nàng, nơi mà nếu chỉ thêm một chút thì thừa mà giảm đi một ly cũng thiếu. Đầu hắn cúi xuống khuôn mặt mịn màng của nàng, tìm kiếm đôi môi nàng, mạnh mẽ hôn lên. Thẩm Nhạn Băng gắt gao ôm lấy thân hình Lăng Phong, kịch liệt hôn trả. Đôi môi mềm mại như tơ, mọng ướt như nước, tựa như một đóa tiên hoa nở rộ, hấp dẫn ong mật tới tìm phấn hoa. Tình yêu bùng nổ làm thân nhiệt toàn thân Thẩm Nhạn Băng tăng cao, khuôn mặt ửng đỏ, ánh mắt mê người, hơi thở gấp gáp nhìn Lăng Phong. Đôi mắt long lanh, ngời sáng, cực kỳ động nhân. Phong cách quyến rũ của mỹ nhân làm Lăng Phong càng động tình. Lăng Phong ôm chặt lấy thân mình mảnh dẻ, thanh tú động nhân của Thẩm Nhạn Băng, ôn nhu hôn lên miệng nhỏ đang thở gấp gáp của nàng. Đôi môi mọng ướt của nàng thở ra hương thơm như lan, một cỗ nữ nhân khí tức động lòng người cuốn lấy Lăng Phong. Lăng Phong ôm chặt lấy nàng, phía trên thì cuồng nhiệt hôn nàng, phía dưới thì hai tay tận tình vuốt ve cặp mông đầy đặn căng tròn của nàng, cảm giác vô cùng ngọt ngào, thoải mái. - n…" Thẩm Nhạn Băng nhũn cả người, tựa vào Lăng Phong, mặc kệ cho đôi tay của Lăng Phong luồn qua áo mà tìm tới đôi gò bồng đảo bão mãn đang không ngừng run rẩy. Theo những động tác của Lăng Phong, khuôn mặt của hoan hỉ của Thẩm Nhạn Băng ngày càng hồng lên, làn da trắng trẻo khi hồng lên càng trở nên động nhân, đôi mắt ướt át chăm chú nhìn Lăng Phong hàm chứa đầy vẻ yêu thương, còn vẻ mặt nàng thì cực kỳ động lòng người. Vạt áo hé mở, đôi ngực kiều mỹ trắng như ngọc ẩn ẩn hiện hiện, vô cùng dụ nhân. - n, ân! Phong nhi…" Hai tay Thẩm Nhạn Băng gấp gáp siết chặt lấy eo mà uốn éo thân thể làm cho những bộ vị mẫn cảm trên người cùng ma sát với Thất tinh ngọc châu. Lăng Phong dùng đôi môi của mình hôn lên khuôn mặt của Thẩm Nhạn Băng, sau đó là đôi môi rồi chậm rãi đi xuống. Đồng thời hắn tự mình ngồi xuống, phối hợp với Thẩm Nhạn Băng cởi bỏ quần áo của nàng. - A…" Lăng Phong trong lòng đại chấn. Một đôi nhục cầu trắng như phấn, bóng loáng đột ngột hiện ra trước mắt hắn. Liếc mắt thấy Lăng Phong nhìn mình, Thẩm Nhạn Băng đỏ mặt, ánh mắt vô cùng động nhân, nhưng vẫn ôn thuận ngồi trên giường, thẹn thùng vô hạn nhìn Lăng Phong. Khi Lăng Phong đưa tay cởi xiêm y của mình, Thẩm Nhạn Băng chỉ là ngượng ngùng hơi giữ lại một chút, sau đó thì lại mặc kệ cho hắn kéo xuống. Quần áo đã được cởi bỏ, Lăng Phong nhìn đôi hạt anh đào hồng rực rung động lòng người của nàng, không nhịn được, cúi đầu xuống ngậm lấy vừa mút vừa nún. - n, Phong nhi! Thiếp sợ… không được, không được…, không nên, không muốn…" Sau khi bị Lăng Phong đem quần áo của nàng cởi hết, hai tay của Thẩm Nhạn Băng được tự do, ghì chặt lấy đầu của hắn. Lăng Phong trầm trụ khí, miệng thì ngậm một hạt anh đào, còn tay thì vân vê hạt còn lại. Hắn mạnh mẽ ôm lấy nàng đặt lên giường. Thẩm Nhạn Băng nằm trên giường, thân thể mềm mại cuộn tròn lại, mơ mơ màng màng nói: - Phong nhi, không được…" Lúc này nàng đã để chân trần, ngón chân trong suốt như ngọc, bắp chân trắng nõn, bóng loáng, mơ hồ có thể thấy những mạch máu mảnh dẻ màu lam, cứ như một khối ngọc tuyệt đẹp, ôn nhuận không một chút tỳ vết. Nửa kín nửa hở, cực kỳ dụ nhân. Nhìn thấy Thẩm Nhạn Băng xinh đẹp, vũ mỵ như vậy, làm cho bàn tay Lăng Phong không khỏi run rẩy tiến đến. Cuối cùng thì toàn bộ quần áo trên người Thẩm Nhạn Băng đã bị trút bỏ, trong nháy mắt, một khối quang hoa tuyết trắng hoàn toàn bộc lộ trước mắt Lăng Phong. Chỉ thấy khuôn mặt nàng vô cùng thanh lệ tươi tỉnh, trải qua kích tình lại càng trắng trẻo, tươi nhuận hơn xưa. Eo nhỏ mềm mại như không xương, có thể nắm gọn trong tay, da sáng bóng như ngọc, trơn nhẵn, thơm tho. Da thịt toàn thân nàng trắng mịn, cứ như là tạc từ loại bạch ngọc tối thượng đẳng trong suốt. Hai cánh của nàng thon dài, cân xứng, mềm mại như dương liễu đủ để khiến cho người ta tâm đãng hồn phi. Đôi ngực như sương đọng, cực kỳ tròn trịa như một cặp đào tiên đã chín. Đôi chân trắng như tuyết ngượng ngùng khép lại một chỗ, làm người ta vô cùng kích động. Đôi mông trắng muốt, mịn màng, tròn căng, đẹp như một đóa tiên hoa. Giữa nét cong mê hồn của đồn bộ là hai cánh hoa dụ dỗ người ta phạm tội, đang bị kẹp chặt không thể nào thấy rõ được. Những đường cong mềm mại uyển chuyển từ eo thon, cao vút lên ở cặp mông phong mãn rồi mất hút ở giữa hai chân ngọc, dãn đến khe suối mê người càng làm cho lòng người ngẩn ngơ mê say… Cặp mắt của Lăng Phong dính chặt không rời trên thân hình tuyệt mỹ của Thẩm Nhạn Băng như say như mê làm cho Thẩm Nhạn Băng vừa ngượng ngùng, vừa sung sướng không thôi. Thẩm Nhạn Băng mặt đầy xuân sắc, thân thể mềm mại hơi run lên ngượng ngùng. Bốn mắt giao nhau, truyền xuân tình cùng dục hỏa, cả hai người đều bị dục hỏa thiêu đốt, không thể chịu nổi nên mạnh mẽ ôm chầm lấy nhau. Lăng Phong chỉ cảm thấy trước ngực mình bị một đôi nhục cầu vô cùng đàn hồi ép mạnh vô cùng sướng khoái. Tay hắn đã ở phía trên dải đất giữa hai chân nàng nhẹ nhàng vuốt ve. Thẩm Nhạn Băng bị bàn tay của hắn vuốt ve, toàn thân vặn vẹo không thôi, nói không thành lời, vô cùng kích thích, nàng cảm thấy bàn tay hắn như lửa đốt trên thân, không khỏi rên rỉ, lên tiếng: - Phong nhi,… nhẹ tay một chút…" Bàn tay Lăng Phong vẫn chưa thỏa mãn, vẫn ở giữa hai chân nàng loạn động. Bàn tay hắn theo tiểu phúc trượt xuống, sau đó đi vào. Thẩm Nhạn Băng như bị điện giật, mở to cặp mắt câu hồn, đính trên người Lăng Phong. - Thẩm tỷ, nàng là kiệt tác hoàn mỹ nhất của tạo hóa! Thật là mỹ lệ. Không biết là ta tu luyện phúc khí mấy đời…" Lăng Phong nặng nề thở ra một hơi, nói xong câu đó, cũng không chịu được nên chậm rãi cởi bỏ quần áo trên người, lộ ra thân hình rắn chắc hoàn mỹ, hữu lực tựa hồ như ẩn chứa lực lượng kinh người. Đặc biệt cơ ngực hắn nổi vồng, cơ lưng săn chắc rộng rãi, cơ bụng hình tam giác nổi múi, lấp lánh sáng, càng làm người ta ấn tượng. Thẩm Nhạn Băng ngây ngốc ngắm nhìn tấm thân săn chắc, hoàn mỹ của Lăng Phong. Hắn cuối cùng đã chính thức trở thành một nam nhân, một nam nhân mà không một nữ nhân nào có thể quên được. Thẩm Nhạn Băng không cách nào đem ánh mắt rời khỏi người Lăng Phong được, mặt ánh sắc hoa đào, thân thể không ngừng run rẩy, trong mắt toát ra vẻ điên đảo, mê say. Lăng Phong đưa đôi cánh tay săn chắc, hữu lực nắm lấy eo nhỏ mềm mại của Thẩm Nhạn Băng, thân thể nàng mềm nhũn, ngã vào lòng hắn. Lăng Phong nhẹ nhàng hôn vào cổ nàng, hắn cảm thấy da thịt ở đây vô cùng mềm mại, tỏa ra hương thơm cực kỳ quyến rũ làm tâm hồn Lăng Phong mê say. Đôi môi Lăng Phong từ từ đi lên, cuối cùng chạm vào cái tai nhỏ nhắn xinh xắn của nàng, không ngừng liếm, mút vành tai nhỏ nhắn đầy đặn. Đồng thời tay phải hắn chuyển sang trước ngực nàng, mạnh mẽ mà nhẹ nhành vuốt ve cảm thấy khối nhục cầu vô cùng mềm mại nhưng cũng rất săn chắc, ngập tràn đàn tính, truyền đến cảm giác vô cùng đặc biệt khiến cho huyết mạch bành trướng, sôi sục. Một màu hồng nhạt tuyệt sắc thẹn thùng từ đôi lúm đồng tiền trên má Thẩm Nhạn Băng xinh đẹp lan tỏa khắp khuôn mặt. Khuôn mặt nàng bừng đỏ, thân thể không ngừng run rẩy, trong miệng phát ra âm thanh rên rỉ động lòng người. Hơi thở thơm như hoa lan ngày càng dồn dập khiến người ta như say như mê, hai bên má ngày càng hồng, ngay cả vành tai cũng rực đỏ. Lăng Phong ngày càng hưng phấn, không nhịn được, kéo sát eo thon của nàng, ôm lấy nàng, nhẹ nhàng đặt lên giường. Thẩm Nhạn Băng khuôn mặt ửng đỏ, hai mắt nhắm hờ, miệng ngọc hé mở, không ngừng thở gấp, mái tóc đen mượt xõa xuống như mây, dưới ánh nến mặt càng thêm đỏ, ngọc thể đúng là mị cốt tuyệt thế trời sinh vũ mị động nhân. Trong lòng Lăng Phong có một cỗ hỏa nhiệt thiêu đốt, Thẩm Nhạn Băng biết là sắp đến chuyện gì, mặt ngọc đỏ bừng, khuôn ngực đầy đặn không ngừng phập phồng nhìn thân hình Lăng Phong đang phủ xuống, đột nhiên run giọng nói: - Phong nhi, thiếp…" Lăng Phong nằm đè lên tấm ngọc thể động lòng người của nàng, hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng, ôn nhu nói: - Thẩm tỷ, yên tâm đi! Ta yêu nàng." Nói rồi, hai người hòa thành một khối. Hắn nghe thấy tiếng hô hấp dồn dập, tiếng tim đập gấp gáp của nàng, liền xoay người, để nàng nằm sấp trên thân hắn. Thân thể mềm mại nhưng căng đầy, sáng bóng như tuyết của nàng, những đường cong tuyệt mỹ, kiều đồn bão mãn phong đỉnh khó có thể hình dung được, đều bị ánh mắt tham lam của hắn tận tình thưởng thức. - Phong nhi, còn muốn xem thân thể thiếp nữa à, thiếp thân xấu hổ…" Thẩm Nhạn Băng rên rỉ nói, nàng đã có chút không thể chờ đợi. Đôi mắt trong suốt, trên khuôn mặt tuyệt mỹ đã trở nên vô cùng long lanh, lộ vẻ kiều mị. - Hảo tỷ tỷ, phải khởi động thật tốt, nếu không sẽ rất đau" Lăng Phong ôm chặt lấy nàng, hôn như mưa trên khuôn mặt nàng làm nàng run rẩy tận đáy lòng. - Phong nhi, đừng nói như vậy, chàng nói như vậy làm thiếp sợ… thật sự sợ đấy…" Thẩm Nhạn Băng bất an, giãy giụa, vặn vẹo, trong lòng không yên. - Hảo tỷ tỷ, nàng sẽ đắc ý đến chết, không phải sợ." Lăng Phong thấy là mọi sự đã sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông, ưỡn xuống, thấy Thẩm Nhạn Băng run rẩy, nhíu mày kêu đau đớn, nhưng là toàn thân đã ngứa ngáy không thôi, dục hỏa đã chiếm cứ tâm tình của nàng, không thể bỏ qua. Thẩm Nhạn Băng nhìn thật sâu vào khuôn mặt tuấn tú của Lăng Phong, si ngốc nói: - Phong nhi, đến đây đi, yêu thiếp đi!" - Hảo tỷ tỷ! Ta tới đây!" Lăng Phong nhấn mạnh hông hắn. - A.!!! Phong nhi, đau quá đi…" Thẩm Nhạn Băng biến sắc mặt, toàn thân phát run. Lăng Phong cảm thấy Thất tinh ngọc châu đã đột phá một đạo phòng thủ, bên trong bị kẹp từng lớp như vừa ngậm chặm vừa mút làm hắn vô cùng thoải mái. - A!!!" Lăng Phong một trận kinh hãi. "Phi Long Tại Thiên!?" Thẩm Nhạn Băng đương nhiên là danh khí trong Tiêu Dao Ngự Nữ Tâm Kinh – Phi Long Tại Thiên. Những nữ nhân loại này dường như có hai cánh chim, chỉ là không thể bay được. Mặc dù có cánh mà không thể bay, hình tượng như phi long nhưng không phải người nào cũng có tính năng phi long. Nữ nhân có tính năng phi long thì hẹp và co rút nhanh. Ngay từ lúc đầu mới hành động thì các cơ bốn phía co rút, thành từng tầng lớp, sau đó đập đập như cánh chim chuẩn bị bay lên. Những làn sóng co rút như thế tác động đến nam nhân tạo ra kích thích vô cùng đặc biệt, nếu không phải là công lực thâm hậu hoặc kỹ thuật siêu cường thì bình thường không chịu nổi loại kích thích này, chỉ giây lát là tiết tinh. Loại phụ nữ này vốn là cực phẩm để song tu, có thể tăng gấp rưỡi hiệu quả của việc song tu.