Kiều Kiều Sư Nương

Chương 189: Đại nương Diễm Quân



Nam Cung thế gia đến đời Nam Cung Vũ tựa như âm thịnh dương suy, Nam Cung Hiên mặc dù chỉ có hai nữ nhi, thế nhưng đám nữ nhân trong nhà lại hơn xa so với số lượng nam nhân.
Cẩn thận đếm lại, thật sự trong Nam Cung thế gia cơ bản chỉ có ba nam nhân, là Nam Cung Hiên Nam Cung Tuấn cùng với Lăng Phong giả mạo Nam Cung Vũ! Hơn nữa Nam Cung Tuấn lại thường xuyên ở phân đà bên ngoài, trên thực tế bản trạch của Nam Cung thế gia cũng chỉ có Nam Cung Hiên và Lăng Phong là nam nhân.
Trừ hạ nhân tỳ nữ không tính, nữ chủ nhân gồm có trường tức phụ, tiểu thư gia có đến bảy người. Theo thứ tự là Nam Cung Hiên có ba phu nhân, đại phu nhân Từ Diễm Quân, Nhị phu nhân Tần Thục Phân, Tam phu nhân Hà Bích Tú;
Mặt khác nhị nữ của Nam Cung Hiên theo thứ tự là Nam Cung Vân và Nam Cung Tình, hơn nữa Nam Cung Tuấn còn có có một thê một thiếp, bản trạch của Nam Cung thế gia tự nhiên là tràn ngập cảnh tươi đẹp, mỹ nữ thành đàn.
Nguyên nhân do quan niệm đạo đức truyền thống thâm căn cố đế của Nam Cung thế gia cho nên nam nữ đều ở một nơi tách biệt, nơi ở được ngăn cách bởi một bức tường hoa viên.
Phía trước là phòng tiếp khách, đại đường và phòng nghị sự, cho đến phòng thu chi, phòng ăn, trạch miếu v...v..., phía sau bức tường vây hậu hoa viên chính là "Đại Quan Viên", bên trong có mười tám lầu các biệt viện, hơn một trăm phòng.
Trong đó Nam Cung Hiên ở Ngọa Long Cư, Lăng Phong ở Thính Vũ Hiên, Tần Thục Phân ở Lai Phượng Các, đại nương Từ Diễm Quân ở Ngọc Phượng Các, Hà Bích Tú ở Kim Phượng Các, Nam Cung Vân ở Minh Nguyệt Hiên, Nam Cung Tình ở Bích Thảo Hiên, cuối cùng là Nam Cung Tuấn ở Thủy Vân Hiên.
Trong Hậu hoa viên trăm hoa đua nở, sắc màu rực rỡ, ong bướm bay đầy.
Ngọn giả sơn được thiết kế vô cùng khéo léo, hồ nước nhỏ xanh biếc dập dờn lăn tăn, hành lang gấp khúc vây quanh hồ nhỏ, lối đi trải đầy đá cuội trông rất tranh nhã tràn đầy vẻ cổ kính, rất khác biệt với các tiểu viện còn lại.
Trong biệt viện, mỗi người đều có một khu tiểu viện. Bởi vì địa vị của Nam Cung Vũ rất đặc thù, cho nên hầu như chiếm được sủng ái của mọi người trừ Nam Cung Tuấn cùng Từ Diễm Quân, dù sao Nam Cung Vũ mới chính là người đệ nhất để Nam Cung Hiên chọn làm người kế thừa chức vị gia chủ.
Thật khéo là sát vách sân Thính Vũ Hiên lại chính là Ngọc Phượng Các của Từ Diễm Quân.
Nếu nói về Từ Diễm Quân, phải nói một chút về xuất thân của nàng. Hai mươi hai năm trước, nàng cũng là một trong thiên hạ thập đại mỹ nữ. Nàng là hòn ngọc quý trên tay chưởng môn Phích Lịch đường.
Phích Lịch đường ở trên giang hồ dùng ám khí hỏa dược có lực công phá rất lớn mà nổi danh, người trong thiên hạ khi nghe thấy cái tên Phích Lịch đường cũng phải kiêng dè e sợ ba phần.
Thế nhưng chính tại đây lại sinh ra một đại mỹ nhân yểu điệu là Từ Diễm Quân, nàng chẳng những không có cái loại tính tình nóng nảy như hỏa dược, ngược lại thập phần nhu tình, giống như tiên nữ hạ phàm.
Phích Lịch đường bởi vì gần Lạc Dương cho nên Từ Diễm Quân năm đó trên giang hồ còn được gọi với cái mỹ danh là "Lạc thần tiên tử". Năm đó khi hành tẩu giang hồ nàng vô tình gặp được Nam Cung Hiên, giống như nhất kiến chung tình.
Hơn nữa với uy danh của Phích Lịch đường trên giang hồ khiến Nam Cung Hiên cùng Từ Diễm Quân thành thân cuối cùng tình cảm cũng như nước chảy thành sông.
Thậm chí nói Nam Cung Hiên có thể lên làm gia chủ Nam Cung thế gia, phân nửa là đều dựa vào Phích Lịch đường ở phía sau Từ Diễm Quân ủng hộ. Có Phích Lịch đường ủng hộ Nam Cung Hiên mới có thể vượt qua rất nhiều đám huynh đệ đầy tài năng của mình trở thành gia chủ.
Không nghĩ tới hai mươi năm sau con trai của Từ Diễm Quân là Nam Cung Tuấn lại thất bại trước Nam Cung Vũ, điểm này khiến người của Phích Lịch đường rất khó chịu, dù sao không có Phích Lịch đường năm đó Nam Cung Hiên có thể hay không làm đương gia bây giờ vẫn còn là một dấu chấm hỏi. Hiện tại Nam Cung Hiên là gia chủ dựa vào cái gì lại không nhường vị trí gia chủ cho Nam Cung Tuấn?
Nam Cung Tuấn dù sao cũng là cháu ngoại của Phích Lịch đường, nếu như hắn lên làm gia chủ Nam Cung thế gia, đối với Phích Lịch đường mà nói tuyệt đối đạt được lợi ích rất lớn, bởi vậy cho nên Nam Cung Tuấn mới thường xuyên ra ngoài làm sự vụ, nói cách khác hắn muốn được ngoại công và mấy vị biểu ca hỗ trợ bản thân lên làm gia chủ.
Điều này khiến trong lòng Từ Diễm Quân rất buồn phiền, bởi vì trong đáy lòng nàng không quan tâm là Nam Cung Tuấn hay Nam Cung Vũ ai là gia chủ, đối với nàng mà nói chuyện này kỳ thực không có trọng yếu, quan trọng nhất chính là người một nhà có thể hòa thuận sinh hoạt mà không phải đấu tranh tranh giành quyền lợi.
Thế nhưng nàng minh bạch tranh chấp trong nội bộ gia đình mình so với sự phân tranh bên ngoài cũng không kém hơn là bao, thậm chí còn tàn khốc vô tình hơn.
Một điểm này từ hai mươi năm trước Nam Cung Hiên tranh đoạt địa vị gia chủ nàng cũng đã nhìn thấu, kỳ thực nàng cũng không muốn Nam Cung Tuấn vì tranh đoạt chức vị gia chủ mà phải chém giết, mặc dù trong lòng nàng cũng rất muốn con mình trở nên nổi bật, trở thành gia chủ, thế nhưng điều kiện trước tiên nhất định phải dùng thủ đoạn quang minh chính đại để tranh đoạt mà không phải là huynh đệ tương tàn.
Thế nhưng con lớn không theo mẹ, rất nhiều chuyện đã vượt ra khỏi tầm khống chế của nàng, Từ Diễm Quân cũng chỉ có thể thỉnh thoảng khuyên giải một vài câu mà thôi.
Đối với Nam Cung Vũ, trong lòng Từ Diễm Quân thực sự rất yêu thích, mặc dù hắn không phải là con ruột của mình , thế nhưng nàng lúc nhỏ thường hay chăm sóc hắn, Nam Cung Vũ lúc nhỏ cũng rất thích ở bên cạnh nàng, thật tâm coi mình như đại nương.
Lăng Phong tuy không có được ký ức của Nam Cung Vũ, thế nhưng không có nghĩa là Từ Diễm Quân đã quên. Nam Cung Vũ lúc nhỏ thường ít được quan tâm, Tần Thục Phân chỉ dành hết tâm tư để lấy lòng Nam Cung Hiên nhằm tranh đoạt danh lợi.
Mà hầu hết sự hiểu biết của hắn đều do đại nương Từ Diễm Quân dạy bảo, bao gồm cả Nam Cung Tuấn, Nam Cung Vũ, Nam Cung Vân, Nam Cung Tình, Tứ huynh muội bọn họ có thể nói là do một tay Từ Diễm Quân nuôi lớn, nàng dạy hắn biết chữ, dạy hắn luyện võ, cùng bọn chúng chơi trò trốn tìm.
Trong bốn đứa hài tử, Từ Diễm Quân thương yêu nhất chính là Nam Cung Vũ, bởi vì hắn thông minh mà lại hiếu học, hắn luôn thẹn thùng, luôn thiện lương.
Từ Diễm Quân có thể nói đối với Nam Cung Vũ quan tâm còn lớn hơn cả Nam Cung Tuấn, thậm chí còn chăm sóc chu đáo từng li từng tí. Mỗi khi Nam Cung Vũ chợt bị bệnh thương hàn hoặc không cẩn thận nghịch ngợm chảy máu, nàng luôn kinh hoàng thất thố như lâm đại địch, so với Tần Thục Phân còn khẩn trương hơn!
Nhớ rõ có một lần Nam Cung Vũ luyện võ khiến ngón chân bị thương, máu chảy ròng ròng, Từ Diễm Quân hoảng sợ không kịp dùng dược liệu băng bó, liền dùng miệng ngậm luôn lấy ngón chân hắn thẳng đến khi máu đông lại mới thôi.
Từ Diễm Quân rất nuông chiều Nam Cung Vũ, trăm vạn điều đều chiều theo ý hắn, chỉ cần hắn muốn thứ gì, nàng đều tìm cách kiếm về cho hắn.
Nam Cung Vũ mặc dù là được Từ Diễm Quân và Tần Thục Phân hết sức yêu
thương che chở thế nhưng bản thân hắn cũng không yếu ớt ỷ lại. Hắn từ lúc còn nhỏ đã giúp nàng làm việc, hết lòng yêu thương đại nương.
Thế nhưng thời gian qua đi Từ Diễm Quân phát hiện Nam Cung Vũ đã trở nên trầm mặc, hơn nữa ánh mắt hắn nhìn mình không còn giống như của một đứa bé kính ngưỡng mẫu thân nữa. Mà giống như là bản năng của một người đan ông đối với một nữ tử có dung mạo khuynh quốc khuynh thành.
Trong tiềm thức của Từ Diễm Quân cũng cảm thấy trong lòng Nam Cung Vũ nhất định là đã sản sinh ra một loại thân tình chi ái siêu việt đối với nàng.
Vì vậy trong một thời gian ngắn khiến Từ Diễm Quân rất sợ hãi, nàng dần dần rời xa Nam Cung Vũ. Điều này càng khiến cho Nam Cung Vũ càng thêm u buồn và trầm mặc hơn, mọi người cũng không biết Nam Cung Vũ bị làm sao.
Thẳng đến khi hắn cưỡi ngựa rớt xuống sườn núi sau đó "Nam Cung Vũ" Mất đi ký ức trở về, cũng rất hiếm khi gặp gỡ đại nương, thỉnh thoảng tình cờ gặp mặt, chỉ là hỏi thăm vài câu qua loa mà thôi. Một khắc kia khiến trái tim Từ Diễm Quân cảm thấy đặc biệt khó chịu, tựu như tan nát cõi lòng vậy.
Từ Diễm Quân không biết mình tại sao lại khó chịu như vậy, chẳng lẽ nói chính mình cũng giống như Nam Cung Vũ, phát sinh loại tình cảm ngu ngốc kia sao?
Nữ nhân ba mươi như lang bốn mươi như hổ, Từ Diễm Quân chính là ở độ tuổi như lang như hổ, nàng năm nay bốn mươi, thế nhưng nhờ bảo dưỡng tốt, thoạt nhìn trông chỉ như một thiếu phụ ba mươi tuổi mà thôi.
Chỉ là Nam Cung Hiên đối với nàng cũng không giống như hai mươi năm trước, tràn ngập tình cảm mãnh liệt và yêu say đắm, bây giờ ở bên người Nam Cung Hiên càng có nhiều nữ tử trẻ đẹp để lựa chọn.
Ngẫm lại cũng có tới năm sáu năm lão không tới Ngọc Phượng Các rồi, Từ Diễm Quân nghĩ tới đây trong lòng lại càng khó chịu, nửa đêm thường rất khó ngủ.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, nàng một mình đứng trước song cửa ngóng nhìn sang Thính Vũ Hiên cùng Ngọa Long Cư phía đối diện, trong lòng dâng lên cảm giác phiền muộn, trượng phu đã không đến, ngay cả "Nhi tử" Nam Cung Vũ hiện tại cũng như vậy, điều này sao không khiến nàng khó chịu đây?
Vì vậy nàng thường một mình nửa đêm đứng đó ngắm trăng ngâm nga một đoạn từ khúc u buồn. Đoạn thời gian ngắn này khiến Lăng Phong rất vui vẻ, mỗi ngày nếu không cùng Tần Thục Phân hoan ái thì là cùng Xuân Cầm tứ nữ ôm ấp chơi đùa, tiểu đệ đệ lúc nào cũng có bạn để chơi.
Thẳng đến khi hai ngày qua thân thể Tần Thục Phân không được khỏe hắn mới ở một mình trong phòng luyện công, lúc này mới nghe được tiếng ngâm thơ của Từ Diễm Quân!
''Nửa đêm rồi còn ai ngâm thơ vậy?''Lăng Phong thầm nói,
Nghĩ lại vừa rồi mình cùng Xuân Cầm tứ nữ đại chiến một hồi mà Tần Thục Phân đại di mụ còn chưa tới, chẳng lẽ nàng không định tới hay sao?
Tinh thần hắn lúc này rất thanh tĩnh, cũng không cảm thấy buồn ngủ, hắn liền khoác một chiếc áo lên mình rồi lần theo hướng phát ra âm thanh đi tới.
Lúc này ánh trăng trên bầu trời rất sáng, có lẽ đã là canh ba ngày hôm sau rồi, mệt mỏi cả một ngày khiến tất cả mọi người đã sớm chìm vào mộng đẹp rồi, bởi vậy cho nên thanh âm kia đặc biệt rõ ràng.
Lăng Phong xuyên qua Thính Vũ Hiên đi tới Ngọc Phượng Các, phát hiện ra tiếng ca đã dừng lại, lúc này chỉ còn nghe thấy tiếng nước chảy. Chỉ cần dụng tâm một chút cũng có thể nhận ra thanh âm này do có người đang tắm phát ra.
Lăng Phong có lẽ là xuất phát từ lòng hiếu kỳ, hắn biết nhất định là có người đang tắm, hơn nữa cái nhà này đều là nữ nhân. Một loại mê hoặc không cách nào chống lại đem Lăng Phong dẫn tới nơi phát ra thanh âm đó.
Người đang tắm không phải là ai khác mà chính là Từ Diễm Quân, vừa rồi trải qua một trận ưu thương đích xác tinh thần và thể xác của nàng có phần uể oải, muốn ngâm mình trong bồn nước nóng để thả lỏng tinh thần, sau đó mới trở lại phòng ngủ.
Vì hậu hoa viên không có nam nhân nào khác cho nên Từ Diễm Quân rất yên tâm đi vào phòng tắm, cửa cũng không cài then chỉ là khép hờ vẫn để một khe hở rất lớn, điều này không thể nghi ngờ gì chính là phương tiện lớn nhất để Lăng Phong chiếm tiện nghi.
Lăng Phong rón rén tới cửa phòng tắm, lén lút nhìn qua khe cửa, vừa nhìn vào ánh mắt lập tức không thể thu lại...
Chỉ thấy đại nương Từ Diễm Quân đang ở trong phòng toàn thân lõa lồ tắm rửa. Do trong bồn tắm phát ra hơi nước khiến cảnh tượng bên trong có chút mông lung không rõ.
Chỉ chốc lát sau Từ Diễm Quân từ trong bồn tắm đứng dậy, lúc này mới thấy được trước ngực nàng hai khỏa đào tiên non mềm, mà hai hạt anh đào phấn hồng lại càng kiều diễm ướt át.
Nhìn xuống phía dưới chỉ thấy một bãi cỏ rậm rạp âm u đem tuyền mượt mà, lúc này thân thể Từ Diễm Quân do ngâm trong nước cho nên làn da tuyết trắng của nàng hơi nhiễm hồng, khiến thân thể càng thêm kiều mị.
Bởi vì không nghĩ tới có người khác rình trộm cho nên Từ Diễm Quân cũng không có mặc quần áo, nhẹ nhành đi tới bàn trang điểm, nàng đứng trước gương tỉ mỉ quan sát thân thể mình, trên gương đồng phản chiếu ra hình ảnh một vị mĩ phụ cực kì thành thục kiều mị, thân thể lõa lồ khiến mọi nam nhân đều muốn phạm tội.
Khuôn mặt Từ Diễm Quân mĩ lệ giống như thiên tiên hạ phàm, qua bao nhiêu năm nhưng nhũ phong cực đại của nàng vẫn không có rủ xuống, hai quả đào tiên cao vót đủ để khiến nam nhân si ngốc.
Từ Diễm Quân nhìn xuống một chút, chính là bờ eo thon nhỏ mềm mại như rắn nước, phía dưới tiểu phúc là một bãi cỏ rậm rạp tươi tốt che đậy hai cánh hoa đỏ mọng khiến nam nhân điên cuồng, khi nàng đứng thẳng, đồn bộ đẫy đà phía sau vểnh lên, vóc người nàng có thể đạt tới cảnh giới hoàn mỹ :
- Thêm một điểm thì béo mà bớt một điểm lại gầy"
Từ Diễm Quân là một nữ nhân hiếm thấy vì thân thể nàng không hề bị thời gian làm phai tàn, ngược lại trải qua thời gian nàng lại biến thành một thiếu phụ phong tư thuần thục kiều mị so với mấy nữ tử trẻ tuổi còn hơn rất nhiều.
Nhìn nàng lúc này trông chỉ tầm ba mươi tuổi mà thôi, không ai nghĩ tới nàng đã có một người con trai hai mươi năm tuổi, khí chất của Từ Diễm Quân có thể nói là khiến bất cứ nam nhân nào cũng không nhịn được mà nảy lòng thương yêu.
Từ Diễm Quân hết sức hài lòng hưng phấn nhìn bản thân trong gương, nghĩ đến ánh mắt của Nam Cung Vũ nhìn mình, lại khiến nàng mơ hồ có một loại cảm giác ngứa ngáy nóng bỏng.
Từ Diễm Quân không khỏi dùng hai chân khẽ ma sát, suốt mười năm qua nàng chưa từng cảm thấy tư vị như vậy, từ khi Nam Cung Hiên si mê võ công khiến hơn mười năm qua đi Từ Diễm Quân tựa như một vị quả phụ vậy.
Hơn mười năm cấm dục, nhưng không có nghĩa là Từ Diễm Quân không muốn, ngượi lại lại càng cường liệt, chỉ vì đạo đức ước thúc cho nên nàng không thể vượt rào.
Dù sao nàng cũng là một nữ nhân thành thục đã có chồng, đương nhiên là cần một nam nhân an ủi sinh lý của bản thân, thế nhưng Nam Cung Hiên lại lãnh đạm như vậy, khiến suốt mười năm nàng phải cưỡng chế ham muốn, dù sao nàng cũng không thể tới trước mặt Nam Cung Hiên đòi cầu hoan, đây đối với với một hiền thục nữ nhân theo khuôn phép cũ quả thực đúng là chuyện sỉ nhục.
Nhà giàu thường có nhiều oán phụ, điểm này quả không sai.
Nhưng lúc này khi tắm rửa xong, thân thể Từ Diễm Quân lại đột nhiên sinh ra một loại ngứa ngáy khó chịu rất tự nhiên, hơn nữa so với quá khứ lại càng cường liệt hơn.
Từ Diễm Quân bị loại cảm giác nóng bỏng cùng ngứa ngáy mơ hồ này làm cho bản thân không khỏi dùng tay vuốt ve bộ ngực. Thế nhưng nàng lại không biết nhất cử nhất động của mình đều bị Lăng Phong ở bên ngoài thu vào trong tầm mắt.
''Chẳng lẽ nói Từ Diễm Quân cũng hoài xuân sao?'' Lăng Phong nghĩ tới đây trái tim như bị nổ tung.
Đối với cảm giác vừa chinh phục được Tần Thục Phân mà nói, mỗi một nữ nhân của Nam Cung thế gia đối với hắn đều có lực mê hoặc trí mạng. Huống chi vơ vét nữ nhân của Nam Cung thế gia lại là nhiệm vụ của hắn, khiến gia đình này phải tan nát.
Trong lúc u mê tăm tối, dường như tất cả mọi chuyện đều được ông trời bày sẵn...