Kiều Kiều Sư Nương

Chương 335: Gặp lại ác ma



Đàm Uyển Phượng đưa ngọc thủ lên hét một tiếng sau đó nhẫn tâm đánh một chưởng xuống muốn kết thúc sinh mệnh của Thẩm Tiểu Thanh. Đây đúng là một quyết định vô cùng tàn nhẫn a!

“Phanh!”

Nhưng mà người bị đánh không ngờ lại không phải Thẩm Tiểu Thanh mà là Đàm Uyển Phượng.

Chỉ thấy nàng bỗng nhiên nằm gục xuống đất, thì ra là nàng bị đánh vào sau gáy, mà người ra tay tất nhiên là Lăng Phong của chúng ta!

“Ta thật sự xin lỗi a! Có Lăng Phong ta ở đây thì sao ta lại có thể để nàng xuống tay giết mỹ nữ mà ta thích chứ?”

Lời Lăng Phong nói cũng có đạo lý của nó, vì cái gì mà nguyện ý tự sát cũng không muốn tiếp nhận một nam nhân? Có lẽ khúc mắc trong lòng Đàm Uyển Phượng nàng ta quá rối rắm rồi. Lăng Phong hắn không dám tự nhận mình vĩ đại gì nhưng mà nếu đem so với cái đám người giang hồ mủ này thì hắn vẫn ăn đứt. Cho nên Lăng Phong cho rằng hắn không đáng bị cự tuyệt như thế.

Thẩm Tiểu Thanh lúc này đã bị độc ngấm sâu, hơn nữa loại độc này lại không có giải dược cho nên muốn cứu nàng thì chỉ còn cách cùng nàng làm chuyện đó thôi!

Cho dù không phải là Lăng Phong mà là bất kỳ một nam nhân nào khác gặp việc như vậy cũng sẽ không chút do dự!

Mà vì sao lại không phải là người khác mà lại là Lăng Phong? Chỉ có thể trách tại số hắn quá tốt, giống như là trời cao đã an bài sẵn rồi, sự xuất hiện của hắn chỉ làm đẹp thêm sự an bài đó mà thôi.

Nói trắng ra thì hắn chính là một kẻ tặc trời sinh, mà ước mơ duy nhất của hắn chính là gom hết mỹ nữ trên thiên hạ về làm vợ!

Nhìn Thẩm Tiểu Thanh nằm đó, Lăng Phong nhịn không được dùng tay vuốt ve cánh tay trắng ngần của nàng. Mà nàng lúc này đã không còn chịu nổi lửa dục trong cơ thể nữa, chỉ nghe môi nàng khẽ nhếch rên nhẹ một tiếng sau đó nàng đưa tay tự cởi nút áo để lộ ra cặp tuyết lê nở nang trước mắt Lăng Phong.

Thẩm Tiểu Thanh điên cuồng gào thét: “Ta muốn… Ta muốn…”

Lăng Phong không chút do dự ôm Thẩm Tiểu Thanh đè lên trên mặt đất, mà Thẩm Tiểu Thanh cũng rất phối hợp, nàng lúc này như một con rắn quấn chặt lấy Lăng Phong. Lăng Phong nhanh chóng cởi quần áo cả hai sau đó cầm trường thương đặt ngay cửa động sớm đã ẩm ướt của Thẩm Tiểu Thanh.

“A……..”

Thẩm Tiểu Thanh hừ một tiếng yêu kiều, cơn đau đớn làm cho nàng không tự chủ được càng dán chặt lên người Lăng Phong hơn. Mà hai giọt nước mắt cũng theo đó lăn dài trên má nàng rồi từ từ rơi xuống.

Cơn mưa bên ngoài vẫn càng lúc càng lớn, còn ở bên trong nhà thì xuân ý càng lúc càng dạt dào!

“……………..”

Giống như không bị cơn mưa lớn ở bên ngoài ảnh hưởng, ở bên trong nhiệt độ lại càng ngày càng tăng lên. Lăng Phong lúc này vẫn đang cùng Thẩm Tiểu Thanh quấn quýt cùng một chỗ, tận tình hoan ái. Cả hai lúc này chỉ còn đến biết đến nhau, đến nỗi khi Đàm Uyển Phượng tỉnh dậy mà hai người vẫn không phát hiện được!

Đàm Uyển Phượng vừa từ trong tuyệt vọng tỉnh dậy, xuân dược trong cơ thể nàng cũng đã đến lúc bộc phát. Khi nhìn thấy một màn trước mắt, nàng như càng muốn làm chuyện đó hơn!

Đàm Uyển Phượng bị dâm độc làm cho vô cùng thống khổ, vừa mở to mắt liền chứng kiến Thẩm Tiểu Thanh đang cùng một nam nhân hoan ái triền miên…

Nàng cảm thấy vô cùng đau lòng vì việc nàng lo sợ rốt cuộc cũng xảy ra.

Đây thật sự là một điều vô cùng nhục nhã đối mới nữ nhân! Nàng không khỏi nhớ tới tình cảnh của mình nửa tháng trước, nàng không muốn ngày hôm nay lại phải chịu sự đả kích như vậy nữa. Càng làm cho Đàm Uyển Phượng không thể tin được chính là: người nam nhân trước mắt nàng không phải là cái gì Nam Cung Vũ mà là tên ác ma đã tìm mọi cách lăng nhục nàng nửa tháng trước!

Cứ cho là hắn đã dịch dung thì vẫn có một thứ không thể thay đổi được, đó chính là “vật ấy” của nam nhân, trên đời này dám chắc không có người thứ ai sở hữu Thất Tinh Long Châu!

Nàng không dám tin tên ác ma nửa tháng trước lăng nhục nàng đã trở lại. Điều này làm cho Đàm Uyển Phượng cảm thấy trước mắt tối sầm lại, trong đầu vô cùng choáng váng.

Tên nam nhân này nhất định là tên Lưu Xung nửa tháng trước đã lăng nhục nàng, mà hiện tại hắn lại đang cùng Thẩm Tiểu Thanh hoan ái kịch liệt! Tại sao lại là hắn? Hết thảy mọi chuyện đều là một âm mưu?

Đàm Uyển Phượng thật sự là nghĩ mãi không ra, nàng lúc này đã cảm thấy thống khổ không chịu nổi nữa. Không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như thế này, nàng không thể nào chấp nhận được.

Còn Thẩm Tiểu Thanh thì hiện tại đang ở trên đỉnh cao trào, nàng ta không ngừng vặn vẹo rên rỉ, không còn biết chuyện gì nữa rồi.

Đàm Uyển Phượng lắc đầu, rưng rưng nói: “Thẩm sư muội, là ta hại ngươi rồi, ta không nên đi cùng với ngươi. Tiểu Thanh…. Ta sẽ hảo hảo giết hắn sau đó cùng ngươi tự sát!

Nàng nói xong liền giơ tay lên âm thầm vận nội lực sau đó hung hăng vỗ xuống gáy của Lăng Phong.

“Phanh!”

Đàm Uyển Phượng vốn là Đại sư tỷ của phái Hoa Sơn, đồng thời cũng bài danh thứ hai trên Nữ hiệp bảng, cho nên uy lực của một chưởng này có thể đánh nát cả cự thạch. Chỉ là khi tay nàng hạ xuống chạm vào cổ Lăng Phong thì liền cảm thấy như đang đập vào một khối sắt.

Hiện tại có vẻ không giống với tưởng tượng của nàng, theo nàng nghĩ thì đầu của ác ma này hẳn là phải rơi xuống đất mới đúng.

Mà trai lại, Lăng Phong lại chợt ngẩn ra, hắn cảm giác như có cái gì đó vừa đập lên gáy mình. Mà một giây phút ngẩn người này, dưới sự kích thích không ngừng ở bên dưới làm cho hắn không kiềm chế được phải xuất tinh.

“A…..”

Thẩm Tiểu Thanh chỉ cảm thấy một trận nóng bỏng bắn thẳng vào hoa tâm mình làm cho cả người nhất thời rã rời không còn tí lực. Mà theo dòng tinh lực nóng hổi đó bắn vào thì độc tố cũng theo d*m thủy trào ra ngoài.

Một cảm giác khoan khoái tràn ngập từng lỗ chân lông của Thẩm Tiểu Thanh, ngay cả linh hồn nàng cũng như đang bay bổng. Thẩm Tiểu Thanh thả lỏng toàn thân, lâu lâu lại run rẩy nhẹ một trận. Sau một lúc lâu nàng rốt cục cũng dần dần hồi phục tinh thần, cảm giác thống khổ vì dâm động phát tác đã biến mất mà thay vào đó là sự thỏa mãn!

“Thật thoải mái!”

Thẩm Tiểu Thanh nhắm chặt hai mắt không dám mở ra, nàng sợ rằng khi mở ra thì sẽ biết đây là một giấc mộng… Nàng chỉ thoải mái nằm gắt gao ôm lấy Lăng Phong.

“Ngươi… Ngươi là ai?”

Sau một hồi lâu nữa Thẩm Tiểu Thanh rốt cục cũng mở mắt ra, mặc kệ như thế nào hiện tại nàng cũng vô cùng cảm kích người nam nhân trước mắt này.

Lăng Phong mỉm cười: “Ta là Nam Cung Vũ, là người cứu nàng mà cũng là người hại nàng.”

Thẩm Tiểu Thanh sửng sốt: “Nam Cung Vũ? Được rồi, ta đã nhớ rồi, thì ra chính là ngươi! À đúng rồi, Đàm sư tỷ đâu?”

“Ta giết chết tên ác ma nhà ngươi!”

Chỉ nghe thấy tiếng thét của Đàm Uyển Phượng vang lên, Lăng Phong cùng Thẩm Tiểu Thanh kinh ngạc quay đầu lại thì đã thấy Đàm Uyển Phượng không biết từ lúc nào đã nhặt thanh trường kiếm dưới đất lên đâm về phía Lăng Phong.

Lăng Phong lúc này đang đưa lưng về phía Đàm Uyển Phượng mà Thẩm Tiểu Thanh thì đang đưa mắt nhìn về hướng nàng. Chỉ thấy kiếm quang từ trường kiếm nàng xuất ra so với băng còn muốn lạnh hơn.

Sát khí! Nó so với cơn mưa bên ngoài còn rét lạnh hơn nhiều.

Hai bên chỉ cách nhau khoảng ba thước thôi, cho nên trong chớp mắt trường kiếm đã phá không mà đến.

“Đàm sư tỷ, đừng!”

Thẩm Tiểu Thanh thảm thiết kêu lên nhưng trường kiếm đã đâm vào lưng Lăng Phong!

“Đừng mà, vì cái gì a…”

Một loại tuyệt vọng không nói thành lời hiện lên trong lòng Thẩm Tiểu Thanh. Trong giây phút tỉnh lại nhìn thấy Lăng Phong thì nàng biết nàng đã yêu người nam nhân này mất rồi. Nàng đưa tay ôm chặt lấy hắn, nàng không muốn hắn chết, thật sự không muốn a! Nàng nghĩ rằng, hắn là một nam nhân đáng để nàng phó thác cả đời mình.

Đáng tiếc, không ngờ cả hai chỉ có thể ở bên nhau vài phút ngắn ngủi như thế….

Từng giọt nước mắt tựa như trân châu theo hai gò má của Thẩm Tiểu Thanh chảy xuống…

Lúc này bên tai nàng chỉ còn nghe thấy tiếng cười to sung sướng của Đàm Uyển Phượng, nàng ta cười rất cao hứng tựa hồ như điên dại…