Kiều Kiều Sư Nương

Chương 337: Yêu sâu



"Tháp tháp......"

Một trận vó ngựa dồn dập từ xa bỗng nhiên truyền đến!

"Có người đến!"

Thẩm Tiểu Thanh đang nằm trong lồng ngực ấm áp của Lăng Phong chợt tỉnh dậy kinh hô, mà Đàm Uyển Phượng bên cạnh thì vẫn còn đang hôn mê.

Thẩm Tiểu Thanh vội vàng tìm quần áo mặc vào nhưng đó chỉ là hành động dư thừa. Y phục của nàng lúc trước đã bị Lưu Xung cùng Trương Lỗi xé thành tám mảnh rồi. Cái áo rách rưới không đủ để cho phía trên khiến cho Thẩm Tiểu Thanh khổ sở không biết phải làm sao.

Lăng Phong lúc này cởi áo khoác ra đưa cho nàng, nói: “Cứ mặc tạm áo của ta đi.”

Thẩm Tiểu Thanh nhìn thấy áo của Lăng Phong có chút mỏng liền không khỏi lo lắng nói: “Vậy còn chàng thì sao?”

Lăng Phong cười mỉm: “Nàng sợ ta bị lạnh sao?”

“Ta… Ta đây là?”

Đàm Uyển Phượng lúc này chợt tỉnh giấc, phát hiện mình vẫn đang ở trong lòng Lăng Phong liền dùng sức đẩy hắn ra, kinh hô: “Ngươi… Ngươi đã làm gì ta?”

Lăng Phong khinh khinh nói: “Ta là dâm tặc, đương nhiên đối với ngươi làm việc mà dâm tặc phải làm.”

Thẩm Tiểu Thanh vội vàng tiến đến giải thích: “Không phải đâu Đàm sư tỷ, Lăng sư huynh chính là cứu tỷ đó.”

Đàm Uyển Phượng nhìn xuống thân thể mình liền hiểu ra đã phát sinh chuyện gì.

“Ba!” Nàng đột nhiên vung tay tát Lăng Phong một cái.

Lăng Phong cười cười vuốt bên má bị đánh, nói: “Nếu cái tát này có thể khiến nàng giải hận thì ta tình nguyện cho nàng tát một trăm cái…”

Đàm Uyển Phượng tức giận mắng: “Ngươi câm miệng!”

Thẩm Tiểu Thanh ở một bên liền an ủi: “Đàm sư tỷ, là Lăng sư huynh đã cứu chúng ta….”

Nàng còn chưa nói xong đã bị Đàm Uyển Phượng quát ngang: “Ta không cần lòng hảo tâm của hắn. Nếu không phải tại hắn, ta…. Ta sao lại có thể trở thành như vậy?”

Lời còn chưa nói hết, hai hàng nước mắt nàng đã rơi xuống như mưa.

Lăng Phong nghe thế liền giận dữ quát lại: “Thì ra ta trong mắt ngươi chỉ là một tên dâm tặc. Thì ra ngươi thấy ta liền cảm thấy khó chịu! Được, nhớ hôm qua ta đã nói gì với ngươi không? Nếu ngươi vẫn không chịu tiếp nhận ta thì ta cũng không miễn cưỡng ngươi nữa! Trước đây ngươi đâm ta hai kiếm còn ta thì cướp đi sự trong sạch của ngươi, chúng ta xem như hòa. Từ hôm nay trở đi, Lăng Phong ta cùng Đàm Uyển Phượng ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, không ai nơ ai! Tái kiến!”

“Không được!”

Nghe vậy Đàm Uyển Phượng vội giãy dụa khóc hét lên.

Lăng Phong dùng tay đè bả vai nàng, lớn tiếng hỏi: “Vậy rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”

“Ngươi… Ngươi không thể cứ như vậy mà bỏ đi!”

“Nếu không đi thì ta còn có thể làm gì?”

Lăng Phong nói tiếp: “Ngươi chịu gả cho ta sao? Nếu vậy thì đi cùng với ta.”

“Ta….”

Đàm Uyển Phượng ấp úng không ra lời, chính nàng cũng nhất thời không trả lời được.?

Lăng Phong nhẹ nhàng nói: “Thế này đi, chúng ta tự cho bản thân một chút thời gian để tự trả lời. Chờ đại hội võ lâm kết thúc, ngươi hãy cho ta một câu trả lời thuyết phục.”

Hai người đồng thời nhìn nhau nhưng không nói gì….

Chỉ có Thẩm Tiểu Thanh đứng một bên cao hứng nói: “Lăng sư huynh, ta cũng muốn gả cho chàng!”

Lăng Phong nghe vậy cười cười: “Vậy nàng trốn theo ta về Nam Cung thế gia hay là về Thiên Sơn trước đợi ta mang mười tám kiệu hoa đến rước nàng?”

Thẩm Tiểu Thanh đỏ bừng cả mặt, nàng cúi đầu nói nhỏ: “Người ta vẫn còn là một đại cô nương mà, gia phụ lại là chưởng môn của phái Thiên Sơn, chuyện hôn nhân đại sự sao lại có thể làm qua loa chứ. Vẫn là nên đợi ta về nói với gia phụ rồi mới quyết định đi.”

Lăng Phong cười cười: “Nếu lỡ nhạc phụ đại nhân không muốn đem nàng gả cho ta, ta liền đến cướp cô dâu!”

“Tốt, đến lúc đó ta nhất định sẽ phối hợp cùng chàng bỏ trốn!”

Thẩm Tiểu Thanh cười tươi nghịch ngợm nói làm cho Đàm Uyển Phượng bên cạnh thiếu chút nữa cũng cười theo.

Lăng Phong nhìn thấy Đàm Uyển Phượng cố nén cười, trong lòng hắn như mở cờ, cười nói: “Như vậy không phải ngoan sao? Được rồi, đã không còn sớm nữa, ta mang các nàng trở về.”

“Đàm sư tỷ, người ở đây à?”

Người đến không ngờ lại là Trình Tiểu Diệp các nàng!

Lăng Phong vừa mặc xong quần áo tử tế, mà ở một bên, Đàm Uyển Phượng cùng Thẩm Tiểu Thanh còn đang sửa sang lại quần áo. Lúc Trình Tiểu Diệp xông vào, trong mắt nàng ta chỉ thấy Lăng Phong đang trưng ra bộ mặt xuân phong đắc ý còn bộ dáng của Đàm Uyển Phượng với Thẩm Tiểu Thanh nhìn như vừa bị lăng nhục xong. Mẹ nó chứ, thật là quá trùng hợp đi.

“Dâm tặc, chịu chết đi!”

Trình Tiểu Diệp nhìn một màn này liền nghĩ đến chuyện kia. Lập tức nàng quát lên một tiếng rút trường kiếm ra, trường kiếm trong tay nàng vẽ một vòng liền đâm tới Lăng Phong, kiếm quang bắn ra bốn phía.

“Trình sư muội, đừng mà….”

Thẩm Tiểu Thanh nhìn thấy Tình Tiểu Diệp cầm trường kiếm xông tới liền lớn tiếng hét lên.

Thì ra Trình Tiểu Diệp thấy Đàm Uyển Phượng trễ như vậy còn chưa về, trong lòng liền hoài nghi sư tỷ của mình giữa đường xảy ra việc gì đó. Vì thế nàng liền chạy ra ngoài tìm. Vừa kịp nghe ở chỗ miếu hoang có tiếng cãi nhau, mà thanh âm đó lại có chút giống như của sư tỷ nên liền chạy đến, không ngờ nhìn thấy một màn này. Cho nên nàng liền khẳng định Lăng Phong đã làm điều gì mờ ám đối với sư tỷ, vì thế không nói không rằng vung trường kiếm đâm tới.

“Trình cô nương, đừng xúc động!”

Lăng Phong đột nhiên nhảy dựng lên, hắn đưa mắt bình tĩnh nhìn trường kiếm đâm tới, trong lòng không biết nên giải thích thế nào.

Chỉ thấy trong nháy mắt kiếm quang đã đến trước mặt, khoảng cách giữa Trình Tiểu Diệp và Lăng Phong chỉ còn một thước.

Lăng Phong kinh hãi, nghiêng người quát lớn: “Bỏ kiếm của ngươi xuống!”

Trình Tiểu Diệp tức giận mắng: “Không thể tưởng tượng được trước mắt người khác thì ngươi tỏ ra chính phái, sau lưng lại là một tên dâm tặc. Ngươi dám vũ nhục sư tỷ ta, ta há lại có thể tha cho ngươi?”

Nàng một bên vừa mắng, một bên liền khai triển tiếp thế công. Chỉ thấy Trình Tiểu Diệp trong lúc tức giận liền xuất ra Hoa Sơn Ngọc Nữ kiếm, kiếm xuất như một dải màu, chớp động vô số quang hoa, khí thế vô cùng sắc bén.

Lăng Phong lúc này tay không tấc sắt, chỉ còn biết toàn lực né tránh. Hắn tức giận hét: “Ngươi có óc không vậy? Nếu ta vũ nhục hai nàng ta, ta há để ngươi vung kiếm đâm loạn? Lúc đó ta đã sớm đem ngươi đánh gục rồi!”

Trình Tiểu Diệp làm sao tin lời hắn nói, chỉ thấy kiếm chiêu của nàng càng lúc càng hung hiểm. May mắn là Lăng Phong nhà ta nhanh chân lẹ mắt, hắn ở trong kiếm quang tung hoàng lướt qua lướt lại, nói: “Ngươi còn như vậy ta sẽ không khách khí nữa!”

Trình Tiểu Diệp dậm chân một cái, tức giận mắng: “Không khách khí? Thật không biết tự lượng sức mình!”

Nàng vừa nói xong liền đưa tay vung trường kiếm đánh tới.

Thẩm Tiểu Thanh nhìn một màn này, trong lòng sợ bọn họ liều mạng với nhau, vội vàng nói: “Trình sư muội, đừng đánh nữa a…”

Có lý không nói được làm cho Lăng Phong vô cùng tức tối, thầm nghĩ: “Ta nhịn ngươi ba phần ngươi lại tự cho mình là đúng.”

“Muốn chết!”

Lăng Phong rốt cuộc cũng nổi giận thật sự, hắn xoay mình phất tay đẩy một cổ hàn khí đến trước mặt Trình Tiểu Diệp.

Trình Tiểu Diệp đối mặt với một chiêu của Lăng Phong, mắt vẫn không động, chỉ thấy nàng lật tay đâm ra một kiếm.

Tử Hà kiếm quang nhất thời trở nên đại thịnh, sát khí ngập tràng. Lăng Phong thấy thế liền tăng thêm chưởng lực, cự chưởng phá không mang theo một cỗ lực cực đại đánh tới vai Trình Tiểu Diệp.

Trình Tiểu Diệp cảm thấy trên vai mình như bị đè xuống, nàng kinh hãi vội vàng dùng pháp môn tá kình hóa giải. Nhưng nàng vẫn có cảm giác chịu không nổi mà ngồi bệt xuống đất.

Lăng Phong nghĩ mọi chuyện đã xong nên bước đến, đang định mở miệng nói chuyện. Nhưng hắn đâu biết công lực Trình Tiểu Diệp không kém, nàng giả vờ cúi người súc lực, sau đó bất ngờ xoay người nhảy lên chém ra liên hoàn tam kiếm.

Lăng Phong thấy thế vội lắc nhẹ xuất ra một chiêu Yến Kiền Xuyên Vân. Sau đó hắn liền vận ba thành công lực trong bàn tay, khí thế cả người nhất thời tăng cao, ánh mắt mang theo lửa nhiệt bức người nhìn nàng.

Trình Tiểu Diệp không dám chậm trễ liền toàn lực ứng phó, cảm thấy Ngọc Nữ kiếm pháp không thể thủ thắng được nữa liền biến đổi kiếm chiêu. Chỉ thấy bộ kiếm pháp của nàng vô cùng hoàn mỹ, kiếm khí lưu chuyển tự nhiên, thân kiếm như hóa thành ngân long dài ba thước uốn lượn. Thật là một bộ kiếm pháp tinh diệu, thì ra là Phá Chưởng Thức trong Hoa Sơn Độc Cô Cửu Kiếm.

“Dừng tay!”

Lăng Phong hét lớn một tiếng, chưởng lực mang theo khí thế như Thái Sơn áp đỉnh, mặc cho kiếm chiêu của Trình Tiểu Diệp sắc sảo như thế cũng không thể chống đỡ.

 

“Đương!” một tiếng, Trình Tiểu Diệp chỉ cảm thấy cánh tay mình tê dại đi, trường kiếm bị chấn rời tay văng ra xa đâm vào vách gỗ rung rung.

Hàn quang chợt lóe lên, năm ngón tay của Lăng Phong đã đặt trên cổ họng của Trình Tiểu Diệp.

“Đừng mà…”

Thẩm Tiểu Thanh cùng Đàm Uyển Phượng đồng thời cả kinh hét lớn kinh hô.

“Dâm tặc, có dũng khí thì giết ta đi!”

Trình Tiểu Diệp nhắm chặt đôi mắt đẹp lại, căm hờn nói.

Lăng Phong khinh thường: “Thua chính là thua, chẳng lẽ mỗi lần thua ngươi đều nói như vậy à?”

Trình Tiểu Diệp trừng đôi mắt đẹp lên, tức giận: “Ngươi nói lời này là ý gì?”

Lăng Phong phẫn hận nói: “Một người mà ngay cả tính mạng mình cũng không biết trân trọng thì làm sao biết quan tâm đến người khác? Ngươi căn bản là lừa dối người khác thôi!”

“Ngươi câm miệng!”

Trình Tiểu Diệp căm hận: “Ta làm gì không cần ngươi chỉ dạy.”

Lăng Phong cả giận nói: “Ngươi cho là ngươi đúng sao? Ngươi không nghe sư tỷ ngươi nói gì à? Ngươi cũng không chịu nhìn trên mặt đất có hai cái thi thể à?”

Trình Tiểu Diệp lại nóng giận nói: “Ta chỉ tin tưởng cái ta nhìn thấy.”

Lăng Phong lười biếng quay sang hai người Thẩm Tiểu Thanh, nói: “Thẩm Tiểu Thanh, Đàm Uyển Phượng, nói cho tiểu sư muội các ngươi chân tướng sự việc đi!”

Đàm Uyển Phượng nhìn sang Thẩm Tiểu Thanh, ý là bảo nàng ta nói đi. Thẩm Tiểu Thanh thấy vậy gật gật đầu, từ từ kể lại mọi chuyện….

Trình Tiểu Diệp nghe người đứng trước mặt mình không phải là Nam Cung Vũ mà chính là Lăng Phong đóng giả thì hai mắt gần như choáng váng.

“Ngươi… Ngươi chính là Lăng sư huynh!”?

Trình Tiểu Diệp không tin tưởng nói.

Lăng Phong lạnh lùng nói: “Ngươi có phải hay không muốn bắt ta quay về Hoa Sơn, sau đó hướng về phía chưởng môn của các ngươi tranh công?”

“Ba!”

Một tiếng bạt tai vang lên…

Trình Tiểu Diệp tức giận tát Lăng Phong một cái, vui mừng đến chảy nước mắt, sau đó chạy như bay ra khỏi ngôi miếu đổ nát. Hai hàng nước mắt theo đó rơi xuống lã tã, như trân châu rơi xuống.

“Ta đắc tội với nàng ta sao?”

Lăng Phong khó hiểu nói.

“Ngươi không có tội, mà là nàng ta yêu ngươi!”

Thẩm Tiểu Thanh trầm lặng nói.

Lăng Phong có chút không hiểu nói: “Cái gì mà yêu hay không yêu, ngươi đang nói cái gì a?”

Thẩm Tiểu Thanh thản nhiên nói: “Trình Tiểu Diệp như thế nào có thể bắt ngươi đem đi tranh công, ngươi nói như vậy chính là làm tổn thương nàng ta! Thật ra nàng ta là người nhớ ngươi nhất, khi chúng tỷ muội bọn ta nói chuyện, nàng ta luôn nhắc đến ngươi! Toàn bộ đệ tử phái Hoa Sơn đều vì ngươi mà kiêu ngạo, tuy rằng ngươi bị chưởng môn cáo buộc tội đại nghịch bất đạo nhưng nhiều người vẫn đối với ngươi vô cùng kính ngưỡng.”

Nàng ngưng một chút rồi nói tiếp: “Kỳ thật tỷ muội chúng ta lúc nói chuyện thường xuyên nói võ lâm lắm anh hào, được mấy người như Lăng Phong? Vui vẻ sống, vui vẻ cưới lão bà mặc lời đồn đãi, không để ý ánh mắt của thế tục, một lòng theo đuổi tình yêu… Ngươi biết không? Chỉ sợ dù là làm tiểu thiếp thì mọi người cũng đều vui vẻ! “

“Ngươi nhìn điểm này sẽ nhận ra điều đó dễ dàng thôi, Trình sư muội vừa rồi vì cái gì không quan tâm thương thế của ta cùng Đàm sư tỷ mà phẫn nộ rút kiếm đối phó ngươi. Vì cái gì nàng không chấp nhận sự giải thích của ta mà liều mạng muốn đâm ngươi? Kỳ thật đây đó là một tình yêu sâu đậm, mà do quá yêu nên mới biến thành hận. Bởi vì yêu, vì đố kị, vì không chiếm được nên nàng ấy mới giận chó đánh mèo. Nếu như thế còn không phải là yêu thì ta thật không tưởng tượng được cái gì mới là yêu nữa.”

Lăng Phong trầm mặc thật lâu, hắn không phải nghi ngờ lời nói của Thẩm Tiểu Thanh, mà là hắn đang cảm động.

Bởi vì đây là lần đầu tiên hắn nghe một cô gái tôn sùng kính ngưỡng một tên sắc lang như hắn. Đây là cái thế đạo chó má gì đây? Lăng Phong nghĩ thầm, nếu hắn có thể sống tới một trăm tuổi, như vậy hắn thật sự có thể trở thành một tên dâm tặc tự cổ chí kim chưa từng có nha. Ít nhất là hai mươi mỹ nhân đứng đầu thiên hạ đều cưới về làm lão bà. Chỉ một điểm này thôi, liệu trên đời có mấy người làm được?