Kiều Kiều Vô Song

Chương 16: Huynh trưởng song sinh



Cơ Tự ngồi trên xe bò tiến vào Trịnh phủ.

Trang viên Trịnh thị có đến sáu trăm mẫu đất, ba trăm mẫu ruộng tốt, chiếm cả ngọn núi và một cái hồ, trông phong cảnh rất nên thơ hữu tình. Mấy năm trước, nửa đêm tổ phụ Cơ Tự dẫn theo Trịnh lão gia khi đó vẫn còn là nô bộc của nhà nàng đi ra ngoài làm việc gì đó vô cùng gấp gáp. Nửa năm sau, tổ phụ Cơ Tự bị thổ phỉ giết chết, mười mấy hộ vệ đi theo chỉ còn lại một mình Trịnh lão gia. Bởi vì thất trách, ông ta hối hận khóc lóc đến nỗi bị ngất trước mặt phụ thân Cơ Tự mấy lần. Phụ thân mềm lòng nên sau khi trấn an một phen, còn xúc động nhất thời trả lại khế ước bán thân cho vợ chồng Trịnh thị. Nhưng chưa đến bảy tháng sau, Trịnh phụ liền mang về một đống tiền tài rất lớn, nói là lấy được của đám sơn tặc, từ đó Trịnh thị trở thành gia đình giàu có, còn Cơ phủ vốn là chủ nhân thì lại rơi vào cảnh nghèo túng, càng ngày càng lụn bại.

Mấy năm qua có một vài lời đồn của cải mà Trịnh lão gia có được đều lấy từ bảo tàng của Cơ phủ, nhưng tin đồn thì cũng chỉ là tin đồn thôi, cử người điều tra cuối cùng vẫn không tìm ra một chứng cứ nào. Hơn nữa mấy năm đó ai ai cũng thấy vợ chồng Trịnh thị tôn kính cha mẹ Cơ Tự, nên chẳng ai nghĩ lời đồn kia là thật. Đến khi cha mẹ Cơ Tự qua đời, nàng thành cô nhi, thái độ của họ mới đột ngột thay đổi, cũng vì thế nàng mới nảy sinh nghi ngờ.

Dằn xuống suy nghĩ trong đầu, Cơ Tự đi theo quản sự đến viện của Trịnh phu nhân. Lúc đi ngang qua vườn hoa nghe thấy tiếng cười đùa lảnh lót của cả nam lẫn nữ, đa phần đều là thiếu niên. Cơ Tự dừng bước, mỉm cười hỏi thăm: “Trong phủ có du yến à?”

Quản sự đi phía trước trả lời: “Mật tiểu cô nói không vui nên mời mấy người bạn đến ngắm cúc.” Gã còn cố ý liếc nhìn Cơ Tự, ánh mắt như đang nói, sở dĩ Trịnh Mật không vui là vì cha mẹ nàng ta đã dành mối hôn sự tốt cho Cơ Tự đấy.

Trong ánh mắt “cô phải cảm ơn đi” của quản sự, Cơ Tự khẽ mỉm cười: “Lòng dạ A Mật hơi nhỏ nhen nên mời bạn bè đến khuyên bảo cũng tốt.”

Thoáng chốc gã sa sầm mặt. Rõ ràng Cơ Tự đã chiếm mất cơ hội tốt của Trịnh Mật, nhưng chẳng những nàng ta không cảm ơn mà còn chế giễu tiểu cô nhà mình lòng dạ hẹp hòi. Thật đúng là loại người khó ưa đáng ghét.

Lúc này họ đã đi đến vườn hoa, khoảng hơn trăm bước phía bên trái có sáu bảy thiếu nam thiếu nữ ăn vận hoa lệ đang nô đùa vui vẻ. Thấy Cơ Tự từ đằng xa, Trịnh Mật đẩy người bên cạnh ra, chạy đến trước mặt nàng.

“Ơ, hôm nay ngọn gió nào lại đưa khách quý đến đây thế nhỉ?”

Trịnh Mật là chủ nhà, nàng ta vừa cất lời, mấy thiếu niên thiếu nữ phía sau đã biết ngay Cơ Tự không được chào đón, liền bật cười khanh khách.

Cơ Tự ngẩng đầu lên nhắm bầu trời chốc lát, rồi mới quay đầu hòa nhã tiếp lời Trịnh Mật: “Có thể A Mật không biết điều này nhỉ, muốn biết hướng gió thì phải nhìn lá cây, nếu lá cây lay về phía Bắc thì chính là gió Nam đấy. Lúc này trời thu lành lạnh mà lại nổi gió Nam, chỉ e là trời sắp mưa rồi.”

Trịnh Mật ngây ra như phỗng. Mấy thiếu niên nam nữ phía sau lại lắng tai nghe chẳng bỏ sót chữ nào, một thiếu niên tò mò hỏi: “Tại sao nổi gió Nam là trời sắp mưa?”

Cơ Tự chưa kịp trả lời thì Trịnh Mật đã cất cao giọng, tức giận quát: “Ả họ Cơ kia, bổn tiểu cô có hỏi ngươi về gió hay sao? Ngươi đừng có đứng đó mà giả ngây giả dại.”

Cơ Tự mở to đôi mắt trong veo nhìn nàng ta với vẻ vô tội. Trịnh Mật tức giận quá đỗi, vừa định quát mắng tiếp thì chợt thấy một thiếu niên chau mày nhìn về phía mình, nên lập tức ngậm miệng lại.

Cơ Tự gật đầu với Trịnh Mật, vung tay áo, nhẹ nhàng bước đi không thèm để ý đến nàng ta nữa. Cơn giận mà Trịnh Mật khó khăn lắm mới dằn xuống được lại đột ngột xông lên tận óc.

***

Khi Cơ Tự bước vào phòng của Trịnh phu nhân mới phát hiện bên trong không có bóng người hầu nào, ngoại trừ Trịnh phu nhân ra thì chỉ có mình Trịnh Huống ở đây và một tỳ phụ ở bên cạnh Trịnh Mật khi nãy. Thị đang ghé vào tai Trịnh phu nhân thì thầm gì đó, vừa thấy nàng lại im bặt.

Xem ra đã có người bẩm báo chuyện vừa rồi đến tai Trịnh phu nhân rồi. Bẩm báo cũng tốt, cùng lắm thì coi như trở mặt, nàng không cần phải cố gắng hòa hoãn với họ nữa.

Thế gian này có một số người, ta càng nhún nhường thỏa hiệp thì họ càng nghĩ ta dễ bắt chẹt, vì vậy càng ngày càng lấn lướt. Hiện tại Cơ gia nàng đã có tiền tài, có nhà có đất, bất kì lúc nào cũng có thể rời khỏi huyện Kinh. Nàng đã dám chống lại họ rồi.

Trịnh phu nhân vẫy tay cho tỳ phụ lui, im lặng nhìn Cơ Tự hồi lâu. Ban đầu, bà ta còn định nói chuyện ngọt ngào giả dối với Cơ Tự, nhưng sau khi nghe tỳ phụ kia bẩm báo, thì không thèm giả bộ nữa. Bà ta hất cằm ra hiệu cho Cơ Tự ngồi xuống, lấy ra hai phong thư từ chiếc hộp gỗ bên cạnh: “A Tự, đây là thứ do tổ phụ và phụ thân ngươi năm xưa để lại, ngươi xem đi.”

Cơ Tự đưa tay nhận, vừa liếc qua vài dòng, sắc mặt Cơ Tự thay đổi.

Thấy nàng nén giận, Trịnh phu nhân và Trịnh Huống đồng thời nở nụ cười đắc ý.

Cơ Tự xem kỹ hai phong thư. Lá thứ nhất bắt chước theo văn phong của tổ phụ nàng, trong thư nói Lưu Dụ bất tài chỉ biết độc sát đại thần, còn nói thiên tử như hắn không phải là phúc của muôn dân. Hiện tại ông tình nguyện hiến tặng tất cả tài phú của nhà mình cho ai có thể hạ bệ Lưu tặc, giành được giang sơn. Lưu Dụ là hoàng đế khai quốc lập nên triều đại Lưu Tống. Lá thư đại nghịch bất đạo này nhại theo văn phong của tổ phụ nàng sẽ bị khép tội phản tặc.

Lá thứ hai bắt chước văn phong phụ thân Cơ Tự, nội dung trong thư còn ẩn chứa vẻ bất an, kể rằng có một ngày ông thông đồng với giặc cướp giết chết một lang quân thế tộc ở Trường Giang, đoạn Xích Bích, bấy giờ ông phát hiện lang quân kia chính là con dòng chính của Lang Gia Vương thị. Dưới cùng còn ghi ngày tháng năm và chữ ký của phụ thân nàng. Với kiến thức của mình, nàng lập tức nhớ ra năm ấy Lang Gia Vương thị quả thật có một con cháu dòng chính xảy ra chuyện, nhưng chắc chắn không phải phụ thân nàng làm.

Cơ Tự từ từ ngẩng đầu lên: “Các người có ý định gì?”

Nếu đã chuẩn bị kỹ càng làm giả hai lá thư này, vậy mục đích cuối cùng của họ là gì?

Bốp, bốp, bốp! Trịnh Huống vỗ tay cười đắc chí: “A Tự quả nhiên là người thông minh. Là thế này, hôm qua ta nói với lang quân Chu Ngọc rằng A Tự còn có một huynh trưởng song sinh đang ở nơi khác.”

Cơ Tự đã hiểu. Thái độ nàng dịu đi, mỉm cười: “Hóa ra A Tự còn có một huynh trưởng song sinh à? Vậy sao Trịnh huynh không nói sớm ý định của mình cho A Tự biết? Cần gì phải làm giả hai phong thư này?”

Trịnh Hướng cười sang sảng, y bỏ lại thư vào hộp gỗ: “A Tự yên tâm, muội gả đến làm dâu Chu gia, huynh trưởng của muội cũng là nhà mẹ đẻ thôi, sẽ giúp muội giữ vững địa vị ở đấy. Nếu muội ngoan ngoãn thì hai phong thư này chẳng khác nào hai tờ giấy vụn. Nhưng nếu muội làm trái lời ta, đến lúc đó đừng trách huynh trưởng ra tay tàn nhẫn.”

Nói đến đây, Trịnh Huống gọi to: “Người đâu, tiễn khách.”

Cơ Tự đứng dậy đi được hai bước, rồi bỗng quay đầu hỏi: “Không biết tương lai sẽ có bao nhiêu người biết chuyện lá thư này?”

Trịnh Huống thấy giọng nàng hòa nhã có vẻ đã chịu thỏa hiệp, vui mừng trả lời: “A Tự yên tâm, chỉ có bốn người là cha mẹ và ta cùng với Trịnh quản sự biết mà thôi.”

Cơ Tự nghe vậy liền gật đầu: “Vậy thì tốt, kính xin Trịnh huynh cất kỹ hai lá thư kia. Cáo từ.”

Lúc Cơ Tự đi ra khỏi Trịnh phủ, Lê thúc liền đánh xe lừa đến đón. Nàng ngồi vào xe, nhìn ánh nắng rực rỡ bên ngoài, đột nhiên khẽ cười.

Về đến trang viên, nàng liền nhốt mình trong phòng, khiến nhóm Lê thúc vốn bất an lại càng lo lắng hơn. Một lúc sau, cửa phòng cót két mở ra, mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại, sau đó trố mắt.

Qua một hồi, Lê thúc mới gọi: “Nữ, nữ lang à?”

“Ừ, là ta.”

Cả nhóm người hầu đồng thời nở nụ cười, Tôn Phù vui mừng hỏi: “Nữ lang, người học ngón nghề này từ đâu thế? Hôm nay tướng mạo của người quả thật khiến người ta sửng sốt đấy.”

Giờ phút này Cơ Tự đang giả trai, có điều khác với lúc xưa chỉ cần mặc nam trang, cột tóc theo kiểu nam tử là đã có thể thoải mái ra đường. Lần này nàng đã cải trang tỉ mỉ hơn rất nhiều, chỉ còn giống với lúc mặc nữ trang ba phần thôi, bảy phần còn lại hoàn toàn tuấn tú theo dáng vẻ của một nam tử thực thụ.

Gương mặt mỹ thiếu niên mịn màng tinh khiết không hề thoa phấn của nàng dưới ánh mặt trời lại còn đẹp hơn gấp bội lần so với tướng mạo là nữ hiện tại của Cơ Tự. Không ai ngờ Cơ Tự lại có bản lĩnh bậc này cả.

Tôn Phù nói tiếp: “Nữ lang, theo tôi thấy, phong thái hiện giờ của người có thể tạm thời so sánh với Tạ Lang được rồi đấy. Bốn huynh đệ Chu gia được xưng tụng là mỹ nam còn kém người vài bậc nữa.”

Cơ Tự thầm nhủ: Nếu thật sự bị ép đến đường cùng, ta sẽ cải trang thành nam tử rồi sống với thân phận huynh trưởng song sinh của Cơ Tự là được.

Hai lá thư giả kia chỉ nhằm mục đích đe dọa Cơ Tự sau khi gả đến Chu gia làm phu nhân thôi. Nếu nàng không gả vào Chu gia, vậy thì pha tính kế của Trịnh gia sẽ thất bại hoàn toàn. Trong mắt Trịnh gia, Cơ Tự nhất định sẽ động lòng với người có điền kiện như Chu Ngọc mà còn bằng lòng cưới nàng làm chính thê nữa. Dù hôm ấy nàng đã dứt khoát từ chối nhưng trong mắt họ nàng chỉ đang giở trò lạt mềm buộc chặt thôi.

Sau khi Cơ Tự suy nghĩ tỏ tường những việc này, trong lòng không hề lo lắng gì cả. Song, nàng thoáng cảm thấy bốn huynh đệ Chu gia anh tuấn như thế mà cả bốn đều tỏ ý nhắm trúng nàng, thế nên cũng phải chuẩn bị chu toàn mới được. Bởi vì nàng có cảm giác, nếu mình thật có một huynh trưởng song sinh, như vậy khi đứng trước mặt bốn huynh đệ Chu gia, nàng sẽ có thêm vài phần lợi thế hơn rồi.