Kiều Kiều Vô Song

Chương 8: Thủ đoạn



Thiếu niên kia vừa xuất hiện, Trịnh Huống liền đứng vụt dậy, trái lại Trang Thập Tam ngồi bên cạnh y có biểu hiện bình tĩnh hơn, thế nhưng bàn tay đang cầm bình rượu cũng khựng lại.

Cơ Tự không nhìn về phía họ, nàng chắp hai tay, chậm rãi đi tới nhạc kỹ đang gảy đàn trước mặt. Nàng cau mày khẽ khoát tay, ý bảo nhạc kỹ kia lui ra. Bất kể trước mặt mọi người huy hoàng cỡ nào thì cuối cùng trong lòng nhạc kỹ này cũng vẫn hơi hơi tự ti. Thị thấy Cơ Tự có phong thái quyền quý lẫm liệt nào còn dám chần chờ, thế là vội vàng cúi đầu khom lưng lui ra.

Cơ Tự đặt chiếc đàn lên đầu gối, tay trái khẽ nhấn tay phải khẽ lướt, trong nháy mắt tiếng đàn du dương ngân lên. Chơi đàn là thú vui của lớp quân tử và sĩ phu yêu thích nhất, cũng vì vậy mà mức độ thưởng thức nhạc kỹ đàn rất cao.

Cái gọi là người trong nghề vừa ra tay đã biết ngay trình độ thế nào. Lớp thiếu niên gảy đàn thường sẽ bày ra vài kỹ xảo cao siêu mà làm mất đi tình cảm ẩn chứa trong khúc nhạc. Nhưng thiếu niên lang như ngọc trước mắt họ lại dung hợp cả hai thứ này vô cùng thành thạo, tiếng đàn vừa ngân lên đã đưa mọi người lạc vào một cảnh tượng huyền ảo lóa mắt, bi hùng biển hóa nương dâu. Cảnh tượng hoa nở hoa tàn, xuân đi thu đến đẹp đẽ vô cùng, nhưng lại ẩn sâu nét tang thương, lạnh lẽo khi vạn vật cận kề cái chết... Đây quả thực là cầm kỹ tuyệt đỉnh rồi!

Lúc mọi người ở đây nghe như si như say, một vài người có trình độ uyên thâm còn ngân ngấn lệ, ngón tay Cơ Tự khẽ đẩy cây đàn về phía trước một cách tự nhiên.

“Sao không tấu đàn nữa vậy?” Một công tử thế gia vốn đang say trong tiếng nhạc bật thốt. Gã vừa dứt lời, nhìn thấy nụ cười chế giễu trên khuôn mặt đám người Trang Thập Tam bèn lập tức tỉnh táo lại.

Một công tử thế gia khác cũng đứng lên, chắp tay thi lễ với Cơ Tự, cảm khái: “Quả là tầm nhìn của chúng tôi hạn hẹp nên mới không biết huyện Kinh có nhân tài ẩn dật. Tiểu lang còn nhỏ tuổi nhưng đã thông thái đa tài, thật là khiến người người thán phục.”

Mấy công tử thế gia khác cũng đứng lên nói với Cơ Tự:

“Tiểu lang tài cao khiến chúng tôi thật sự hổ thẹn.”

“Chúng tôi đúng là không bằng tiểu lang.”

Nhìn thấy bọn họ cuối cùng cũng nhận thua, Trịnh Huống đứng lên, y kiêu ngạo nói: “Coi như các ngươi thức thời.” Mấy thiếu niên huyện Kinh vốn đã thấy khó chịu từ lâu, họ càng nhao nhao nói: “Các ngươi đã biết mình không bằng thì mau cút đi!”

Lời nói của những thiếu niên này chẳng hề khách khí, mấy công tử thế tộc tuy có ý định muốn kết giao với Cơ Tự nhưng theo tình hình hiện tại cũng không thể mở miệng được.

Bọn họ vừa mới bước xuống cầu thang, Trang Thập Tam đã nắm lấy tay Cơ Tự, giọng nói như thể ra lệnh: “Đi theo ta.” Hắn kéo Cơ Tự đến một sương phòng.

Cửa sương phòng đóng sầm lại, ngăn cách họ với những ánh mắt nhòm ngó bên ngoài. Sau khi Trang Thập Tam đóng cửa xong, hắn quay đầu nhìn đã thấy Cơ Tự ngồi trên sập, vẻ mặt thờ ơ, cử chỉ nhàn nhã.

Chỗ Cơ Tự ngồi gần cửa sổ, lúc đó có vài vạt nắng chiếu qua cửa sổ, soi trên gương mặt nõn nà của nàng, khiến dung nhan xinh xắn kia dường như có thể phát sáng. Từng sợi lông tơ trên gương mặt nàng cũng rực rỡ óng ánh dưới ánh mặt trời.

Trang Thập Tam không khỏi ngơ ngẩn ngắm nhìn. Một lát sau hắn hắng giọng, ngồi xuống đối diện Cơ Tự.

Trang Thập Tam vừa rót cho mình và Cơ Tự chén rượu, vừa lạnh nhạt nói: “Thật không ngờ nàng cũng thông minh đa tài đấy.” Nói tới đây, hắn ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt long lanh trong veo như nước của của nàng, trái tim hắn lại đập rộn ràng lần nữa.

Dằn lại tình cảm trong lòng, khuôn mặt tuấn tú của Trang Thập Tam trở nên nghiêm túc: “Biểu hiện của nàng hôm nay rất tốt, giúp ta giữ được mặt mũi.” Cuối cùng hắn không nhịn được hạ giọng, ôn hòa nói: “Nàng xem thử bao giờ rảnh rỗi để ta đưa nàng đến gặp mẫu thân.”

Hắn bảo đưa nàng đến gặp mẫu thân của hắn chẳng phải đang định cho nàng một danh phận rồi sao? Bất kể hắn có yêu thích nàng đến cỡ nào thì trong lòng hắn, một kẻ mồ côi như Cơ Tự cuối cùng vẫn cũng không xứng làm chính thê của hắn. Dù trong lúc hắn biết rõ nàng có tài trí hơn người nhưng vẫn luôn cố chấp với ý nghĩ đó.

Cơ Tự nén lại những suy nghĩ đang lóe lên, ngước hàng mi thật dài rồi chậm rãi nói: “Ta muốn thương lượng một vụ làm ăn với chàng.”

Trang Thập Tam nhướng mày rồi nheo mắt lại, xác định trên mặt Cơ Tự không hề mảy may vui sướng khi hắn đưa ra lời hứa hẹn với nàng. Sắc mặt hắn dần khó coi.

Lúc này Cơ Tự chỉ tiếp tục nói: “Sau chuyến đi đến huyện Thanh Sơn, ta gặp được một vị con cháu của Tạ thị...”

Trang Thập Tam ngắt lời nàng, “Con cháu của Tạ thị nào?” Khi nói đến chữ “Tạ”, ngữ điệu của hắn lại cao lên, có vài phần khinh thường và chế giễu.

Cơ Tự ngẩng đầu nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Con cháu của Trần Quận Tạ thị.”

Trang Thập Tam cười nhạt, nhưng sau đó hắn đanh mặt, cau mày hỏi: “Nàng nói thật ư? Đúng là con cháu của Trần Quận Tạ thị sao?” Thấy Cơ Tự gật đầu, hắn nói tiếp: “Đúng là số nàng may mắn. Nếu như vậy, chắc hẳn nàng từng nói chuyện với người hầu bên cạnh vị con cháu Tạ thị kia rồi hả?”

Cơ Tự biết, với thân phận hiện giờ của mình, nếu nàng cứ khăng khăng nói rằng mình từng được trưởng tử của Trần Quận Tạ thị ra tay tương trợ, tất nhiên Trang Thập Tam chắc chắn sẽ không tin. Nếu đã vậy thì cứ kệ cho hắn tự điều tra đi. Thế là nàng bỏ qua đề tài này, tiếp tục nói: “Ta còn đồng hành với họ một khoảng thời gian khá dài, vô tình nghe thấy gã kia bẩm báo với Tạ lang quân rằng phía Bắc Ngụy vừa có hành động bất thường, có binh lính thường quanh quẩn ở bên ngoại huyện Khúc Thủy...”

Trang Thập Tam là một người vô cùng nhạy bén, hắn đứng phắt dậy, vội vàng hỏi nhỏ, “Chính tai nàng nghe thấy họ nói thế ư?”

Cơ Tự ngẩng đầu, nàng nhìn xoáy vào mắt Trang Thập Tam, trả lời: “Đúng vậy.”

Trang Thập Tam chầm chậm đi vài bước trong sương phòng rồi quay lại nói với nàng: “Được rồi, nàng về trước đi.” Hắn vừa dứt lời đã vội vã mở cửa bước ra.

Cơ Tự chờ đến khi bóng dáng hắn xuất hiện ở ngoài phố mới dần dần nở nụ cười. Nàng ngửa đầu uống một hơi cạn sạch chén rượu rồi thong thả bước ra khỏi quán rượu.

Lê thúc vừa đánh xe lừa vừa nghe nữ lang nhà mình vui vẻ ngâm nga trong xe, y cười hì hì hỏi: “Có chuyện tốt gì khiến nữ lang cao hứng như vậy?”

Bên trong xe lừa, giọng nói nhẹ nhàng của Cơ Tự vang lên, “Ừ, mụ chủ nô tham lam trơ tráo mà ta hận nhất sắp tức giận đến nỗi hộc máu rồi. Ta cảm thấy cực kì thoải mái.”

“Mụ chủ nô?” Lê thúc nghĩ hồi lâu mà vẫn chưa rõ, bèn hỏi: “Nữ lang, người kết thù với mụ ta từ khi nào vậy? Sao lão nô không biết nhỉ?”

Cơ Tự chỉ cười thần bí chứ không trả lời. Nàng về đến phủ còn chưa được một canh giờ, người hầu mà hai chưởng quỹ cửa hàng bán gạo của nàng sai tới đang phấn chấn chạy đến bẩm báo rằng Trang gia đã thu hồi lại lệnh cấm, còn có cả chưởng quỹ ba nhà bán lương thực đích thân tới tận cửa nhận lỗi. Sau khi người hầu đó đến đây, tiểu lang Trang gia còn phái người chở ba xe lương thực tới, nói là để tạ lỗi thay chủ nhân của bọn họ...

Tại huyện Kinh, Trang phủ chủ yếu kinh doanh buôn bán lương thực, cũng chiếm đến tám phần việc xuất nhập lương thực ở đây. Cũng chính bởi vì thế mà Trang Thập Tam chỉ nói một câu thôi đã không còn thương nhân bán gạo nào dám làm ăn với cửa hàng của Cơ Tự nữa.

Có điều Trang gia đã phát triển ở huyện Kinh bao nhiêu năm nay rồi, đã đến lúc nên mở rộng quy mô. Nhưng cho tới bây giờ buôn bán lương thực đều liên quan đến tình hình dân sinh, Trang gia muốn mở rộng sự nghiệp há có chuyện dễ dàng đến thế? Hôm nay, sau khi Trang Thập Tam có được tin tức kia, hắn lập tức về phủ, lệnh cho nô bộc chuyển tất cả lương thực của Trang gia đến huyện Khúc Thủy, rồi tìm chỗ giấu kín đi.

Trang Thập Tam định chờ đến khi xác nhận tin tức Bắc Ngụy công thành là thật, giá gạo ở huyện Khúc Thủy nhất định tăng lên, hắn cũng có thể nhân cơ hội này kiếm được một khoản tiền lớn trong chiến tranh. Còn về phần nguy hiểm, hắn chỉ thao túng chính giữa, khi giá gạo đôn lên đến một khoảng nhất định, hắn sẽ lập tức bán ra, như thế sẽ không phải lo gì nữa.

Quả nhiên, hai thuyền lương thực của Trang Thập Tam đã được chuyển đến huyện Khúc Thủy ngày thứ ba, xung quanh huyện Khúc Thủy đều cấp báo tình hình bất ổn, có người phát hiện doanh trướng của quân tiên phong Bắc Ngụy.

Trong một đêm, giá lương thực ở huyện Khúc Thủy tăng lên gấp đôi!

Trang Thập Tam vui mừng quá đỗi, hắn nghĩ Cơ Tự quả nhiên là vừa yêu hắn vừa có thể trợ giúp hắn. Ngay lúc bấy giờ, hắn hạ lệnh bán hết lương thực cho cửa hàng buôn bán lương thực của huyện Khúc Thủy rồi chạy suốt đêm trở về.

Trang Thập Tam chính là một trong những con cháu của dòng chính Trang thị, lần này hắn còn lập công lớn, đúng là vẻ vang.

Vừa xuống bến tàu, Trang Thập Tam liền về phủ, đứng giữa đoàn người nghênh đón, hắn trông thấy mẫu thân của mình.

Trang mẫu nhìn Trang Thập Tam mặt mày hớn hở đi tới liền dằn mạnh chung trà lên kỷ, cười gằn mắng: “Nhát như cáy!”

Nụ cười của Trang Thập Tam sững lại.

Ngũ quan Trang mẫu tinh xảo, thế nhưng lại có một đôi mày xếch và đôi môi rất mỏng, trông có vẻ vô cùng lươn lẹo và bạc tình. Bà ta nhìn thẳng vào con trai còn đang ấm ức, đứng phắt lên lạnh giọng mắng: “Cơ hội ngàn năm một thuở mà con chỉ đi kiếm chút ít tiền đã trở lại rồi à. Thập Tam lang, mẫu thân thật sự thất vọng vì con!”

Trang Thập Tam cúi đầu.

Lúc này Trang mẫu khẽ vẫy tay gọi nô tỳ bưng đến một hộp gỗ rồi lấy ra một chùm chìa khóa: “Đây là chìa khóa nhà kho, của cải mà tổ tiên Trang gia tích cóp một trăm ba mươi năm đều ở đây.” Trong lúc Trang Thập Tam ngẩng vụt đầu lên nhìn, Trang mẫu nói tiếp: “Con là con trai ruột của ta, lần này chính là cơ hội cực kỳ tốt để con lên vị trí thừa kế. Thập Tam lang, trong khoảng thời gian con đi vắng, mẫu thân đã đem toàn bộ tiền bạc trong phủ mua lương thực rồi, con mang theo đống lương thực này đến huyện Khúc Thủy một chuyến nữa đi.”

Trang mẫu nói: “Xưa nay chiến tranh thường diễn ra rất lâu, ta nghe đồn trận chiến lần này Bắc Ngụy phát động công thành, ít nhất phải kéo dài đến nửa năm hoặc một năm. Con đến huyện Khúc Thủy một chuyến nữa, thay Trang phủ ta kiếm hàng triệu bạc về đây đi!”

Trong khoảng thời gian này mẫu thân đã đem toàn bộ tiền trong nhà để mua lương thực ư? Trang Thập Tam vừa mừng lại vừa lo, hắn luôn luôn tin tưởng và nghe theo mẫu thân mình, giờ phút này lại càng không mảy may nghi ngờ quyết định của bà.

Thấy thần thái trong mắt con trai, vẻ mặt Trang mẫu dịu đi, bà nói tiếp: “Không ngờ con bé cô nhi họ Cơ kia lại mang phúc đến cho nhà ta, chờ con từ huyện Khúc Thủy về, mẫu thân sẽ cưới ả làm thiếp cho con... Dù sao cũng do ả tiết lộ tin tức kia cho con, coi như thưởng cho ả vị trí thiếp thất của con vậy.”