Kiều Kiều Vô Song

Chương 95: Âm mưu



Lưu Nghĩa Khang rõ ràng đang ám chỉ Tạ Lang cấu kết với người Bắc Ngụy đây mà. Sắc mặt đám người Trần Quận Tạ thị thay đổi, Lưu Nghĩa Khang lại cười lên hô hố, giọng nói và vẻ mặt chuyển sang khách khí: "Xin đừng trách, xin đừng trách, lúc nãy ta nói vậy chỉ là đùa Thập Bát lang thôi."

Gã giơ tay phải lên ra hiệu mời: "Hai vị Tạ lang hiếm khi đến Giang Bắc một chuyến, Lưu mỗ xin tận tình làm chủ. Mời hai vị!"

Đến mức này tất nhiên Tạ Lang phải đáp lễ, mỉm cười nói: "Mời đại tướng quân." Giống như chuyện lúc nãy chưa hề xảy ra.

Huyện thành này phồn hoa hơn những huyện thành trước, vừa vào cổng Cơ Tự đã thấy hai bên trái phải đứng đầy người nghênh đón. Nhưng vẻ mặt những người này lúng túng, cử chỉ sượng sùng, nhìn cách ăn mặc của họ chắc là huyện lệnh và những nhà giàu có ở đây rồi.

Lưu Nghĩa Khang trông hung thần ác sát, gã không lên tiếng cả huyện đều lặng phắt như tờ. Giờ khắc này, gã vừa nhìn những người kia vừa cười khà khà: "Đúng là Tạ Thập Bát có danh tiếng lớn, vừa đến huyện Thước thì cả huyện đều ra đón chào. Nghe bảo hai vị Tạ lang định đến Tương Dương à? Trùng hợp mấy ngày nữa mỗ cũng định đến đấy một chuyến, đi chung với nhau lại hay." Sau đó gã cất giọng vang dội, "Mỗ cũng có một trang viên ở huyện Thước, phong cảnh hữu tình, hai vị đường xa mệt nhọc cứ nghỉ ngơi ở đó thêm vài ngày."

Dưới hành động tự tung tự tác của Lưu Nghĩa Khang, đội ngũ của Trần Quận Tạ thị gần như bị người ta áp tải đến ngõ phía Tây huyện Thước, đi vào trang viên của Lưu Nghĩa Khang. 

Vừa đến nơi, Cơ Tự đã kinh hãi. Bởi vì trang viên trước mắt này có thể gọi là vàng son rực rỡ, nhìn từ ngoài đã thấy lầu các hào hùng. Cây cối rậm rạp thấp thoáng bên dưới lầu đều khiến người ta cảm thấy vô cùng xa hoa. Mà đây còn chưa phải là phủ tướng quân của Lưu Nghĩa Khang, chỉ là một trang viên ở huyện Thước thôi đấy.

Năm mười hai tuổi, Lưu Nghĩa Khang đã đảm nhiệm chức Thứ sử Dự Châu, đến bây giờ đã là Đô đốc quân sự của tám châu, có thể nói là vua một cõi rồi. Nàng thầm nghĩ: Bệ hạ tín nhiệm tôn thất đã đến mức hết thuốc chữa. Chỉ nhìn trang viên này của Lưu Nghĩa Khang liền biết gã xa hoa hợm hĩnh thế nào, thế mà bệ hạ còn để hắn làm Đô đốc quân sự tám châu nữa.

Mười mấy nam nữ đứng ngoài trang viên nhìn thấy nhóm người Tạ Lang, hai mắt đều sáng rực, vẻ mặt vô cùng ngưỡng mộ. Kiểu ngưỡng mộ này là sự tôn kính xuất phát từ đáy lòng, ngay cả Lưu Nghĩa Khang là chủ nhân họ cũng không bao giờ có được.

Gã quắc mắt đầy sát khí nhìn đám hạ nhân, rồi quay người lên ngựa, tiện tay chỉ vào huynh đệ Tạ thị rồi ra lệnh cho hai phụ tá: "Hai vị này là lang quân của Trần Quận Tạ thị, họ sẽ ở lại trang viên vài ngày, các ngươi hãy tiếp đãi cho tốt." Sau đó gã chắp tay thi lễ với Tạ Lang và Tạ Nhị Thập Cửu, cười nhạt nói, "Thật không khéo, mỗ chợt nhớ đến còn có việc gấp cần xử lý. Mời hai vị lang quân vào trang viên nghỉ ngơi trước, mỗ đi rồi về ngay." Gã cất cao giọng quát mấy nghìn binh sĩ với giọng điệu quái gở, "Tất cả giải tán đi. Trong trang viên có khách quý đến, mấy ngày nay bọn ngươi phải bảo vệ cho tốt đấy."

Cứ thế, gã giục ngựa ngông cuồng bỏ đi. Câu cuối cùng rõ ràng là uy hiếp, khiến không khí xung quanh trở nên ngột ngạt.

Nhóm Trần Quận Tạ thị ở đại viện phía Tây. Vừa vào cửa, nhóm bộ khúc đã bắt đầu bận bịu, Tạ Nhị Thập Cửu thì khẩn trương thương lượng đối sách với bộ khúc của mình, còn Tạ Lang thì tắm rửa xong, tóc đen buông xõa, mặc bộ áo bào rộng rãi tấu đàn trong sân.

Tiếng đàn du dương như một cơn gió xuân, bất giác đã khiến nhóm Tạ Nhị Thập Cửu yên lặng, lắng nghe khúc nhạc. Tiếng đàn này như cũng xua tan mọi ưu phiền trong lòng Cơ Tự, nàng thư thái tắm rửa, rồi hong khô tóc, giả trang thành thiếu niên nhẹ nhàng đi đến hoa viên.

Lúc Cơ Tự xuất hiện, ánh tà dương cuối cùng cũng dần tắt nơi cuối chân trời, vầng trăng khuyết từ từ dâng lên từ phía Đông.

Màn đêm vừa buông xuống, ngoài hoa viên vang lên tiếng bước chân dồn dập, ba người gồm một nam hai nữ đi đến. Họ thấy hai huynh đệ Tạ thị ngồi trong hoa viên xa xa thì chợt dừng bước lại, sau đó một người nữ trong đó chạy đến bên cạnh Tạ Lang và Tạ Nhị Thập Cửu. Nàng ta chừng mười sáu mười bảy tuổi, ăn mặc theo kiểu tiểu cô, trông rất xinh đẹp, dáng vẻ lại yểu điệu, nhưng sắc mặt tái nhợt, đôi mắt có quầng thâm mờ nhạt.

Nàng ta quỳ gối vái chào Tạ Lang thật sâu.

Lúc này khúc đàn cũng đã đến hồi kết, Tạ Lang đặt tay lên dây đàn, để tiếng ngân từ từ lắng xuống. Chàng cúi đầu nhìn mỹ nhân kia, cất giọng ôn hòa: "Có chuyện gì không?"

Mỹ nhân kia vẫn quỳ trên mặt đất, gấp gáp thưa: "Tiểu nữ đến đây là báo với ân nhân, Lưu Nghĩa Khang muốn gây chuyện bất lợi cho ân nhân, xin ân nhân mau rời khỏi đây."

Hóa ra là đến đưa tin. Nhóm Tạ Quảng nhìn lẫn nhau, Tạ Lang rủ mắt nhẹ nhàng nói: "Vậy cô còn biết gì nữa?"

Nàng ta lắc đầu: "Tiểu nữ không biết được cụ thể, chỉ cùng muội muội nghe lén được Lưu Nghĩa Khang muốn gây bất lợi cho ân nhân thôi."

Nói nãy giờ thì ra là không biết gì cả.

"Đứng lên đi."

"Vâng, tạ ơn ân nhân."

Mỹ nhân kia đứng dậy, Tạ Lang nhìn nàng ta một hồi mới hỏi: "Cô tên là gì? Sao lại gọi ta là ân nhân?"

Gương mặt nàng ta đỏ bừng, nhút nhát thưa: "Tiểu nữ, tiểu nữ tên là Dương Nguyệt Tú, có một muội muội sinh đôi tên là Dương Tinh Tú." Nói đến đây, nàng ta liền nhìn về phía một nam một nữ đứng đằng xa, tiếp tục trả lời, "Tiểu nữ vốn là người huyện Ngô, năm ấy nếu không được ân nhân tìm được cách trị thương hàn cho, e rằng gia đình tiểu nữ không còn sống được đến bây giờ."

Tạ Lang gật đầu: "Được rồi, ta đã biết, các người trở về đi."

"Vâng." Dương Nguyệt Tú lùi về sau hai bước, không nhịn được ngẩng đầu nhìn Tạ Lang, "Thập Bát lang, mọi người không lập tức rời khỏi nơi này sao?"

Tạ Lang cười, hòa nhã giải thích: "Chuyện này ta tự có chủ trương, các người không cần lo."

Nhìn bóng dáng ba người kia rời đi, Cơ Tự lắc đầu thầm nghĩ: Vừa rồi xảy ra màn như vậy, chỉ cần không phải người mù cũng biết Lưu Nghĩa Khang sẽ gây bất lợi cho huynh đệ Tạ thị mà.  Ba người này vội vàng chạy đến bẩm báo chỉ là tin tức vô dụng. Nhưng dù vô dụng thì tâm ý của Dương Nguyệt Tú vẫn rất đáng quý.

Nhưng điều khiến Cơ Tự không ngờ chính là, Dương Nguyệt Tú rời đi chưa đến nửa canh giờ liền xảy ra chuyện. Khi ấy, Cơ Tự còn đang soi gương đồng, nghĩ cách che giấu dung nhan của mình thì bỗng nghe thấy tiếng khóc thê lương.

Cơ Tự vội vàng bỏ gương xuống, sải bước ra khỏi phòng, thấy ngay nhóm Tạ Lang đang đứng ở lối vào đèn lồng sáng rỡ. Nàng rướn cổ lên xem, phát hiện trước cửa viện đặt một thi thể nữ,  đứng bên cạnh cái xác là mấy phụ tá của Lưu Nghĩa Khang và một nam một nữ khi nãy.

Cơ Tự phát hiện ra thi thể kia chính là Dương Nguyệt Tú, còn người nữ đứng bên cạnh kia mặt mũi giống hệt với nàng ta, chắc chắn chính là muội muội sinh đôi Dương Tinh Tú của nàng ta rồi.

Giờ phút này, Dương Tinh Tú và thiếu niên kia đang quỳ mọp khóc nức nở bên thi thể Dương Nguyệt Tú. Mấy phụ tá của Lưu Nghĩa Khang vô cùng im lặng, thậm chí vẻ mặt họ còn có chút kỳ quái. Họ nhìn hai người khóc lóc kia một lát, rốt cuộc một phụ tá họ Hà mất kiên nhẫn quát lên: "Đủ rồi."

Tiếng khóc lập tức im bặt, chỉ còn tiếng thút thít khe khẽ. Bấy giờ phụ tá kia quay lại nhìn Tạ Lang, hành lễ vời chàng rồi khách khí nói: "Kính thưa hai vị lang quân, nhiều năm qua phủ tướng quân trị gia như trị binh, rất chú trọng kỷ luật. Dương Nguyệt Tú là tú nương trong phủ, tuy không phải hạ nhân ký giấy bán mình nhưng cũng được coi như người hầu. Hôm nay, ả dám chạy đến chỗ khách quý, tung tin bậy bạ, đây là chuyện tướng quân không thể nào chấp nhận được. Thế nên đánh chết ả xem như cảnh cáo mọi người."

Rồi y quay sang Dương Tinh Tú đang khóc sướt mướt: "Hai kẻ này là đồng lõa vốn cũng nên trị tội. Nhưng tướng quân nhà tôi nói Tạ Thập Bát là nhân vật tiếng tăm nhường nào, bôn ba bên ngoài như vậy sao có thể không có thị thiếp hầu hạ. Nếu Tạ Thập Bát bằng lòng nạp muội muội này làm thiếp, tướng quân sẽ tha mạng cho hai kẻ này."

Câu nói vừa dứt, xung quanh lặng phắt, thoắt cái tiếng thút thít kia cũng ngừng lại. 

Tạ Lang ngước mắt lạnh lùng nhìn tên phụ tá họ Hà kia. Còn sau lưng Tạ Lang, sắc mặt của nhóm Tạ Quảng cũng trở nên khó coi. Cơ Tự nghe thấy Tạ Quảng cười khẩy một tiếng: "Thiếp thất của Thập Bát lang ư? Cho dù là đích nữ của Lưu Nghĩa Khang cũng không đủ tư cách nữa kìa."

Đám phụ tá Lưu Nghĩa Khang cúi đầu, tên họ Hà nhìn Dương Tinh Tú: "Dương Tinh Tú, ta ban ngươi cho Tạ Thập Bát, ngươi có bằng lòng không?"

Dương Tinh Tú sợ hãi liếc sang Tạ Lang rồi đỏ mặt khe khẽ nói: "Ta, ta bằng lòng."

Tên họ Hà mỉm cười, nhã nhặn nói: "Nếu bằng lòng thì sao không tự đi nói với Tạ Thập Bát lang?"

Dương Tinh Tú nghe vậy liền bò đến chân Tạ Lang, đưa tay ôm chân chàng, nước mắt rưng rưng cầu xin: "Tạ Thập Bát lang, xin người thương cho tỷ muội thiếp đi." Rồi nàng ta dập đầu liên hồi, khóc nghẹn ngào, "Thập Bát lang, xin người nể tình tỷ tỷ thiếp chết vì người, người hãy thương xót cho Tinh Tú với."

Tuy thi thể của tỷ tỷ còn đặt bên cạnh, nhưng lúc nàng ta ôm chân Tạ Lang khóc lóc cầu xin, ánh mắt rất quyến rũ. Hơn nữa, trong tình huống tỷ tỷ ruột mình mất, bất cứ ai cũng sẽ khóc lóc đến mức nước mắt nước mũi lem luốc, nhưng Dương Tinh Tú thì không. Rõ ràng nàng ta gào khóc lớn tiếng nhưng phấn son trên mặt lại không lem, còn tôn lên vẻ xinh đẹp của bản thân. Giờ phút này nàng ta nước mắt long lanh, chóp mũi ửng đỏ, dáng vẻ càng động lòng người hơn.

Cơ Tự thầm nghĩ, nàng ta luôn miệng nói tỷ tỷ mình chết vị Tạ Lang, bảo chàng nể tình xác tỷ tỷ mình còn ấm, thương xót cho nàng ta. Hơn nữa nàng ta cứ dập đầu cầu xin như vậy, nếu Tạ Lang không đồng ý thì quả thật sẽ bị nói là vong ân phụ nghĩa cho xem.

Mặc dù trên thực tế tỷ muội họ làm chuyện dư thừa, rõ ràng cái họ coi là tin tức thật ra chẳng có gì cả. Tỷ muội họ nói là đến báo ơn ân nhân, như vừa mới quay đi đã ép buộc ân nhân mình chịu trách nhiệm. Lần đầu tiên Cơ Tự mới thấy được chuyện hoang đường, không cần mặt mũi, lấy ân nghĩa ra uy hiếp người ta như vậy.

Lúc này, một phụ tá khác lặng lẽ lùi về sau vài bước, nén giọng hỏi: "Lão Hà, chuyện này là sao? Lẽ nào tướng quân..."

Phụ tá họ Hà kia lắc đầu: "Chuyện này không liên quan gì đến tướng quân, là ả Dương Nguyệt Tú kia phỉ báng chủ nhân, ta chỉ sai người đánh ả mười trượng, vốn định giam lại đợi tướng quân về xử trí, nào ngờ mới mười trượng ả đã chết..."

"Không thể nào, không có lệnh, người hành hình không thể nào ra tay nặng đánh chết ả được."

"Đúng là vậy, lúc nghe Dương Nguyệt Tú bị đánh chết ta cũng kinh ngạc. Hỏi ra thì biết ả bị bệnh tim. Sau khi ả chết, ta định hạ lệnh nhốt Dương Tinh Tú và đường đệ của ả lại. Thế mà ta đi qua liền nghe thấy Dương Tinh Tú nói với tên đường đệ, Dương Nguyệt Tú vốn sống không lâu, tỷ muội họ đã thương lượng muốn dùng cái chết của Dương Nguyệt Tú khiến Tạ Thập Bát nợ họ ân tình, từ đó chấp nhận rước Dương Tinh Tú vào Trần Quận Tạ thị, trở thành thị thiếp của y. Dương Tinh Tú còn nói, chỉ cần ả được làm thiếp của Tạ Thập Bát thì sau này cả họ Dương sẽ có ngày huy hoàng. Về sau gia đình họ có thể tung hoành ngang dọc, bất kể ở huyện Thước nho nhỏ này hay vùng Dương Châu, Kinh Châu cũng thế. Dương Tinh Tú kia còn bảo đây là cơ hội nghìn năm mới có. Ta nghe vậy cũng cảm thấy lý thú, dù sao tướng quân chúng ta đã sớm chán ghét đám đại sĩ tộc này. Thế là lúc ấy ta quyết định tác thành cho ả."