Kiều Nhi Sống Lại, Mưa Nhẹ Bay Bay

Chương 13: Liều Chết Bỏ Chạy



Tùy Sở Dục hài lòng nhìn biểu hiện của cô gái đang nằm dưới thân của hắn. Điều này chứng tỏ thuốc đã bắt đầu phát huy tác dụng. Hắn buông Vương Kiều Nhi ra, phủi tay đứng dậy và quay sang nói với đồng bọn:

 

- Hãy chờ xem, chỉ một lát nữa thôi, con ả này sẽ phải cầu xin chúng ta ban phát cho ả những cơn dục vọng tàn bạo nhất. Các ngươi không cần khách sáo, sao khi ta trừng phạt ả ta tận hứng rồi, các ngươi cứ tùy ý mà chà đạp, hành hạ ả ta bằng tất cả những cách mà trước nay các ngươi chỉ dám nghĩ chứ chưa bao giờ dám làm.

 

Lũ đồng bọn ồ lên phấn khích. Nhưng vẫn có kẻ lo ngại sẽ gây ra án mạng. Dù gì đi nữa bọn chúng đều là kẻ nhát gan, nếu chẳng may bị dính đến lao lý chỉ vì một lần tận hứng thì chúng cảm thấy thật không đáng, cũng không dám. Tùy Sở Dục lại không hề lo sợ. Gã trấn an đồng bọn:

 

- Các ngươi quên rồi sao? Lão thầy thuốc kia đã nói, thứ thuốc này sẽ giúp con ả có sức chịu đựng dẻo dai hơn bao giờ hết. Và chúng ta càng tra tấn ả dã man bao nhiêu, ả sẽ càng phục tùng bấy nhiêu. Sau đó, ả ta sẽ không thể phản kháng lại được trước những mệnh lệnh của chúng ta. Cứ chơi đùa thỏa thích thôi.

 

Lại có đồng bọn sợ rằng việc này sẽ bị vạch trần, sợ cô gái này sẽ tố cáo bọn chúng dùng thủ đoạn hạ tiện. Tùy Sở Dục cười nham hiểm, đắc ý nói tiếp:

 



- Yên tâm đi. Ta vẫn còn vài viên thuốc này. Sau khi chúng ta đã thỏa mãn rồi, ta sẽ lại cho ả uống thêm một viên thuốc nữa. Sau đó mang ả ném ra giữa đám đông, để ả tự bộc lộ những hành vi cầu xin nam nhân ban phát dục vọng. Như thế thì, sẽ còn ai tin là ả bị chúng ta ép buộc nữa đâu?

 

Cả đám ăn chơi trác táng nghe thế thì vô cùng thích thú. Vương Kiều Nhi nghe thế thì cực hạn kinh hoàng. Trong kiếp trước, Tùy Sở Dục cũng đã từng làm như thế, buộc nàng phải bày ra bộ dáng hèn mọn nhục nhã trước mặt mọi người. Nhưng lúc ấy nàng đã là nữ tử thanh lâu, dù ô nhục, nhơ nhuốc thế nào cũng chỉ cam chịu một mình. Còn bây giờ, danh tiết của nàng gắn liền với danh dự của Vương gia trang, ảnh hưởng tới công danh của em trai và liên lụy cho hạnh phúc của em gái.

 

Cơn hoảng loạn giúp Vương Kiều Nhi tạm thời có lại được một ít lý trí. Điều này cũng nhờ một phần vào ba năm bị dày vò ở kiếp trước đã khiến Vương Kiều Nhi quen với cảm giác bị thuốc khống chế. Khi đó, hầu như mỗi ngày nàng đều bị ép uống một viên thuốc này. Thậm chí đến trước khi Tùy Sở Dục bị một vị anh hùng diệt trừ, hắn đã từng ép nàng uống đến chín viên thuốc trong một lần. Vì thế, dù lúc này nàng phải uống đến những ba viên thuốc, nhưng sau khi lấy lại được lý trí, Vương Kiều Nhi vẫn có thể gắng gượng giữ tỉnh táo, không để bị thuốc khống chế. Nhân lúc Tùy Sở Dục ba hoa với lũ đồng bọn, Vương Kiều Nhi cố hết sức bò dậy.

 

Tùy Sở Dục nhìn thấy Vương Kiều Nhi có động tĩnh, nhưng vẫn tự đắc đứng yên. Gã đang chờ cô gái cương liệt luôn ra vẻ trinh bạch thanh cao kia bò đến bên chân của gã, cầu xin gã ban phát cho ân huệ để thỏa mãn dục vọng. Vương Kiều Nhi run rẩy vươn tay về phía Tùy Sở Dục, nhưng một chân của nàng đã lùi hẳn về sau. Và rồi nhanh như một con sóc, Vương Kiều Nhi xoay người bỏ chạy. Nàng không cần phân biệt phương hướng nữa, cứ cố gắng chạy bừa về phía trước. Vương Kiều Nhi thà là bị lạc sâu hơn vào trong rừng, hay bị thú dữ ăn thịt, hoặc bị chất thuốc trong cơ thể hoành hành đến c.h.ế.t cũng nhất quyết không để Tùy Sở Dục chà đạp nàng một lần nữa, nhất quyết không để liên lụy đến gia đình.

 

 

Vương Kiều Nhi cố gắng hết sức chạy về phía trước. Nhưng hai chân của nàng đã mềm nhũn, cơ thể rạo rực nóng bức cứ cồn cào khó chịu. Văng vẳng tiếng cười đùa cợt nhã vang lên từ phía sau lưng, Vương Kiều Nhi biết rằng Tùy Sở Dục và đồng bọn đang đuổi theo. Đàn ông! Nam nhân! Phía sau có rất nhiều đối tượng có thể giúp Vương Kiều Nhi giải tỏa được cơn khao khát đang thiêu đốt hành hạ nàng. Vương Kiều Nhi dốc toàn bộ sức lực, đè nén sự thôi thúc của dục vọng đang muốn điều khiển chân của nàng quay trở lại, cầu xin lũ đàn ông bại hoại kia chà đạp mình. Nàng vẫn chạy về phía trước nhưng bước chân đã lảo đảo chậm lại. Vương Kiều Nhi tuyệt vọng nghĩ rằng bản thân sẽ không thể nào thoát khỏi nanh vuốt của Tùy Sở Dục và đồng bọn. Số phận của nàng ở kiếp này có lẽ sẽ còn bi thảm và nhục nhã hơn cả kiếp trước.