Kiều Nhi Sống Lại, Mưa Nhẹ Bay Bay

Chương 5: Ác Mộng Song Hành



Tuy nhiên, lúc này Vương Kiều Nhi lại không thể nghĩ được cách nào để đảm bảo an toàn cho Vương Nhật Quang. Bởi vì Kiều Nhi không biết được gì về cô gái kia, càng không biết được chính xác thời gian, địa điểm xảy ra sự việc. Nàng chỉ nhớ rằng, trong cơn ác mộng đó, sau khi đi du xuân tảo mộ về thì em trai vẫn còn rất mạnh khỏe, vui vẻ. Như thế, hẳn là sự việc cứu người kia đã xảy ra sau khi cả nhà họ đi du xuân tảo mộ về. Trong đầu Kiều Nhi bỗng lóe lên một ý tưởng. Nếu như nàng có thể giữ chân em trai ở lại nơi vãn cảnh đó lâu hơn một chút, thì có lẽ sẽ tránh được kiếp nạn ấy.

 

Mặc dù trong lòng của Vương Kiều Nhi vẫn còn vướng mắc về số phận của cô gái mà nàng chưa từng biết kia, nhưng bây giờ Kiều Nhi không thể nghĩ ra được cách nào khác hay hơn. Nàng chỉ là một cô gái yếu đuối, lại từng bị tổn thương quá nhiều lần trong cơn ác mộng kinh hoàng kia. Nàng hèn nhát, ích kỷ và xấu xa nên chỉ có thể chu toàn được cho gia đình và người thân của chính mình mà thôi.

 

Nghĩ ngợi một lúc, Vương Kiều Nhi lại mệt mỏi ngủ thiếp đi. Mắt vừa nhắm lại, màn đen đã phủ trùm lấy tâm trí của Vương Kiều Nhi khiến nàng hụt hẫng chới với như đang rơi xuống một vực sâu không đáy, lại như đang chìm vào một đầm nước thăm thẳm. Vương Kiều Nhi kinh hoàng hét lên, nhưng thanh âm dường như không thể vang ra khỏi cổ của nàng.

 

Thoáng một cái, không gian xung quanh Vương Kiều Nhi bỗng sánh đặc lại, sền sệt như một vũng bùn lầy nhầy nhụa. Vương Kiều Nhi có cảm giác không thể thở nổi. Nàng giãy dụa, vùng vẫy, nhưng cơ thể vẫn bị thứ chất sềnh sệch đó bao quanh, chèn ép. Bên tai Vương Kiều Nhi bỗng vang lên những tràng cười khả ố, những lời nói thô bỉ,... Những thứ âm thanh đó gợi cho Vương Kiều Nhi nhớ lại những ký ức về những năm tháng sống trong tủi nhục, nhơ nhớp, tuyệt vọng đến tận cùng hết lần này đến lần khác. Nàng kinh hoàng hét lên và bừng tỉnh dậy.

 

Cơn ác mộng không hề rõ ràng nhưng ấn tượng khủng khiếp kia khắc rất sâu vào tâm trí của Vương Kiều Nhi. Mồ hôi đã ướt đẫm cả lưng áo của nàng. Vương Kiều Nhi thở dồn dập, vồng n.g.ự.c no tròn phập phồng theo từng cơn hoảng loạn của tâm trí. Một lát sau Vương Kiều Nhi mới tạm bình tĩnh lại được nhưng tay chân vẫn còn khe khẽ run rẩy. Nàng gắng gượng  đứng dậy, lảo đảo bước vào phía sau bình phong. Nàng cố gắng lau khô cơ thể thật nhanh, thay bộ y phục mới rồi mở cửa bước ra ngoài.



 

Bầu trời hôm nay thật đẹp. Không khí ngày xuân se se lạnh, gió thổi lao xao, chim kêu ríu rít, hương hoa thoang thoảng. Vương Kiều Nhi nhìn lên bầu trời xanh biếc với những áng mây trắng xốp lững lờ trôi, trong lòng của nàng bỗng cảm thấy thanh nhẹ hẳn lên. Đúng vậy, dù đêm qua có tối tăm đến thế nào, dù ác mộng có khủng khiếp ra sao, thì hôm nay trời vẫn sẽ sáng. Đắm mình giữa thiên nhiên tươi sáng, Vương Kiều Nhi chợt có niềm tin vào tương lai của bản thân sẽ có thể tốt đẹp hơn.

 

Cùng lúc đó, tại một vùng núi cao hoang vu nằm giữa biên giới nước Tĩnh Minh và nước Sơn Lam, trong căn phòng nằm giữa Hắc Phong trại, Hạ Khinh Vũ giật mình choàng tỉnh. Trong đầu của hắn vẫn còn nhớ rõ mồn một cơn ác mộng vừa trải qua. Một cơn ác mộng hỗn độn chỉ toàn màn đen bao phủ và tiếng kêu khóc, cầu cứu của một cô gái.

 

Hạ Khinh Vũ tụ khí đan điền, ổn định lại hô hấp, trong lòng âm thầm cảnh giác. Đã mấy hôm nay, đêm nào hắn cũng nằm mơ và rơi vào một cơn ác mộng giống nhau. Lẽ nào đã có kẻ động tay động chân gì vào tâm trí của hắn rồi?

 

Thời gian thấm thoát trôi qua, dưới sự chăm sóc và giám sát chặt chẽ của Vương Vân Nhi, chẳng mấy chốc mà Vương Kiều Nhi đã hoàn toàn khỏe mạnh. Vương Kiều Nhi sống trong hoàn cảnh gia đình quen thuộc, càng lúc càng tin rằng bản thân chính là Vương Kiều Nhi, còn kiếp sống đau buồn tủi nhục của Vương Kiều Nhi trong ký ức của nàng chỉ là một cơn ác mộng mà thôi. Nhờ thế, thần trí của Vương Kiều Nhi cũng trở nên vững vàng hơn, cảm xúc cũng dần cởi mở, vui vẻ hơn. Nhìn con gái trở nên hồng hào, tươi tỉnh, Vương phu nhân vô cùng mừng rỡ, ý định đi chùa thắp hương tạ lễ lại thêm dâng cao.