Kiều Nữ Lâm gia

Chương 68



Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn

Trên người Tấn Giang Hầu vốn có khí tức sát phạt chinh chiến rất nặng, lúc này hắn lại tức giận ẩn hiện, nín nhịn mà không phát ra, giống như cung mạnh nỏ khỏe tụ thế chờ phát mạnh mẽ sắc bén, khiến cho người ta nhìn mà sợ.

Đối mặt với Tấn Giang Hầu như vậy, Tiêu thị không hề có chút dũng khí nào tiến lên hành lễ vấn an hắn, giống như bị thuật định thân đứng ngây ra đó ngơ ngác, sợ hãi cuốn lấy toàn thân nàng.

La Giản đứng dưới tay Tấn Giang Hầu, thấy Tiêu thị ra ngoài, kể cả mẫu thân đều không gọi, giận đùng đùng nhìn chằm chằm vào nàng, lửa giận vạn trượng, đấm ngực nghiến răng.

Thị nữ hầu hạ trực đêm ở trong phòng Tiêu thị có hơn chục người, lúc này toàn bộ hết buồn ngủ, từng người một nơm nớp lo sợ quỳ trên mặt đất run rẩy không thôi, ánh mắt lành lạnh của Tấn Giang Hầu xẹt qua từng thị nữ, nạt nhỏ: “Cút!”

Các thị nữ mất hồn mất vía, hoang mang lo sợ, vội vàng khấu đầu: “Dạ, Hầu gia!” Hốt hoảng mà nhếch nhác chạy về cửa sảnh, tan tác như chim muông.

Trong phòng chỉ còn lại ba người Tấn Giang Hầu, La Giản và Tiêu thị.

Tiêu thị giống như đánh hơi được trong yên tĩnh trầm lặng có một chút khí tức quỷ dị kiểu như trước khi giông bão kéo đến, kinh hãi và rung động trong lòng càng ngày càng mãnh liệt, nửa người đã chết lặng.

“Gió thổi giông bão sắp đến”, trong đầu nàng mơ hồ nghĩ tới câu thơ này.

Tấn Giang Hầu mặt trầm như nước đứng trước bàn được chế thành từ gỗ trầm hương nam ngàn năm, dáng người to lớn cao ngạo cứng rắn, giống như một pho tượng sắt cao lớn.

“Dẫn tới!” Hắn trầm giọng quát lên.

“Dạ, Hầu gia!” Bên ngoài có hộ vệ hắng giọng đáp, áp tải một nữ nhân bị trói gô đi vào, để nàng quỳ gối trong sảnh.

Tấn Giang Hầu phất tay một cái, hộ vệ khom người lui ra ngoài, ngay sau đó đóng cửa sảnh lại, đóng chặt kín.

Nữ nhân quỳ dưới đất này không chỉ người bị trói gô, miệng cũng bị nhét cực kỳ chặt chẽ, vốn không thể nói chuyện, chỉ có thể liên tiếp dập đầu với Tấn Giang Hầu và La Giản, không tiếng động năn nỉ, trong mắt chảy xuống nước mắt buồn bã.

Dưới ánh đèn sáng choang, ánh mắt Tiêu thị chậm rãi chuyển qua trên mặt nữ nhân kia, nhất thời giống như rơi xuống hầm băng, máu cả người đều muốn đông lại.

Là Nhương thị, là thê tử của La Giản, thế tử phu nhân của phủ Tấn Giang Hầu, Nhương thị.

“Nữ nhân ngốc này, ta kêu nàng đi quyến rũ La Giản, nghĩ cách giả bộ mang thai, không phải để cho nàng ta đi bại lộ bản thân, không phải kêu nàng ta đi chịu chết. Phi, nàng nữ nhân xấu xa này chết không có gì đáng tiếc, nhưng đừng liên lụy đến ta chứ!” Tiêu thị sắp phát điên, tuyệt vọng thầm nghĩ.

“Tiêu thị, quỳ xuống!” Tấn Giang Hầu lạnh giọng quát lên.

Trong lòng Tiêu thị cực kỳ sợ hãi, nhưng cũng biết lúc này không thể tự loạn trận cước, tự nhận có tội, nên ngẩng đầu lên thật cao, dùng hết hơi sức toàn thân tỏ vẻ đoan trang bất khả xâm phạm, “Hầu gia, ta là Hầu phu nhân phủ Tấn Giang Hầu này, xuất thân danh môn, hiền thục rộng lượng, từ khi gả vào phủ Tấn Giang Hầu tới nay hiếu kính mẹ chồng, chủ trì việc bếp núc, nuôi dưỡng trai gái, quản lý việc nhà, mặc dù không thể nói thập toàn thập mỹ, nhưng cũng dốc hết khả năng, cúc cung tận tụy, tới chết mới thôi! Mặc dù thế tử không phải là con ruột của ta, nhưng ta đối xử còn tốt hơn cả con ruột, ta không thẹn với lương tâm! Hôm nay Hầu gia không hề cho ta mặt mũi ở trước mặt con trai con dâu, không biết nguyên nhân là gì? Kính xin Hầu gia chỉ rõ!”

La Giản thật sự không nhịn được, chỉ vào Nhương thị căm giận nói: “Ngươi còn nói mình không thẹn với lương tâm, ngươi nhìn nữ nhân này xem, ngươi đưa nữ nhân như vậy cho ta, làm thê tử của ta, còn có mặt mũi nói không thẹn với lương tâm!

Nhương thị liên tiếp dập đầu, Tiêu thị lại ưỡn thẳng eo, “Nhương thị như thế nào? Mặc dù những năm này nàng không sinh được, nhưng mà nàng coi như cung kính hiếu thuận, khi còn sống thái phu nhân rất trúng ý nàng, cháu dâu này cũng do thái phu nhân chủ trương cưới vào cửa, ở trước mặt thái phu nhân ta cũng chỉ là vãn bối, chỉ có phần nghe lệnh mà thôi. Hơn nữa không chỉ thái phu nhân rất vừa ý con dâu này, năm đó không phải thế tử cũng tự mình gật đầu sao? Ta đây làm mẹ kế cũng không dám cãi lời mẹ chồng, cũng không nỡ khiến cho ngươi trưởng tử Hầu phủ này thất vọng khổ sở, cho nên ngươi muốn cưới ai thì ta sẽ tán thành người đó.”

La Giản thấy Tiêu thị tự phủi sạch, trong mắt thật sự muốn phun lửa, tức giận tới mức run rẩy.

Tấn Giang Hầu lấy ra một tờ giấy Tuyên Thành gấp hờ từ trong ngực ném tới trước mặt Tiêu thị, “Tự ngươi nhìn.”

Tiêu thị nhắm mắt nhặt từ trên mặt đất lên, lấy can đảm nhìn từng chữ một, trong lồng ngực như có một mặt trống bị gõ vang nặng nề, “Thùng, thùng, thùng”, tiếng tim đập từng tiếng trầm trọng.

Nhìn thấy trên giấy viết rất rõ ràng, “... Âm hộ nhỏ như sợi gân, chỉ có thể lọt, khó giao hợp, tên là thạch nữ...”Trong đầu Tiêu thị vang lên ong ong, không ngừng kêu khổ.

Sự việc đã bại lộ rồi.

“Thân là mẹ kế, cưới thê tử như vậy vào cửa cho con riêng, mười mấy năm mà không biết, ngươi dám nói mình không có trách nhiệm sao?” Tấn Giang Hầu trầm giọng chất vấn.

Trong lòng Tiêu thị nhanh chóng tính toán, giả bộ đau thương muốn chết, run giọng chỉ trích, “Nhương thị, thái phu nhân chính là coi trọng ngươi, đối với ngươi ân trọng như núi, sao ngươi lại nhẫn tâm lừa gạt nàng lão nhân gia chứ? Ngươi... ngươi còn có lương tâm không?”

Miệng Nhương thị bị bịt, nói không ra lời, nhanh chóng lắc đầu liên tục, trong miệng kêu lên ô ô, nhưng ai cũng không nghe rõ nàng đang nói cái gì.

Tiêu thị trách cứ xong Nhương thị, rơi lệ nói: “Mặc dù việc hôn sự này là do thái phu nhân làm chủ, là thế tử năm đó tự mình gật đầu đồng ý, nhưng ta vừa là mẹ kế vừa là dì, thế tử cưới thê tử như vậy mà ta không hề phát hiện ra, ta... ta thất trách, ta có tội...”

Nàng từng bước đi tới giữa sảnh, quỳ xuống cung kính dập đầu, “Thiếp thật sự mất chức, không lời nào để nói, cầu xin Hầu gia trách phạt.” Dập đầu xong, nàng quỳ thẳng người, tạo thành đối lập rõ ràng với Nhương thị cũng lệ rơi đầy mặt nhưng ủ rũ cúi đầu.

Nàng thừa nhận mình làm mẹ kế, làm dì thất trách, nhưng nàng cũng đẩy toàn bộ trách nhiệm chủ yếu lên trên đầu thái phu nhân đã qua đời, hơn nữa còn nói là tự La Giản gật đầu đồng ý việc hôn sự này.

La Giản là tên hoàn khố, nhưng lòng dạ không xấu, bình thường không gặp người hung ác ngoan độc nham hiểm gì, vào lúc này đã bị Tiêu thị chọc giận đến đầu choáng váng, “Ngươi còn có mặt mũi nói ta tự mình gật đầu? Ngươi... ngươi rõ ràng cố tình để cho Nhương thị và biểu muội của nàng ta đứng chung một chỗ để cho ta xem, ta gật đầu thật, nhưng ta gật đầu không phải là Nhương thị, là vị tiểu cô nương dung nhan thanh lệ, siêu phàm thoát tục kia!”

“Thế tử cũng nói, nàng là một tiểu cô nương.” Tiêu thị quỳ thẳng, giọng nói nhàn nhạt, “Nàng lúc ấy mới chỉ mười ba mười bốn tuổi, nếu định nàng ít nhất còn phải chờ thêm hai năm, thái phu nhân vội vã bồng cháu, sao định ra nàng được. Thế tử, lấy trí thông minh của ngươi và hiểu biết rõ ràng của ngươi đối với thái phu nhân, ta nghĩ ngươi cũng biết chuyện này không thể nào.”

“Ngươi... ngươi...” La Giản bị nàng chọc tức quá mức.

Tiêu thị lừa gạt La Giản có lề có lối, ánh mắt Tấn Giang Hầu lạnh lùng vô tình quét tới, trên lưng nàng lạnh run, cực kỳ sợ hãi.

Tấn Giang Hầu giơ tay vén áo choàng hoa văn hổ chìm màu đen trên người lên, ở bên cạnh hắn cuồn cuộn nổi lên một luồng khí lưu cường đại.

Tiêu thị sợ hãi trong lòng.

Bàn tay to lớn của Tấn Giang Hầu đè lên chuôi dao hắn vẫn tùy thân đeo bên hông, đột nhiên rút ra trường đao sáng như tuyết!

Tiêu thị theo bản năng định đứng dậy chạy trốn, nhưng lại cảm thấy không chỗ nào có thể trốn, trong lòng pha trộn tuyệt vọng, hoảng hốt, sợ hãi, gấp gáp đủ loại cảm xúc, tự bản thân đã sắp hù dọa mình phát điên rồi.

Trường đao sáng như tuyết của Tấn Giang Hầu được giơ đến trước mặt Tiêu thị, dùng mũi đao nâng cằm nàng lên, ánh mắt bạo ngược mà máu lạnh, “Nhìn vào ánh mắt của bổn hầu, không cho tránh né. Tiêu thị, bổn hầu hỏi lại ngươi một lần cuối cùng, ngươi thật sự không biết lai lịch của Nhương thị sao?”

Tiêu thị cảm thấy huyết dịch cả người đều muốn đông lại, hàm răng run lẩy bẩy, cố gắng nói, “Không biết, ta thật sự không biết.”

Liều tính mạng nói ra những lời này, Tiêu thị đã ở bên bờ chuẩn bị sụp đổ. Nếu Tấn Giang Hầu lại truy hỏi nàng mấy câu nữa, đại khái nàng sẽ té xỉu tại chỗ, bất tỉnh nhân sự.

Tấn Giang Hầu không tiếp tục hỏi nàng, chỉ lạnh lùng, chán nản nhìn nàng.

Tiêu thị quỳ thẳng lưng, bị Tấn Giang Hầu dùng mũi đao ép buộc, nhìn thẳng vào hắn, vào giờ phút này Tiêu thị hận không thể mọc ra được một đôi mắt biết nói chuyện, nói cho Tấn Giang Hầu: Ta vô tội, ta vô tội, ta vô tội...

Tấn Giang Hầu và Tiêu thị nhìn thẳng vào mắt hồi lâu, chậm rãi thu hồi trường đao.

Tiêu thị vui buồn lẫn lộn, toàn thân không hề còn chút sức lực nào, mềm nhũn ngã liệt xuống trên đất.

Vào lúc này nàng nào còn chú ý đến được dáng vẻ.

“Cha, con không tin nàng ta không biết.” La Giản ở bên cạnh thở hổn hển nói.

Hắn vừa dứt lời, chỉ thấy trước mắt lóe lên một đường sáng trắng, trường đao trong tay Tấn Giang Hầu lấy một khí thế bén nhọn vô địch đến trước mặt Nhương thị, gọn gàng đánh rơi miệng vải bịt miệng nàng lên trên đất!

Nhương thị bị bịt hồi lâu, vào lúc này cuối cùng có thể nói một tiếng rồi, lớn tiếng ho khan vài tiếng, như trút được gánh nặng.

Trường đao của Tấn Giang Hầu chỉ tới trước mặt Nhương thị, giọng nói lạnh lẽo, giống như nặn ra từ trong kẽ răng, “Ngươi và Tiêu thị rốt cuộc có cấu kết hay không, nói! Nếu dám có nửa câu nói láo, bổn hầu sẽ lập tức bổ dưới đao!”

Nhương thị hồn bay lên trời, vội nói: “Ta nói, ta nói, ta nói tất cả! Hầu gia, ta không dám có nửa câu giấu giếm!”

“Khi ta làm cô nương, không hề phát hiện mình có chỗ nào không ổn, chỉ có điều mỗi tháng... khi nguyệt sự đến bụng sẽ đau đớn, khi đó cũng chỉ cho rằng thân thể yếu đuối mà thôi, không hề để vào trong lòng. Sau đó, khi ta làm khách ở Tiêu gia trong lúc vô tình gặp được một vị công tử họ Đỗ, Đỗ công tử này phong lưu phóng khoáng, lại... lại có ý với ta, sai nha đầu truyền tin, hẹn ta đến giả sơn động trong hậu hoa viên gặp mặt, ta còn trẻ ngu ngốc, nhất thời hồ đồ, nên đồng ý, lúc dự tiệc lấy cớ thay quần áo rời đi, đến trong giả sơn động gặp gỡ Đỗ công tử. Sau khi gặp mặt Đỗ công tử chính là vô cùng ôn tồn, ai ngờ lúc hắn cởi quần áo của ta ra sau đó lại đổi sắc mặt, mặc quần áo vào, ném ta lại mà chạy! Đến lúc đó ta mới biết được thì ra ta... ta không giống với người bình thường. Ta ngây ngốc ngơ ngác trong giả sơn động hồi lâu, phát hiện có người đi vào ta mới vội vàng hấp tấp mặc quần áo. Người tiến vào này là...” Nàng sợ hãi liếc nhìn Tiêu thị, cúi đầu, ấp úng nói: “Là phu nhân...”

“Ngươi còn nói ngươi không biết!” La Giản tức sùi bọt mép.

Mặt Tiêu thị trắng nhợt, lạnh lùng nói: “Nhương thị ngươi vu hãm ta! Ta đây lập tức tự vận để chứng minh, nhưng mà, cho dù ta đến âm gian làm quỷ, cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ta thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi!”

Nhương thị sợ run rẩy, ánh mắt tránh né, “... Là, là một vị biểu tỷ của phu nhân... là biểu tỷ...”

Trong mắt Tiêu thị lóe lên mừng rỡ như điên, tức giận mắng Nhương thị mấy tiếng, nhưng không còn dáng vẻ lời nói mau lẹ như mới vừa rồi.

Tấn Giang Hầu lạnh lùng nhìn hai nữ nhân quỳ dưới đất, trên khuôn mặt tang thương không hề tỏ vẻ gì.

Nhương thị tỏ vẻ hổ thẹn, dập đầu mấy cái liên tiếp, “Biểu tỷ phu nhân có tính tình hiền hòa, không hề hỏi nhiều cái gì, ta lập tức lấy cớ thân thể không thoải mái rời đi trước, về sau đến mấy tháng không ra khỏi cửa. Chỉ có một lần, là biểu cô phụ (cô phụ = dượng, chồng của cô) ở Chương Châu vào kinh báo cáo công tác, dẫn theo nữ nhi của hắn, tiểu biểu muội của ta cùng đi, tiểu biểu muội tính tình hoạt bát, không ngây ngốc ở nhà được, ta bị ép với bất đắc dĩ, đi cùng nàng dự tiệc mấy nhà. Ai ngờ sau một bữa tiệc nào đó, người làm mai đã tới cửa, xin cưới cho thế tử gia. Thế tử gia trẻ tuổi anh tuấn, lại là thế tử Hầu gia, ta... ta chính là định từ chối mối hôn sự này, nhưng ta không tìm ra cớ, ta cũng đã nói từ chối rồi, nhưng gia mẫu nóng nảy, nói người như thế còn không muốn gả, vậy định gả cho ai, thần tiên trên trời sao? Hỏi ta á khẩu không trả lời được. Chuyện hôn nhân nên nghe theo mệnh lệnh phụ mẫu, gia phụ gia mẫu đã gật đầu, ta cũng không dám trái lời...”“Ngươi không dám không tuân theo cha nương mình, không biết xấu hổ gạt người!” La Giản vô cùng tức giận, hung hăng mắng nàng một tiếng.

Nghĩ đến thê tử mình lại là người như vậy, mà mình nhiều năm qua thế mà lại bởi vì không thân cận với nàng nên không hề phát hiện ra, La Giản cảm giác mình quả thật cực kỳ uất ức. Nếu sớm biết nàng như thế, thái phu nhân nói gì cũng không thể ngăn cản mình hưu thê mà, như vậy, mình cũng không cần phải sống vô tri vô giác, như cái xác không hồn nhiều năm như thế.

“Ngươi đến La gia, lừa gạt nhi tử ta, cùng với trên dưới La gia như thế nào.” Tấn Giang Hầu nhàn nhạt hỏi.

Tuy rằng giọng điệu của hắn lạnh nhạt, nhưng Tiêu thị lại biết lấy tính tình của hắn, lúc này càng không biến sắc, chính là có ý tứ tâm ý đã quyết, không thể cứu vãn, không khỏi sợ hãi.

Nhương thị ô ô a a, La Giản đỏ mặt cả giận nói: “Ngài không cần hỏi nàng ta, chuyện này con nhớ được! Ngày tân hôn đó không biết ai cố ý quấy rối, con mới vừa lật khăn voan, còn chưa kịp liếc nhìn cô dâu đã bị một nhóm người cố tình kéo ra ngoài mời rượu! Buổi tối bị rót say khướt trở lại, bất tỉnh nhân sự, ngày hôm sau sau khi tỉnh lại...” Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, hắn che mặt thở dài, “Cha, con đã bị hủy như vậy, con náo loạn với thái phu nhân muốn hưu thê, thái phu nhân lại lấy cái chết uy hiếp, không đồng ý!”

Sắc mặt của Tấn Giang Hầu âm trầm đến có thể nhỏ nước.

Nhương thị không có gì có thể tranh luận cho mình, vẫn dập đầu cầu xin tha thứ, “Ta cũng không hy vọng xa vời gì, chỉ ngóng trông cuộc sống tốt đẹp nhiều thêm một ngày chính là một ngày, nếu như đến một ngày kia sự việc bại lộ, đó cũng là số mệnh của ta, là số mệnh của ta...”

Tiêu thị thừa nhận mình sơ xuất, thất trách, nhưng kiên quyết không chịu thừa nhận bản thân đã biết trước sự tình, luôn miệng chắc chắn chuyện hôn sự này do thái phu nhân chủ trương, nàng người làm con dâu này cũng chỉ phụng mệnh làm việc, không thể làm gì.

Tấn Giang Hầu trầm mặc hồi lâu, ra lệnh, “Tối nay Nhương thị tạm nhốt vào phòng giam, ngày mai đưa nàng bao gồm tất cả đồ cưới cùng về Nhương gia. Ta sẽ tự mình viết thư cho Nhương tướng quân, chắc rằng khi hắn thấy giấy chẩn đoán của đại phu này sẽ không có mặt mũi cãi cọ gì.”

Mặc dù Nhương thị ngàn lần vạn lần không muốn trở về nhà mẹ đẻ, nhưng nàng biết sau khi nhà nào biết được chân tướng đều sẽ không nguyện ý muốn con dâu như nàng, chỉ có thể che mặt mà khóc, oán bản thân mệnh khổ rồi. Nàng cũng không có mặt mũi năn nỉ cái gì, sau khi chuyện xảy ra còn có thể nhặt một cái mạng trở về từ phủ Tấn Giang Hầu, nàng đã rất vui mừng.

“Lợi cho nàng ta quá rồi.” La Giản căm hận.

Nghĩ đến mình tinh thần sa sút nhiều năm như vậy, sống uổng tuổi thanh xuân nhiều năm như vậy, sao hắn có thể không hận Nhương thị chứ.

“Về phần ngươi...” Ánh mắt của Tấn Giang Hầu chuyển lên trên mặt Tiêu thị, tỏ vẻ trầm ngâm.

Tiêu thị quỳ thẳng lưng, ngừng hô hấp.

Mặc dù sau đó Nhương thị kéo nàng ra, nhưng nếu như Tấn Giang Hầu định tính toán với nàng, nàng sẽ rất nhếch nhác...

“Ngươi dù sao cũng là mẫu thân của Châm nhi và Anh nhi, phạt ngươi không khỏi đả thương mặt mũi của đám con cháu, tự giải quyết cho tốt đi.” Tấn Giang Hầu nói.

Tiêu thị quả thật không thể tin được vào tai của mình.

Ngơ ngác nhìn Tấn Giang Hầu thật lâu, nàng mới hồi phục tinh thần lại, cầm khăn tay lau nước mắt, “Ân tình Hầu gia đối đãi với thiếp, thiếp suốt đời khó quên, ghi khắc cả đời.”

Tấn Giang Hầu âm trầm liếc nhìn nàng, “A Giản, đi.”

Thấy phụ thân bước nhanh rời đi, La Giản vội vàng đi theo phía sau, cũng rời đi.

Rất nhanh có hộ vệ đi vào túm lấy Nhương thị, giam nàng vào phòng giam, đặc biệt trông coi.

Tiêu thị ngồi ngây trên đất, hoảng hốt nhìn chung quanh, chỉ cảm thấy cả phòng lạnh lẽo, không khỏi cười thảm, “Ta lại rơi xuống tình trạng này sao? Đường muội, Huỳnh Huỳnh, ta chỉ biết trượng phu của ngươi quyền cao chức trọng, phú quý bức người, nhưng không biết hắn thế mà lại vô tình như vậy. Ta thay hắn lo liệu cho cái nhà này mấy chục năm, chỉ vì chút chuyện nhỏ này, hắn... hắn thế mà lại đối xử với ta như thế, làm nhục ta như thế...”

--

Tấn Giang Hầu bước đi nhanh như gió, La Giản dọc đường không ngừng đẩy nhanh tốc độ cũng không đuổi kịp được.

Tấn Giang Hầu đã ngồi yên trong thư phòng, La Giản mới thở dốc phì phò tiến vào, đứng ở trước mặt Tấn Giang Hầu thở mạnh, “Cha, con không phục, không phục! Nhương thị thì thôi đi, nàng ta đáng ghét, con cũng ngu ngốc, con là đại ngốc tử! Nếu như con khôn khéo hơn một chút thì đã sớm túm nàng ta ra rồi! Được rồi, chuyện Nhương thị này con cũng có lỗi, hơn nữa nếu như lộ ra sẽ không hay đối với danh tiếng của phủ Tấn Giang Hầu ta, chỉ có thể ngậm bồ hòn này, hưu nàng ta về nhà mẹ đẻ thôi. Chuyện này con hiểu, con thật sự hiểu.”

Tấn Giang Hầu ngẩng đầu, “Con ngu, chẳng lẽ cha không ngu sao? Vài năm nay con không có nhi tử, sao cha lại ngờ tới... haizzz, thái phu nhân rõ ràng chính miệng nói với cha rằng thân thể Nhương thị không thành vấn đề, lại kiên nhẫn chờ thêm mấy năm nữa là được rồi.” Nghĩ đến người mẹ ruột đã qua đời của mình, trong lòng thật sự ngũ vị tạp trần. Ruột thịt đó, mẹ ruột, con ruột, cháu trai ruột, bà lại đối xử với a Giản như vậy, rốt cuộc là tại sao?

“Nhưng mà, còn Tiêu Lan?” La Giản hét lên với Tấn Giang Hầu: “Tiêu Lan nói không biết, gạt quỷ hả. Rõ ràng là nàng ta cố ý gài bẫy con, đồng thời để cho con xem mặt hai cô nương, sau đó nhét thứ đồ như vậy cho con. Cha, ngài cứ dễ dàng bỏ qua cho nàng ta như vậy, con không phục!”

“Không phục thì nhịn đi!” Tấn Giang Hầu hừ lạnh.
“Ngài không thể đối xử với con như vậy.” La Giản vốn rất sợ Tấn Giang Hầu, những ngày qua hắn chơi cùng Lâm Thấm, Tấn Giang Hầu cũng chơi cùng Lâm Thấm, dần dần hắn không còn sợ như vậy nữa, kéo áo Tấn Giang Hầu không chịu thuận theo, “Cha, ngài như vậy khiến lòng con nguội lạnh.”

“Lòng nguội lạnh cái rắm ấy.” Tấn Giang Hầu rất phiền não, nói tục, “A Giản, tối na con trở về hãy suy nghĩ kỹ lại, nếu thật sự không nghĩ ra nguyên nhân, ngày mai con đi tìm a Đàm, kêu a Đàm nói cho con nghe.”

La Giản ngẩn ngơ, “Tìm a Đàm? Cha, chuyện mất mặt như vậy, sao con có thể đi tìm cháu gái nói ra chứ, làm cậu thật không có mặt mũi.”

Tấn Giang Hầu không để ý đến hắn, ngồi một lúc rồi đứng dậy cởi quần áo, chuẩn bị đi ngủ.

La Giản xoay quanh hắn, muốn giảng đạo lý với hắn, “Cha, cháu ngoại con còn chưa lấy chồng đâu, tiểu cô nương như đóa hoa, để cho con bé nghe mấy chuyện bẩn thỉu này, chẳng phải làm bẩn lỗ tai con bé rồi sao? Đánh chết con cũng không nói.”

“Không có mặt mũi vậy tự mình nghĩ.” Tấn Giang Hầu không nhịn được, túm lấy La Giản ném hắn ra ngoài.

La Giản đứng ngơ ngác bên ngoài một lúc, “Nói ném là ném, con là con trai của cha hay là một đống giấy vụn vô dụng đây.” Lộ vẻ tức giận rời đi.

Hắn nghĩ một đêm cũng không ra đầu mối, đến ngày hôm sau, không thể làm gì khác hơn là đi đến Lâm phủ.

Lâm Thấm đang ở Thấm viên chơi đùa vui vẻ, La Thư định sai người đi gọi nàng, La Giản lại nói không cần, “Cái đó, ta nói mấy câu với a Đàm trước, rồi lại đi chơi với tiểu a Thấm.”

La Thư có mấy phần kỳ quái, “Ca đã đến đây rồi lại không lập tức đi tìm a Thấm chơi, đây đúng là hiếm thấy. Có chuyện muốn nói với a Đàm hả? Vậy hai cậu cháu từ từ nói chuyện đi.” Tự mình đi xử lý chuyện nhà.

La Giản và a Đàm ngồi đối diện nhau, vẻ mặt ngượng ngùng, thật sự không mở miệng được.

“Cậu, cháu biết cả rồi.” Lâm Đàm tỏ vẻ bình tĩnh, giống như đang nói một câu chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn, “Chư nữ quan đã nói hết cho cháu.”

La Giản đỏ bừng cả khuôn mặt.

Lâm Đàm lạnh nhạt nói: “Mặc dù chuyện này rất không tốt, nhưng mà, cậu lại tiết kiệm được thời gian mấy tháng. Cậu, hiện giờ tuổi của cậu chính là tấc vàng tấc thời gian, rất quý báu đấy.”

“Cũng đúng, cậu tránh khỏi đợi thêm mấy tháng.” La Giản gật đầu, “A Đàm, cậu chính là không phục một chuyện, cháu nói xem sao ông ngoại cháu lại nhẹ nhàng bỏ qua cho Tiêu Lan chứ? Cậu không tin nàng ta thật sự không biết lai lịch của Nhương thị, nàng ta rõ ràng cố ý bẫy cậu mà.”

Lâm Đàm khẽ cười cười, “Ông ngoại làm rất đúng, đổi lại là cháu cũng sẽ làm như vậy.”

Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của La Giản, Lâm Đàm giải thích tường tận thêm, “Cậu thử suy nghĩ xem, Tấn Giang Hầu phủ có thể không biết xấu hổ trắng trợn tuyên dương nguyên nhân Nhương thị bị hưu sao? Chẳng hay ho gì đi. Có thể nói chuyện này tất nhiên là gièm pha đối với Nhương thị, nhưng chẳng lẽ chính là chuyện tốt đối với La gia sao? Không nói đến chuyện bị nhét một nữ nhân như vậy làm thế tử phu nhân, vài chục năm lại không hề phát hiện ra, chuyện này nói ra đều là trò cười, thật sự không nên lộ ra.”

“Là không thể để cho người khác biết được.” La Giản rất đồng ý.

Nếu để người đời biết được, La Giản thật sự xấu mặt không thôi. Làm phu thê mười mấy năm với Nhương thị người như vậy, mặc dù chỉ là phu thê trên danh nghĩa, hắn cũng cảm thấy mình thật sự quá ngu rồi.

Lâm Đàm tiếp tục nói: “Bởi vì Nhương thị nhiều năm không sinh được, vì vậy nàng ta bị hưu về nhà mẹ đẻ coi như là về tình có thể tha thứ. Nhưng nếu như Tiêu thị cũng cùng bị hưu, cậu nói người khắp cả kinh thành này sẽ đối đãi với phủ Tấn Giang Hầu như thế nào? Có phải nghe cũng có phần dọa người không? Cậu, sau khi cậu hưu Nhương thị rồi thì phải tái giá, một khi Tấn Giang Hầu phủ liên tiếp hưu cả thế tử phu nhân và Hầu phu nhân, cậu nói có còn người trong sạch nào nguyện ý gả nữ nhi tới không.”

“Cũng có đạo lý.” La Giản gật đầu liên tiếp.

“Còn nữa, nếu hưu Tiêu thị, sự vụ bên trong Tấn Giang Hầu phủ có thể giao cho ai đây? Cậu, nếu cậu có vị nội trợ hiền, vậy dĩ nhiên tất cả đều vui vẻ, nhưng bây giờ không phải cậu vẫn còn chưa có sao? Cho nên đối phó với Tiêu thị như thế nào không quan trọng, dù sao ông ngoại mới là chủ nhân chân chính của phủ Tấn Giang Hầu, nếu như ông ngoại muốn khống chế Tiêu thị, Tiêu thị sẽ nửa bước khó đi. Trước mắt việc cấp bách là cậu nhanh chóng cưới vị thục nữ vào cửa.” Lâm Đàm cười nói.

“Cưới vị thục nữ vào cửa.” La Giản tim đập thình thịch.

“Đây đều là các cô nương chưa lấy chồng của tất cả danh môn thế gia.” Lâm Đàm đẩy một tập tranh tới trước mặt La Giản, “Cậu xem trước xem, nếu có ai hợp mắt, cháu sẽ nghĩ cách chu toàn.”

La Giản cầm lấy thuận tay lật lật, nói lẩm bẩm: “A Đàm, sao cháu lại có thứ này vậy? Thật sự đầy đủ hết.”

Mặt Lâm Đàm bất tri bất giác đỏ ửng.

Lúc này La Giản mới nghĩ ra, “Đây vốn cho Hoài Viễn Vương, để cho hắn lựa chọn vương phi đúng không?”

Lâm Đàm chỉ cười cười, không nói lời nào.

La Giản tấm tắc lấy làm kỳ, “Cậu sớm nghe nói tính tình Hoài Viễn Vương thô bạo, tàn khốc thích giết chóc, ai biết hắn thế mà lại như vậy. Có thể thấy được lời đồn đại không thể tin, lời đồn đại không thể tin.”

Lâm Đàm giận trách, “Cậu, mau nhìn xem có ai hợp mắt không?”

La Giản đóng tập tranh lại, gãi gãi đầu, “A Đàm à, trên này đều là cô nương gia mười mấy tuổi, cũng không lớn hơn Văn Nhân bao nhiêu. Cháu nói cậu đã là người trung niên rồi, lại còn cưới tiểu cô nương làm vợ, không lớn hơn khuê nữ của cậu bao nhiêu, giống kiểu gì chứ?”

“Hả?” Lúc này đến lượt Lâm Đàm ngẩn người.

Không muốn kết hôn với tiểu cô nương, vậy ngài muốn kết hôn với ai đây? Chẳng lẽ là... cũng từng thành hôn giống như ngài?

“Ý của cậu là...?” Lâm Đàm thận trọng hỏi.

La Giản xoa xoa tay, rất ngượng ngùng, “Cái đó, a Đàm, cậu cưới nương của Văn Nhân về, cháu xem có được không?”

Nương của Văn Nhân, nương của Văn Nhân... Lâm Đàm nghe La Giản nói xong, vô lực nằm úp sấp trên bàn.

Cậu à, cậu thật sự sẽ đặt ra vấn đề khó khăn cho người ta mà.

“Cậu, cậu à!” Ngoài cửa vang lên giọng nói vui sướng, thần thái phấn khởi của Lâm Thấm.

Cửa bị đẩy ra, Lâm Thấm tiểu cô nương nhảy nhót chạy vào, tươi cười rạng rỡ, “Cậu đã đến rồi, tại sao không đi Thấm viên tìm cháu vậy?” Hết sức thành tạo leo lên trên đầu gối La Giản ngồi xuống, hỏi hắn tại sao không đi Thấm viên. w๖ebtruy๖enonlin๖ez

La Giản ngượng ngùng cười cười, “Cái đó, cậu có chút việc, có chút việc.” Nhờ giúp đỡ liếc nhìn Lâm Đàm.

Lâm Đàm chợt lóe lên ý tưởng, “Cậu, chuyện mới vừa rồi mà cậu nói, người khác không giúp được gì, nhưng có lẽ a Thấm có thể.”

“Cái gì?” La Giản ngạc nhiên.

“Cái gì vậy, cái gì thế.” Lâm Thấm ôm cổ La Giản, hào hứng hỏi: “Có chuyện gì cần phiền đến đại giá cháu sao? Mau nói mau nói.”

Lâm Đàm hé miệng cười, “Cậu, nếu như một mình cậu đi, thật sự sẽ bị đuổi ra ngoài. Nếu như mời người đi làm mai thì sẽ bị ném ra. Nếu như để cho Văn Nhân ra mặt ngược lại cực tốt, nhưng chuyện không thành, cậu lại không muốn để cho Văn Nhân biết, uổng công chọc muội ấy không vui. Như thế chỉ có a Thấm mới có thể giúp được cậu rồi.”
[COLOR=rgba(255, 255, 255, 0.6)][/COLOR]