Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 169



Editor: Trà Xanh

Sơ Cẩm đã mười bốn, tới tuổi bàn chuyện cưới hỏi.

Người ngoài không biết nàng có xinh đẹp hay không, tính tình có dịu dàng hay không, chỉ biết nàng có một phụ thân được Tuyên Hoà đế coi trọng, có một cô mẫu Quý Phi ở trong cung được đế vương yêu thương, chỉ với hai điều này đã hấp dẫn một số đại quan và tiểu quan ở kinh thành nhờ bà mối tới cửa cầu hôn. Tết đến, mọi người đều rộn ràng ăn tết, tết Thượng Nguyên vừa qua, các bà mối lần lượt tới cửa.

Những người đến cầu hôn có thế gia danh môn, cũng có xuất thân từ triều đình.

A Kiều có lẽ đã nghe nói về tên tuổi của các trưởng bối, nhưng nàng chưa bao giờ nhìn thấy các cậu ấm thiếu niên, hơn nữa nữ nhi còn nhỏ tuổi, nàng đã thương lượng với Triệu Yến Bình, quyết định mấy năm nay sẽ không nhận lời cầu hôn của các bà mối, vừa nuôi nữ nhi thêm hai năm, vừa cẩn thận tìm người con rể thích hợp.

Hai vợ chồng chỉ có một viên ngọc quý trên tay, đương nhiên không thể chọn rể quá qua loa.

Thúy Nương cũng rất quan tâm đến hôn sự của cô nương Sơ Cẩm, lúc nói chuyện phiếm đã bí mật giúp phu nhân lên ý tưởng: “Phu nhân, Tứ điện hạ muốn tuyển Vương phi phải không, cô nương chúng ta và Tứ điện hạ là biểu huynh muội ruột, thân càng thêm thân, rất tốt đó.”

Sau khi phu nhân và quan gia về lại kinh thành, Đoan Vương và Tứ điện hạ vừa được phong là Ninh Vương đều tới phủ thăm hỏi, Thúy Nương thấy Tứ điện hạ rất tốt, ngoại hình tuấn tú, địa vị cao. Cô nương Sơ Cẩm xinh đẹp như vậy thì nên gả cho người cao quý.

Từ trước đến nay A Kiều không coi Thúy Nương là người ngoài, nói thật với nàng: “Quý Phi nương nương đã đề cập chuyện này với ta, nương nương rất thích Sơ Cẩm nhưng hoàng gia có một đống quy củ, nương nương không muốn Sơ Cẩm bị những điều đó trói buộc nên không muốn thân càng thêm thân. Nương nương nói điều này vì sợ ta có ý đó, thực ra ý ta giống với nương nương, Tứ điện hạ rất tốt nhưng không hợp với chúng ta.”

A Kiều quá hiểu rõ Quý Phi nương nương đã chịu đựng đoạn đường đó thế nào, nàng không thể quên được những giọt nước mắt của bà mẫu, không thể quên được ánh mắt tìm kiếm nữ nhi của bà mẫu khi tham dự tiệc trong cung mỗi năm, sau đó Quý Phi nương nương trở thành Quý Phi mới có cơ hội triệu kiến người nhà mẹ ruột.

Tuy nói quy củ trong vương phủ lỏng lẻo hơn so với hoàng cung, nhưng không thoải mái bằng những hộ gia đình quan viên bình thường.

Còn có một tầng nữa, biểu muội Tiết Ninh của nàng là Đoan Vương phi, nữ nhi ngầm gọi Tiết Ninh là dì nhỏ, nếu nữ nhi gả cho tứ gia, hai người trở thành chị em dâu, chẳng phải càng thêm lộn xộn?

Cũng may biểu huynh muội gặp mặt nhưng không có ý gì, nàng và Quý Phi nương nương có suy nghĩ giống nhau.

A Kiều từ bỏ sự lựa chọn mà Thúy Nương cho rằng là tốt nhất.

Thúy Nương còn có ứng cử viên thứ hai: “Thiếu gia Tử Hành của nhà Anh cô nương có ngoại hình đoan chính, phu nhân không suy xét thử?”

A Kiều cười nói: “Trước đây Anh cô nương có nói đùa, ta cũng thích Tử Hành, nhưng trong hầu phủ có vài thiếu gia dòng chính mấy năm nay đã lần lượt thành hôn, nếu Sơ Cẩm gả đến đó phải giao tiếp với các chị em dâu của dòng chính, lỡ như không hợp sẽ gây chuyện. Lúc trước Anh cô nương đi theo tam gia ra ngoài làm việc nhiều năm để tránh phiền phức, nhưng ta không muốn Sơ Cẩm cũng bị ép buộc phải theo phu quân ra ngoài.”

Thúy Nương nghe điều này, cảm thấy lời phu nhân rất có lý.

Nàng nghiêng đầu suy nghĩ, rồi nghĩ đến một người hiểu tận gốc rễ và đáng tin: “Vậy thiếu gia Lư Tuấn thì sao? Thiếu gia Lư Tuấn và cô nương chúng ta coi như là thanh mai trúc mã, ngoại hình của hắn rất tốt, giỏi võ nghệ, gia thế tốt, trong nhà chỉ có một đệ đệ ruột. Nếu cô nương và hắn thành đôi, vừa không cần lo lắng tranh chấp giữa chị em dâu, vừa có bà mẫu – người đã theo dõi nàng khôn lớn – chăm sóc, ái chà, nói vậy, thiếu gia Lư Tuấn là người thích hợp nhất!”

A Kiều cười nhìn Thúy Nương, đợi Thúy Nương liệt kê xong những lợi ích của việc gả nữ nhi vào Lư gia, A Kiều mới nói: “Lư gia đúng là rất thích hợp, nhưng việc này phải xem người ta có muốn kết thân hay không, cũng phải coi thử Sơ Cẩm và Tuấn nhi có vừa mắt nhau hay không. Em nghĩ lại xem hai đứa khi còn nhỏ chơi chung có hợp không?”

Thúy Nương nhớ lại, vẻ hưng phấn trên mặt dần dần phai nhạt.

Những gì nàng nhớ lại đều là hình ảnh thiếu gia Lư Tuấn không thích cô nương Sơ Cẩm vì đã ngăn cản hắn chơi với thiếu gia Chiêu, có mấy lần hai người còn cãi nhau, vì bị thiếu gia Lư Tuấn ghét bỏ, cô nương Sơ Cẩm đã khóc vì tức giận, vì thiếu gia Chiêu không chịu bỏ rơi cô nương Sơ Cẩm để đi chơi riêng với thiếu gia Lư Tuấn, thiếu gia Lư Tuấn cũng tức giận và phất tay áo bỏ đi.

Ôi, các trưởng bối có hòa thuận đến đâu cũng không thể ép đầu bọn tiểu bối.

“Quên đi, từ từ chọn, dù sao cô nương chúng ta không lo lắng chuyện thành hôn.” Thúy Nương tạm thời từ bỏ.

Buổi tối A Kiều kể cuộc trò chuyện này cho Triệu Yến Bình nghe, chỉ đơn giản là tán gẫu trước khi ngủ.

Triệu Yến Bình chưa từng nghĩ đến hai cháu trai ruột, không phải cháu trai không tốt, mà do gia thế không hợp.

Hắn cũng không suy xét đến Lư Tuấn, hoặc phải nói là, nếu không phải do các bà mối tới nhà, trong mắt Triệu Yến Bình nữ nhi còn là một tiểu cô nương, còn lâu mới xuất giá.

Nhắc tới Lư Tuấn, Triệu Yến Bình suy nghĩ một lúc, nói với A Kiều: “Lư gia rất thích hợp, không biết hai đứa nhỏ nghĩ thế nào.”

A Kiều cười nói: “Chàng đi sớm về trễ, chưa từng thấy hai đứa ở chung, để ta nói chàng hay, Sơ Cẩm có thích ai cũng sẽ không thích Tuấn nhi, Tuấn nhi cũng vậy.”

Nàng thề thốt, còn đưa ra một số ví dụ về những cuộc cãi vã của hai đứa nhỏ, Triệu Yến Bình cũng xua tan ý định kết thân với nhà ân sư.



Có người muốn cưới cô nương của Triệu gia về làm con dâu nhà mình, cũng có người muốn gả cô nương nhà mình vào Lý Quốc Công phủ để làm tức phụ của tằng tôn Lư lão thái công.

Lý Quốc Công phủ quá tốt, cả gia tộc có danh tiếng cực cao ở trong dân gian, có thanh danh, Quốc công phủ cũng có vài thế hệ dành dụm được của cải dồi dào. Lư thái công và Lư đại nhân đều lớn tuổi, vài năm nữa có thể hai cha con đều từ trần, hai cha con không còn, Lư thị lang sẽ nhận tước vị, Lư Tuấn sẽ trở thành thế tử của một thế hệ mới, quốc công gia trong tương lai.

Lư Tuấn cũng có triển vọng, công phu lợi hại, hai năm nữa sẽ tham gia thi tiến sĩ về võ hoặc thậm chí là Trạng Nguyên về võ, hoặc vào cung làm thị vệ, hoặc vào cấm quân nhận chức, đều là việc tốt.

Cho nên cũng có nhiều bà mối tới Lý Quốc Công phủ.

Mai thị chủ yếu phụ trách tiếp đón, sau khi bà mối đi về, nàng đến thương lượng với bà mẫu Liêu thị, mẹ chồng và nàng dâu thấy có người không tệ sẽ kêu Lư Tuấn tới hỏi ý kiến.

Không quan tâm là cô nương nhà ai, Lư Tuấn chỉ có ba chữ: “Con không thích.”

Cái này gọi là thái độ gì vậy!

Mai thị nổi giận: “Con chưa nhìn thấy cô nương người ta, sao biết không thích?”

Lư Tuấn trả lời: “Không cần gặp con cũng biết con sẽ không thích họ, vì sao còn muốn gặp?”

Lúc đầu Lư Tuấn còn tới nói chuyện với mẫu thân và tổ mẫu, sau đó đoán được mẫu thân tìm hắn là vì hôn sự, Lư Tuấn dứt khoát không tới.

Liêu thị ngạc nhiên: “Năm ngoái có người tới cầu hôn, chúng ta dẫn hắn đi gặp, hắn đều ngoan ngoãn đi chung, gặp mặt rồi mới nói không hài lòng, năm nay chọn nhiều nên chán, không muốn bị giày vò?”

Mai thị cũng không biết, từ lúc nhi tử mười hai mười ba tuổi, tiểu tử thúi không chịu thổ lộ tình cảm với nàng.

Ban đêm Mai thị đề cập việc này với trượng phu Lư thị lang.

Lư thị lang đoán: “Có phải hắn thích ai rồi hay không?”

Mai thị lập tức nói: “Làm sao có thể, ngày thường hắn đi học ở trường, mỗi tháng được nghỉ ba ngày thì ở nhà luyện võ, hoặc là bị lão thái công dẫn ra ngoài đi bộ, hiện giờ Chiêu nhi đã trở lại, cùng lắm là hắn đi tìm Chiêu nhi, nào có cơ hội gặp tiểu cô nương nhà ai?”

Lư thị lang cười nói: “Ta thấy nha đầu Sơ Cẩm càng lớn càng xinh đẹp.”

Mai thị đột nhiên ngồi dậy, nhìn trượng phu kinh ngạc: “Ý chàng là, Tuấn nhi thích Sơ Cẩm?”

Lư thị lang nói: “Do nàng nói rằng hắn không có cơ hội gặp các cô nương, ta mới nghĩ tới Sơ Cẩm, tùy tiện đoán thôi, chưa chắc là như vậy.”

Nhi tử mới mười bảy, không vội cưới xin, Lư thị lang bình thản, Mai thị thì phấn khích.

Đúng vậy, sao nàng không nghĩ tới Sơ Cẩm, tiểu cô nương lanh lợi lại ngoan ngoãn hiểu chuyện, nàng tận mắt nhìn tiểu cô nương khôn lớn, cưới về nhà làm con dâu, nàng không cần lo lắng chuyện mẹ chồng và nàng dâu ở chung không hòa thuận. Về phần nhi tử, nhi tử thích Sơ Cẩm thì quá tốt, nếu nhi tử không thích, nàng sẽ nghĩ cách đánh bóng đôi mắt của nhi tử, khiến nhi tử chú ý tới đại mỹ nhân bên cạnh!

Sáng hôm sau, cả nhà bốn người ngồi ăn cơm cùng nhau, sau khi ăn xong Lư thị lang và huynh đệ Lư Tuấn đều phải xuất phát, người lớn đến chỗ làm, người nhỏ đến trường học, Mai thị ho khan, gọi Lư Tuấn lại nói: “Tuấn nhi từ từ, nương có chuyện muốn hỏi con.”

Lư Tuấn đột nhiên đau đầu, muốn chạy trốn, Lư thị lang tình cờ liếc nhìn hắn.

Lư Tuấn không sợ tằng tổ phụ, nhưng hắn sợ cha, đành phải ngồi lại ghế của mình.

Lư Nghi nhìn thấy sự náo nhiệt, muốn ở lại, bị Mai thị đuổi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn hai mẹ con, Mai thị thở dài, hỏi nhi tử: “Năm ngoái con bằng lòng đi coi mắt, sao năm nay không muốn, cha con nói có lẽ con có người trong lòng, phải không?”

Khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của Lư Tuấn bỗng dưng đỏ bừng.

Người cha Trạng Nguyên của hắn lợi hại thật, chuyện này mà cũng đoán được!

Mai thị thấy nhi tử đỏ mặt, biết mình đã đoán đúng, rèn sắt khi còn nóng truy vấn: “Có thật à? Vậy con nói cho nương biết, nếu thích hợp, nương thu xếp cho con.”

Trong lòng Lư Tuấn nóng lên, nhưng nghĩ đến Sơ Cẩm không chịu nhận bộ vòng ngọc, sao có thể đồng ý gả cho hắn?

Tức giận, Lư Tuấn xụ mặt: “Không cần người thu xếp, người ta không thích con.”

Nói xong, thiếu niên lang nhanh chóng rời đi, chưa cho Mai thị có cơ hội tìm hiểu xem người nọ có phải là Sơ Cẩm hay không.

Tuy nhiên không sao cả, buổi tối nhi tử sẽ về nhà!

Mai thị kiên nhẫn đợi một ngày, chạng vạng Lư Tuấn trở lại, Mai thị trực tiếp tới viện của nhi tử, gã sai vặt đang đứng ở bên ngoài, Mai thị xua tay ra hiệu không cần thông báo, cứ vậy đi thẳng vào thính đường. Không có ai trong thính đường, trong thứ gian cũng không có người, bên trong nữa là nội thất, Mai thị vừa định gọi nhi tử thì nghe bên trong vang lên một tiếng thở dài của thiếu niên lang.

Mai thị thấy lạ, lặng lẽ bước đến cửa, vén chút rèm nhìn vào trong, thấy nhi tử ngồi trên giường, cầm một khăn tay màu xanh lá. Xưa nay nhi tử chân tay lóng ngóng, lúc này lại vuốt khăn tay rất cẩn thận và nhẹ nhàng, tựa như đó không phải là một chiếc khăn mà là gương mặt mịn màng của tiểu cô nương nào đó.

Mai thị buông rèm, nghĩ thầm, nhi tử đã thật sự trưởng thành.

Nàng lặng lẽ quay về thính đường và gọi nhi tử.

Nghe thấy giọng của mẫu thân, Lư Tuấn lập tức cất khăn tay, vẻ mặt nghiêm nghị bước ra.

“Nương, con không muốn kết hôn, mọi người đừng ép con được không?” Nghĩ đến những bà mối đó, Lư Tuấn khó chịu, trực tiếp thương lượng với mẫu thân.

Mai thị cười nói: “Được rồi, nhưng mà nương mới nghĩ đến một cô nương xinh đẹp và dịu dàng, nương nói ra, nếu con thích, nương sẽ thu xếp cho con, nếu con vẫn không thích, nương không bao giờ tới làm phiền con nữa.”

Với điều kiện này, vì sự yên tĩnh trong tương lai, Lư Tuấn đồng ý, lơ đãng hỏi: “Cô nương nhà ai?”

Mai thị nhìn chằm chằm nhi tử và nói: “Con biết người này, là Sơ Cẩm.”

Lư Tuấn đột ngột ngẩng đầu, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.

______________________________________