Sáng sớm, Mạnh Chiêu mặc quan bào, cưỡi ngựa tới hành cung.
Thị vệ của hành cung đã được lệnh của công chúa, đưa tri huyện đại nhân tới bên ngoài tẩm cung của công chúa.
Mạnh Chiêu luôn nhìn xuống.
Đợi bên ngoài tẩm cung một lúc, bên trong cánh cửa vang lên tiếng ngọc bội va chạm leng keng, âm thanh ngày càng gần, gần đến trái tim.
Mạnh Chiêu nhớ tới vài lần gặp mặt Vĩnh Gia công chúa sau khi mọi người đều trưởng thành.
Lần đầu tiên khi gia đình trở lại kinh thành từ Giang Nam, vào cung thỉnh an Quý Phi nương nương, hắn đứng bên cạnh phụ thân, thoáng nhìn Quý Phi nương nương và mọi người, nhớ kỹ bộ dáng rồi thu ánh mắt lại, không dám thất lễ. Ngày đó Vĩnh Gia công chúa mỉm cười nhẹ nhàng, có mối quan hệ tốt với muội muội Sơ Cẩm, đó là ấn tượng duy nhất của Mạnh Chiêu.
Lần thứ hai là trước khi muội muội xuất giá, Vĩnh Gia công chúa tới Triệu phủ ăn tiệc. Hôm đó công chúa xinh đẹp tuyệt trần, thân mật gọi hắn là đại biểu ca một cách tự nhiên, vì tiếng “đại biểu ca” đó, Mạnh Chiêu cảm thấy ấm áp trong lòng, không có suy nghĩ nào khác.
Lần thứ ba gặp mặt là ở ngoài Ngự Thư Phòng, Vĩnh Gia công chúa cố ý chờ hắn, xoay người nhìn hắn cười, mái tóc dài như mây, lúm đồng tiền nghiêng nước nghiêng thành.
Ngày đó là ngày hai người nói chuyện với nhau nhiều nhất, tuy rằng đều là nàng đặt câu hỏi, hắn trả lời.
Sau hai lần gặp, bởi vì hắn kiêng dè nên vội vàng kết thúc.
Cửa cung mở ra, vẻ mặt Mạnh Chiêu hơi nghiêm lại, nhìn bóng dáng công chúa trước mặt nói “Hạ quan Mạnh Chiêu, bái kiến công chúa.”
Vĩnh Gia công chúa liếc hắn từ trên xuống dưới, không khác gì tri huyện đại nhân đứng ở ven đường hôm qua, nhẹ nhàng nói “Đi thôi.”
Chưa dứt lời, công chúa điện hạ đã đi ngang qua người hắn, phía sau có tám vị cung nữ mặc váy trắng đi theo.
Xe ngựa của công chúa tiến vào hành cung, Mạnh Chiêu và những cung nữ đi theo xa giá, ra khỏi cổng hành cung, Mạnh Chiêu mới lên ngựa, đội ngũ đi theo công chúa càng hoành tráng, ngoài tám cung nữ mặc váy trắng, còn thêm một đội thị vệ, xung quanh xe ngựa có bốn kỵ vệ, phía sau cung nữ còn có 50 bộ binh vệ.
Bất cứ nơi nào đoàn người đi qua, các bá tánh đều hào hứng xem náo nhiệt.
Một số thiếu nữ thanh xuân nhìn thấy Mạnh Chiêu, nghĩ đến chuyện Mạnh tri huyện không gần nữ sắc lại chủ động đưa công chúa đi chơi, nhất thời không biết nên hâm mộ khí phái của công chúa, hay là hâm mộ công chúa có thể sai khiến Mạnh tri huyện làm bạn với nàng.
Hôm nay Vĩnh Gia công chúa ngồi xe ngựa, rèm xe dùng sa mỏng được thêu thùa, người trên đường không nhìn rõ công chúa trong xe, Vĩnh Gia công chúa lại có thể thoải mái thưởng thức phong cảnh của thành Lạc Dương. Tuy nhiên, dù Lạc Dương có đẹp đến đâu, thỉnh thoảng thoáng hiện những đóa mẫu đơn ven đường xinh đẹp cũng không khiến nàng vui vẻ thoải mái ngay lập tức như Mạnh tri huyện.
Đi chậm rãi ba khắc đồng hồ là đến vườn hoa mẫu đơn.
Nhân thủ do Mạnh Chiêu và thị vệ trưởng của công chúa sắp xếp đã lần lượt tuần tra bên trong vườn, đảm bảo sẽ không có người vô phận sự va chạm công chúa.
Vĩnh Gia công chúa đeo khăn che mặt và xuống xe ngựa, Mạnh Chiêu cùng với những cung nữ và thị vệ đi theo nàng vào vườn.
Cổng vườn vừa đóng, các bá tánh đi theo để chiêm ngưỡng công chúa không nhìn thấy những gì đang diễn ra trong vườn hoa mẫu đơn.
“Mạnh đại nhân ở Lạc Dương đã hai năm, có phải hiểu rõ các loại mẫu đơn hay không?”
Đoàn người đi theo công chúa di chuyển chậm rãi dọc theo con đường lát đá xanh trong vườn hoa mẫu đơn, Vĩnh Gia công chúa bảo Mạnh Chiêu đi bên cạnh nàng, vừa đi vừa hỏi.
Mạnh Chiêu khiêm tốn trả lời “Hạ quan có thể phân biệt những loại thông thường, một số loại tương đối hiếm, tha thứ cho con mắt vụng về của hạ quan.”
Vĩnh Gia công chúa mỉm cười, đột nhiên dừng chân, nói với mọi người phía sau “Các ngươi hãy tìm bóng cây để nghỉ ngơi, ta tới thưởng thức mẫu đơn, không phải để nghe tiếng bước chân của các ngươi.”
Ra lệnh xong, Vĩnh Gia công chúa kêu hai cung nữ thân tín đi theo hầu hạ, rồi tiếp tục đi về phía trước cùng Mạnh Chiêu.
Mãi đến lúc các thị vệ không nhìn thấy họ ở trong chỗ sâu trong vườn hoa mẫu đơn, Vĩnh Gia công chúa ra hiệu cho hai cung nữ dừng lại, nói với Mạnh Chiêu “Không có người ngoài ở đây, ta gọi ngài là đại biểu ca nhé, chúng ta là biểu huynh muội, đừng quá xa lạ.”
Trán Mạnh Chiêu đã lấm tấm mồ hôi, cúi đầu khuyên can “Công chúa, hạ quan là ngoại thần, đơn độc đi dạo hoa viên với công chúa là vi phạm lễ pháp.”
Vĩnh Gia công chúa hái một đóa mẫu đơn, nhẹ nhàng liếc hai cung nữ.
Hai cung nữ mỉm cười lui xuống.
Như vậy Mạnh Chiêu không đi được, nơi đây chỉ còn hai người biểu huynh muội trai đơn gái chiếc.
“Sao nào, ta chưa sợ đại nhân đối với ta bất kính, đại nhân lại lo lắng bản công chúa khinh bạc ngài à?”
Vĩnh Gia công chúa xoay bông hoa trên tay, nhìn nam nhân bên cạnh nói.
Nàng nói chuyện dạn dĩ, Mạnh Chiêu đỏ mặt, muốn phủ nhận, nhưng lời phủ nhận kiểu này cũng không ổn.
Hắn không biết phải nói gì.
Vĩnh Gia công chúa mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng cất lên “Đi thôi, vừa nãy có nhiều người, không có tâm trạng ngắm hoa, hiện tại chỉ có hai chúng ta, ngài giới thiệu kỹ cho ta biết. Đóa hoa này đẹp quá, là loại mẫu đơn nào?” Dừng trước một cụm mẫu đơn, Vĩnh Gia công chúa cúi xuống ngửi hoa, quay đầu lại hỏi.
Mạnh Chiêu đành phải đi tới đầy bất đắc dĩ, duy trì khoảng cách năm bước, giới thiệu cho nàng.
Công chúa có vẻ hứng thú đi chơi, nhìn bên này xem bên kia, ngoại trừ hỏi về hoa, thật sự không có “khinh bạc” tri huyện đại nhân.
Bất giác, ánh mặt trời dần dần trở nên chói chang, gò má của công chúa ửng hồng vì phơi nắng.
Nàng không để ý, Mạnh Chiêu cung kính nhắc nhở “Ánh nắng quá chói chang, công chúa về hành cung nghỉ ngơi đi.”
Vĩnh Gia công chúa giận liếc hắn “Ngài có biết ta rời khỏi kinh thành khó khăn bao nhiêu không? Ta cầu xin phụ hoàng gần hai năm, khó khăn lắm ông mới đồng ý cho ta tới đây, ta chưa thưởng thức hết vườn hoa mẫu đơn này, sao có thể vội vàng về phủ?”
Nàng có vẻ vô tâm, nhưng Mạnh Chiêu lại ngẩn người một lúc.
Công chúa cầu xin Tuyên Hoà đế hai năm?
Có rất nhiều nơi đẹp trong thiên hạ, vì sao công chúa nhất định phải tới Lạc Dương?
Năm đó công chúa đã một lòng với hắn, chẳng lẽ hai năm trôi qua, công chúa vẫn không quên hắn?
“À, bên kia có cái đình, ngài theo ta qua đó ngồi đi.” Vĩnh Gia công chúa cũng hơi mệt, không quan tâm Mạnh Chiêu có đi hay không, nàng thẳng bước đến đình hóng gió.
Mạnh Chiêu đành phải yên lặng đuổi theo.
Trên đường đi, Vĩnh Gia công chúa lại hái một đóa mẫu đơn, vào đình, nàng ngồi trên ghế mỹ nhân, thở dài nhẹ nhõm.
Mạnh Chiêu đứng dưới bậc thang trước đình, không bước vào.
Vĩnh Gia công chúa kêu hắn “Ngài lại đây, ta có lời muốn hỏi.”
Tim Mạnh Chiêu đập càng nhanh, nàng muốn hỏi điều gì?
Bất kể công chúa hỏi chuyện gì, hắn không thể bỏ qua, thở dài một hơi, Mạnh Chiêu nhấc chân bước vào đình.
Vĩnh Gia công chúa giơ đóa hoa mẫu đơn lên cao và để gần mặt, cười hỏi Mạnh Chiêu “Ngài nhìn xem, ta đẹp hay là hoa mẫu đơn đẹp?”
Hai tai Mạnh Chiêu nóng lên, rũ mắt khen “Công chúa xinh đẹp tuyệt trần, rất khó so sánh với mẫu đơn.”
Vĩnh Gia công chúa cắn môi, trừng hắn “Ngài không nhìn ta, sao biết được ta có đẹp hay không? Chẳng lẽ ở trong mắt ngài, ta giống kẻ ngốc à, tùy tiện khen hai câu là có thể lừa gạt?”
“Hạ quan không dám.” Lòng bàn tay Mạnh Chiêu đổ mồ hôi, nhanh chóng nhìn công chúa, rồi nói “Công chúa quốc sắc thiên hương, xinh đẹp như hoa mẫu đơn.”
Tuy rằng lời này là bị nàng ép, Vĩnh Gia công chúa vẫn mỉm cười, nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng của Mạnh Chiêu một lúc, Vĩnh Gia công chúa dựa vào cây cột bên cạnh, dịu dàng hỏi hắn “Mẫu đơn ở Lạc Dương nổi tiếng trong thiên hạ, ta ở trong xe đã nhìn thấy, các cô nương ở Lạc Dương cũng đẹp một trời một vực, đại biểu ca đang độ tuổi xuân đầy hứa hẹn, tại sao không tìm một biểu tẩu hoặc tiểu tẩu ở đây?”
Yết hầu Mạnh Chiêu nhúc nhích, cẩn thận trả lời “Hôn nhân là chuyện quan trọng, phải do cha mẹ quyết định, làm sao có thể tự chủ trương.”
Vĩnh Gia công chúa gật đầu, nhìn đóa hoa mẫu đơn trong tay nói “Đúng vậy, cho dù nam tử cưới vợ hay là cô nương gả chồng đều cần cha mẹ gật đầu. Lần này ta tới Lạc Dương để tìm người trong lòng, đã được phụ hoàng đồng ý, ta cũng đảm bảo với phụ hoàng, nếu trong lòng người nọ không có ta, hoặc bên cạnh đã có người, ta sẽ lập tức về lại kinh thành.”
Lời này gần như đã nói rõ, nàng tới Lạc Dương là vì hắn.
Mạnh Chiêu không tránh được nữa, cũng không đành lòng lảng tránh, uyển chuyển nói “Kinh thành có rất nhiều con cháu danh môn, công chúa muốn kiểu phò mã nào cũng có, cớ gì phải nhất định đến Lạc Dương tìm.”
Vĩnh Gia công chúa mỉm cười, nhìn hắn nói “Bởi vì phò mã mà ta muốn nhất đang ở Lạc Dương, rõ ràng có sự lựa chọn tốt nhất, vì sao ta phải tùy tiện chọn người không thích để bản thân bị uất ức?”
Mạnh Chiêu xấu hổ “Ta……”
Vĩnh Gia công chúa đột ngột đứng dậy, đi đến trước mặt hắn, bởi vì chiều cao chênh lệch, nàng ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt không dám nhìn thẳng của Mạnh Chiêu.
Vĩnh Gia công chúa nhìn thấy sự lo lắng mãnh liệt trong mắt Mạnh Chiêu, còn Mạnh Chiêu nhìn thấy ánh mắt rực cháy của công chúa.
“Mạnh Chiêu, ta tới Lạc Dương không phải để quanh co với huynh. Ta nói thẳng với huynh, ta thích huynh, ta muốn huynh làm phò mã của ta, phụ hoàng và mẫu phi đều đồng ý, hiện tại chỉ xem huynh có bằng lòng cưới ta hay không. Huynh yên tâm, nếu huynh không thích ta như vậy, ta sẽ rời đi ngay lập tức, sẽ không nói lời nào tồi tệ về huynh trước mặt phụ hoàng và mẫu phi, khi về lại kinh thành, ta cũng sẽ gả cho người khác, từ đây về sau không có bất cứ quan hệ gì với huynh nữa.”
Vì ngày hôm nay, nàng đã đợi hơn hai năm, Vĩnh Gia công chúa không muốn dò xét hay đoán mò, thích hay không, chỉ cần một câu.
Nàng ngửa đầu, chờ Mạnh Chiêu trả lời.
Mạnh Chiêu nhìn nàng với ánh mắt phức tạp.
Tuyên Hoà đế thật sự đồng ý, hay là Tuyên Hoà đế không muốn phá hỏng tình cảm cha con, để hắn tự mình từ chối công chúa?
Nàng là công chúa, là nữ nhi duy nhất của Hoàng Thượng, còn hắn……
Công chúa còn nhỏ, hiện tại nàng không rõ, về sau sớm hay muộn sẽ hối hận.
“Công chúa nhân hậu, nhưng thần tài hèn học ít, không xứng với công chúa.” Mạnh Chiêu lui về phía sau hai bước, cự tuyệt rõ ràng.
Vĩnh Gia công chúa trào nước mắt, hai năm chờ đợi để đổi điều này?
Nàng không cam lòng, tới gần Mạnh Chiêu nói “Ta không muốn nghe cái gì xứng hay không xứng, huynh chỉ nói một câu, nói huynh không thích ta, huynh nói đi, ta lập tức về kinh!”
Mạnh Chiêu định nói, vừa ngẩng đầu thì thấy gương mặt nàng đẫm nước mắt, trong mắt toàn là uất ức.
Mạnh Chiêu đột nhiên không nói được.
Thật sự không thích ư?
Nếu không thích, vì sao vừa ra khỏi Hàn Lâm Viện nhìn thấy bóng dáng của nàng thì nhịp tim bắt đầu tăng nhanh? Nếu không thích, vì sao lúc lao vào trong mưa thì cảm giác chua xót tận đáy lòng? Nếu không thích, vì sao khi đồng ý với mẫu thân xem mắt cô nương khác lại trằn trọc khó ngủ, bị Lý gia từ chối lại thấy thoải mái về thể xác và tinh thần? Còn nữa, nếu không thích, vì sao nhìn thấy công chúa xuất hiện ở ngoài thành Lạc Dương thì trái tim bình lặng dường như sống lại?
Đối với hắn, cha mẹ và người nhà là dòng nước ấm chảy mãi không ngừng, luôn sưởi ấm trái tim hắn, còn công chúa trước mặt tựa như một đóa mẫu đơn chợt hé nở trong đáy lòng hắn, là vẻ đẹp duy nhất trong cuộc sống đời thường.
“Huynh nói đi, nói huynh không thích ta!”
Hắn không chịu mở miệng giống như người câm, Vĩnh Gia công chúa mất kiên nhẫn, khóc lóc đẩy hắn muốn chạy đi.
Cổ tay bị người nắm chặt.
Vĩnh Gia công chúa quay đầu lại không tin.
Bàn tay Mạnh Chiêu càng khép chặt hơn, nhìn nàng nói “Thích, nhưng sợ công chúa sẽ hối hận trong tương lai.”
Vĩnh Gia công chúa nghe vậy, giữa làn nước mắt hiện ra lúm đồng tiền đẹp nhất, nhào tới ôm hắn “Không hối hận, vĩnh viễn không hối hận!”
Hai năm đủ để nàng thấy rõ lòng mình.
Chính là Mạnh Chiêu, người mà nàng muốn gả là người trước mặt!