Kiều Nương Xuân Khuê

Chương 189



Editor: Trà Xanh

Tuyên Vương rất hài lòng với sự chủ động lấy lòng của Từ thị tối hôm qua, nhưng hắn không muốn trong phủ đàm tiếu chuyện Từ thị quyến rũ hắn lúc nửa đêm, cho nên trước khi đi làm việc, hắn dặn dò Lưu công công để chủ tớ Từ thị ở ẩn trong chính viện một ngày, ban đêm trời tối, hắn đi cùng nàng về Lãm Vân Đường.

Lưu công công làm việc này rất tuyệt vời, không hề bị rò rỉ.

Hương Vân đã thành công tạ ơn Vương gia mà không bị lộ, vốn còn muốn tiếp tục tránh sủng, Tuyên Vương hết kiên nhẫn việc che giấu, ngày hôm sau công khai tới Lãm Vân Đường, chính thức khôi phục lại sự yêu thích đặc biệt của hắn đối với Hương Vân.

“Nàng đừng suy nghĩ nhiều, không cần biết nàng có phải là hồ ly tinh hay không, chỉ cần nàng hầu hạ ta chu đáo, ta có thể bảo vệ nàng an toàn.”

Tuyên Vương vừa ôm nàng hôn, vừa thấp giọng đảm bảo.

Hơi thở của nam nhân như ngọn lửa, cùng với thân thể như lò sưởi của hắn đã xua đi cái lạnh giá của mùa đông, Hương Vân cảm nhận được sự nhiệt tình của Vương gia, đột nhiên không sợ nữa. Một bên là Vương gia, một bên là hoàng hậu, nàng lấy lòng người này sẽ mất lòng người kia, nếu phải chọn lựa một bên để lấy lòng, thà rằng lấy lòng vị Vương gia sẵn sàng ban cho nàng sự yêu thương ấm áp.

Ban ngày, Hương Vân ngoan ngoãn làm đầu gỗ, không cho người khác có cơ hội tìm chỗ sai. Tới buổi tối, không ai có thể lén lút nhìn bên trong rèm trướng, nàng một lòng một dạ hầu hạ Vương gia, dùng cách mà hắn thích nhất để đền đáp phần ân sủng.

Hai người sống như cặp đôi mới cưới, trong mắt không có người khác, Trương trắc phi và các thiếp thất vừa hâm mộ vừa ghen ghét, nhưng đã bị Vương gia cảnh cáo một lần, bọn họ không dám âm thầm đụng tay đụng chân chuyện gì nữa, chỉ đợi mỗi tháng đến thời điểm thỉnh an Vương phi vào ngày mùng một, chua chát khen Từ thị đôi câu rằng khí sắc nàng rất tốt, có ý khiêu khích Vương phi ra tay đối phó với sủng thiếp.

Hương Vân im lặng lắng nghe.

Tuyên Vương phi nhàn nhạt uống trà, tiếp tục như không có việc gì liên quan đến mình.

Sau năm mới, Thuần Khánh Đế đột nhiên tuyên bố muốn phát động cuộc viễn chinh phương bắc, dự định làm cho năm bộ lạc ở giữa thảo nguyên phải cúi đầu khuất phục.

Thuần Khánh Đế có tham vọng lớn, mười năm trước vừa lên ngôi đã đánh lên phía bắc và thu phục bảy bộ lạc của người Hồ ở Tây Bắc, lần này Thuần Khánh Đế nhắm vào vùng giữa thảo nguyên, làm ngơ sự phản đối của các đại thần, kiên trì phái binh xuất phát, còn muốn cử ra một vị Vương gia đến thành Thái Nguyên quan trọng của biên giới để giám sát trận chiến nhằm nâng cao tinh thần.

Các đại thần không mấy lạc quan về cuộc viễn chinh phương bắc lần này, cho nên nhiệm vụ giám sát trận chiến của Vương gia không phải là mồi ngon. Thái Tử đã mất sớm, hiện tại trong triều có ba vị Vương gia, Nhị hoàng tử Hoài Vương, Tam hoàng tử Tuyên Vương và Tứ hoàng tử Giản Vương. Hoài Vương là người gầy như cây gậy tre, bảo hắn ngâm thơ và làm câu đối còn được, võ nghệ chẳng biết gì. Giản Vương là người mập mạp, nghe nói lên ngựa cần hai thái giám đỡ……

Hoài Vương, Giản Vương đều không muốn đi.

Hai huynh đệ đều không đi, Tuyên Vương chủ động xin ra trận, ba huynh đệ không thể nào đều lùi bước, mất mặt phụ hoàng.

Lão tam dám đi, long nhan của Thuần Khánh Đế cực kỳ vui mừng, đồng thời rất chướng mắt hai nhi tử kia, chỉ cần giám sát trận chiến, thành Thái Nguyên gần với tiền tuyến, có 30 vạn đại quân chắn phía trước, chẳng lẽ để cho Vương gia rơi vào tình hình nguy hiểm?

Thuần Khánh Đế khuyến khích Tuyên Vương, Tạ Hoàng Hậu không vui, kêu Tuyên Vương tới phàn nàn một hồi.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Bà bồi dưỡng một hoàng tử dễ dàng lắm hay sao, thật vất vả nuôi dạy một người bình an trở thành phong vương, hắn thì giỏi rồi, còn trẻ mà dám ra chiến trường xem náo nhiệt, lỡ như có gì sơ xuất, chẳng khác nào bà đã phí công tốn sức? Cho dù còn sống, nếu cuộc viễn chinh phương bắc bị thất bại, người giám sát cuộc chiến là Tuyên Vương cũng bị thần tử và bá tánh chỉ trích và mất uy tín.

Tuyên Vương hiểu sự lo lắng của Tạ Hoàng Hậu, không phải bà sợ hắn bị thương mà sợ công dã tràng.

Tuyên Vương chỉ nói “Mẫu hậu yên tâm, vì người, nhi thần sẽ bảo trọng bản thân.”

Tạ Hoàng Hậu nhìn hắn bằng ánh mắt phức tạp, không yên tâm thì thế nào, thánh chỉ đã ban ra, bà có thể ép Tuyên Vương kháng chỉ hay sao?

Tuyên Vương muốn đi giám sát trận chiến, nhưng không ai biết cuộc viễn chinh phương bắc lần này sẽ kéo dài bao lâu, dù sao bên cạnh Vương gia cũng phải có người hầu hạ, Tuyên Vương chọn Từ thị và Cao thị, để hai mỹ nhân mà Tạ Hoàng Hậu mới ban thưởng cho hắn năm ngoái tháp tùng hắn đến Thái Nguyên.

Khi đại quân chuẩn bị xuất phát, Tuyên Vương truyền lời về phủ yêu cầu Vương phi thu xếp hành lý cho hắn, Từ thị và Cao thị, hắn ở trong cung bàn bạc với Thuần Khánh Đế.

Đối với Hương Vân, chỉ cần Vương gia muốn nàng làm bạn, ở kinh thành hay ở Thái Nguyên không có gì khác biệt, cẩn thận thu dọn hành lý là được.

Cao thị rất vui, háo hức chuẩn bị.

Trương trắc phi không dám làm phiền Hương Vân nên tới chỗ Cao thị châm chọc, nói rằng Vương gia mới trừng phạt Cao thị chưa bao lâu, lần này để Cao thị đi cùng chẳng qua là ngụy trang cho Từ thị mà thôi, tránh việc Từ thị bị người ta chỉ trỏ là hồ ly tinh chuyên sủng.

Làm sao Cao thị không biết được, nhưng có thể đi theo Vương gia đến Thái Nguyên là vinh quang, có thể ở bên cạnh Vương gia là có cơ hội, không chừng ngày nào đó Vương gia chán Từ thị sẽ tới phòng nàng ngủ, còn hơn Trương trắc phi phải ở lại kinh thành chờ đợi uổng công.

Hai người ăn miếng trả miếng, cả hai đều chọc tức lẫn nhau.

Hai ngày sau, Hương Vân và Cao thị lần lượt ngồi xe ngựa riêng, đi theo Vương gia đến thành Thái Nguyên.

Thành Thái Nguyên đã chuẩn bị sẵn một phủ đệ cho Tuyên Vương điện hạ, Tuyên Vương vội vàng bàn bạc chiến sự với các tướng lĩnh, sống trong quân doanh nhiều ngày, mọi việc trong thành giao cho Lưu công công giải quyết. Lưu công công biết ý Vương gia, trực tiếp sắp xếp cho Từ chủ tử ở trong hậu viện của Vương gia, sắp xếp cho Cao chủ tử tới biệt viện một mình, coi như nhắc nhở Cao chủ tử, Vương gia không muốn sủng nàng, phải biết ngụy trang cho tốt để lấy công chuộc tội, nếu tiếp tục mê muội mà không hiểu là tự tìm đường chết.

Cao thị ở biệt viện thất vọng thở dài, Hương Vân hơi lo lắng cho Vương gia trong quân doanh.

Nàng không hiểu đánh giặc, chỉ cảm thấy chiến trường rất nguy hiểm, từ lúc Vương gia phái Vương phi đến nhắc nhở nàng rằng nàng cũng đến đây, Hương Vân chưa gặp lại Vương gia, không biết Vương gia ở Thái Nguyên chỉ cần giám sát trận chiến hay là phải ra chiến trường, nếu đi, Vương gia có gặp nguy hiểm không? Bên cạnh có thị vệ bảo vệ không?

Hương Vân có biết bao nghi ngờ nhưng nàng không dám hỏi ai, kể cả Ngọc Lan, sợ mình vô tình phạm phải bất kỳ điều cấm kị nào.

Nói nhiều sẽ hớ, lúc Hương Vân còn ở am ni cô đã hiểu đạo lý này.

Nàng chỉ có thể chờ.

Mọi người đến Thái Nguyên vào cuối tháng hai. Giữa tháng ba, các tướng sĩ của triều đại đã giành được chiến thắng nhỏ trên chiến trường, Tuyên Vương mới trở về thành từ doanh trại.

Gần một tháng không gặp, Hương Vân phát hiện Vương gia đen hơn, sờ trên mặt cũng thô ráp hơn lúc ở kinh thành, nhưng sức lực cũng mạnh hơn, nàng có chút không chịu đựng nổi.

Tuyên Vương đã kìm nén quá, cả ngày ở cùng với các tướng sĩ mồ hôi nhễ nhãi thúi hoắc, trở về gặp mỹ nhân trong nhà, chỉ cảm thấy mỹ nhân càng đẹp càng thơm.

“Thôi được, đêm nay không bắt nạt nàng, nhìn nàng thật tội nghiệp.”

Hôn những giọt nước mắt thỉnh thoảng rơi xuống mặt nàng, Tuyên Vương nói đầy bất đắc dĩ, thích thân thể mảnh mai của nàng nhưng lại quá yếu ớt, thời gian tách ra hơi lâu một chút, phải dỗ thật lâu mới có thể khiến nàng thả lỏng.

Hương Vân khóc đến độ vành mắt đỏ hoe giống như hóa trang, mãi đến khi hắn buông nàng ra, Hương Vân mới ngừng rơi nước mắt, ngoan ngoãn dựa vào lòng hắn.

“Có nhớ ta hay không?” Tuyên Vương hôn nàng rồi hỏi.

Hương Vân nghĩ một đống vấn đề, hiện tại người đã trở lại, nàng lần lượt hỏi “Vương gia có ra chiến trường không? Có bị thương hay không? Lần này trở về bao lâu……”

Khi còn ở kinh thành, hắn là Vương gia phú quý, không cần Hương Vân lo lắng, hai người ở bên nhau ngoài việc chơi cờ và vẽ tranh giết thời gian thì quấn quýt say mê trong rèm. Hiện tại chiến trường đang ở phía trước, quân địch giết người không chớp mắt, không cần biết ngươi có phải là Vương gia hay không đều phải đánh phải giết, Hương Vân rốt cuộc có chuyện để lo.

Tuyên Vương chưa từng nghe nàng nói nhiều như vậy, mỗi một câu đều lo lắng cho hắn, Tuyên Vương vô cùng hưởng thụ, ôm nàng trả lời từng câu một.

Thật tiếc vì dù sao hắn cũng đến để giám sát trận chiến, không thể lưu luyến hương thơm nữ nhân lâu được, đoàn tụ với mỹ nhân một đêm, ngày hôm sau trở về quân doanh.

Lần này hắn trở về, Hương Vân biết tình hình của hắn ở quân doanh, biết Vương gia không cần dẫn binh ra chiến trường, chỉ ngồi ở hậu phương, thỉnh thoảng đi thăm chiến trường cũng có thị vệ tinh nhuệ để bảo vệ, khả năng gặp nguy hiểm là rất ít, Hương Vân yên tâm, nàng đọc sách hoặc luyện chữ để giết thời gian.

Cuối tháng ba, nguyệt sự luôn theo quy luật của Hương Vân không tới.

Nàng không nhớ nhưng trong lòng Ngọc Lan hiểu rõ, đợi thêm bảy ngày, nguyệt sự của chủ tử vẫn chưa tới, Ngọc Lan rất kích động, nhắc nhở chủ tử trước “Chủ tử, nguyệt sự của ngài đã muộn bảy ngày, ngài có tin vui phải không?”

Hương Vân ngạc nhiên, có tin vui?

Ngọc Lan mỉm cười nhìn bụng nàng.

Lúc này Hương Vân mới nhận ra ý của Ngọc Lan, nàng cũng cúi đầu, ngơ ngác nhìn bụng mình.

Thật sự mang thai hài tử ư?

Hương Vân chưa từng tưởng tượng về hài tử. Khi nàng bị người ta lừa bán thì vẫn là hài tử, từ ngày đó toàn chịu đau khổ, bị người đánh, bị người mắng, đến lúc vào vương phủ mới có cuộc sống thoải mái, nhưng cũng chôn tai hoạ ngầm tận đáy lòng, sợ một ngày nào đó thân thế bị người ta vạch trần, Vương gia chẳng những không thương nàng, còn chặt đầu nàng.

Với cuộc sống như thế, làm sao Hương Vân nghĩ tới chuyện mang thai?

Nhưng bây giờ…

Hương Vân nhớ lại đêm Vương gia trở về, bởi vì nàng khó chịu, ban đêm Vương gia chỉ thương nàng một lần, nhưng ngày hôm sau lại ôm nàng trước khi đi.

Không thể nào, ở vương phủ đã làm biết bao lần đều không có mang, ở đây mới hai lần đã có thai?

Hương Vân không tin, dặn dò Ngọc Lan: “Chờ chút đi, có lẽ đổi chỗ nên không quen với khí hậu, ngươi đừng nói ra.”

Đương nhiên Ngọc Lan nghe lời chủ tử.

Chủ tớ tiếp tục chờ, chưa chờ được nguyệt sự nhưng giữa tháng tư, Tuyên Vương cách một tháng lại trở về, trong ánh mắt mang theo sự háo hức.

Hai bên giằng co đã lâu trên chiến trường. Hôm qua đối đầu, Tuyên Vương không nghe theo lời khuyên của Cố tướng quân, cưỡi ngựa ra giết giặc. Mặc dù mới một trận đã bị các tướng sĩ ngăn cản phải trở về, đây là lần đầu tiên Tuyên Vương tự tay chém giết kẻ địch, sự phấn khích còn nhiều hơn so với sóng gió mà hắn ra lệnh cho Lưu công công phải xử lý vài thái giám và cung nữ nhỏ.

Tuyên Vương 23 tuổi vẫn còn rất trẻ, hắn cố ý mặc áo giáp nhuốm đầy máu tươi của giặc đến gặp mỹ nhân, muốn khơi dậy sự quan tâm của nàng, sau đó ôm nàng dỗ dành, cười nàng ngốc nghếch.

Vương gia mong đợi bấy lâu khắp người đầy máu, Hương Vân tất nhiên sẽ sợ hãi khi nhìn thấy, nhưng đi tới gần hắn, ngửi mùi máu tanh nồng, chưa kịp nói câu nào quan tâm thì Hương Vân đã nôn ra trước! Cũng may đã gần trưa, bữa sáng đã tiêu hóa hết, trong bụng không có gì, nếu không thì tất cả đã nôn lên người Vương gia, cho hắn thêm chút mùi!

Tuyên Vương thấy mỹ nhân nhát gan sợ vì thấy máu nên đã cởi áo giáp ngay tại chỗ, chỉ mặc áo trong, vỗ nhẹ vào lưng nàng.

Hương Vân nôn đến tái cả mặt, Ngọc Lan lo lắng, không nhịn được nên nói với chủ tử: “Vương gia, chủ tử có thể bị buồn nôn, nàng sợ ngài bị phân tâm ở quân doanh nên không cho ta nói.”

Tuyên Vương ngạc nhiên nhìn mỹ nhân trong vòng tay mình.

Đây không phải là lần đầu tiên hắn làm cha, có thể Tuyên Vương phi và Trương trắc phi không được hắn yêu thích, chỉ có người trước mặt này mới là nữ nhân mà hắn hy vọng sẽ sinh hài tử cho hắn!

“Người đâu, truyền thái y!”